Bảo Bảo Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Phản Diện

Chương 75




Chưa bao giờ Hạ Tiếu có cảm giác ngày chủ nhật lại trôi qua lâu như vậy, chờ mãi cuối cùng thứ hai cũng đến.

Tiếng chuông hết tiết vừa vang lên, Hạ Tiếu liền gấp không chờ nổi chạy xuống tìm Tống Thần.

Đến cửa lớp 12-7, Hạ Tiếu đang định quen cửa quen nẻo đi thẳng đến chỗ ngồi của Tống Thần thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững người, bước chân khựng lại, tiến cũng không được, lùi cũng không xong. 

Vị trí bên cạnh Tống Thần vốn lúc nào cũng trống, thế mà giờ đây lại có một cô gái được ngồi vào đấy, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào cậu, nghe cậu giảng bài. Tống Thần vừa tỉ mỉ ghi cách giải ra giấy vừa giảng, thi thoảng cậu sẽ ngừng lại hỏi xem cô gái đã hiểu chưa, sau đó mới mỉm cười giảng tiếp. Cô nàng kia cứ chốc chốc lại lén nhìn cậu, hai má đỏ ửng, sự thẹn thùng và sùng bái lộ ra từ ánh mắt không thể nào che giấu được. 

Lúc đầu cô ta chỉ định thử vận may cầm bài tập xuống hỏi Tống Thần cách giải, ai ngờ cậu không hề từ chối, thậm chí còn để cô ta ngồi cạnh, quả thực có chút thụ sủng nhược kinh. Không chỉ mình cô ta kinh ngạc, tất cả những người khác nhìn thấy cũng đều bất ngờ.

Từ lúc Tống Thần công khai bạn gái, lúc nào cậu cũng trưng ra khuôn mặt đàn ông đã có vợ, lịch sự mà xa cách cự tuyệt tất cả con gái muốn tiếp cận, thế mà hôm nay lại có một sinh vật giới tính nữ được Tống Thần cho phép ngồi cạnh, đúng là đáng suy ngẫm. Không lẽ...Tống Thần và Hạ Tiếu có vấn đề? Nghĩ đến đây, mắt các cô gái liền sáng lên. Các cô nhanh chóng cầm đề thi chạy xuống chỗ Tống Thần, nhao nhao lên lấy cớ nhờ cậu giảng bài.

Hạ Tiếu nhìn dàn hậu cung oanh oanh yến yến vây quanh Tống Thần, cô hít một hơi thật sâu bình ổn lại hơi thở, cố gắng áp chế lửa giận đang sắp sửa bùng nổ, sau đó tiến đến trước bàn Tống Thần, lạnh lùng gõ lên mặt bàn. Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tiếu, chỉ riêng Tống Thần vẫn bình tĩnh cúi đầu viết chữ, không tỏ thái độ gì.

Hạ Tiếu nhíu mày không nói, cô kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào cây bút trên tay Tống Thần, đợi cậu hoàn thành. Viết xong bước giải cuối cùng, Tống Thần mới thong thả ngẩng đầu lên, nhướn mày nhìn cô, mở lời:

- Có chuyện gì sao?

Hạ Tiếu kiểm soát cơn giận lại sắp sửa bùng lên, cô bình tĩnh nói:

- Tớ có chuyện cần nói với cậu.

Tống Thần tựa lưng vào thành ghế, bắt chéo chân, đôi tay thon dài xoay xoay cây bút, động tác vừa ưu nhã vừa đẹp mắt. Dù đang ngồi, khí thế trên người cậu vẫn không giảm chút nào. 

Tống Thần thoải mái đối mắt với Hạ Tiếu, lười biếng đáp lời:

- Được, cậu nói đi.

Hai tay Hạ Tiếu mở ra rồi nắm chặt lại, cô hít sâu một hơi, sau đó tiến đến chống một tay lên thành ghế, tay kia ấn lên mép bàn, khóa Tống Thần lại trong góc. Cô cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, gằn giọng:

- Tớ muốn nói chuyện riêng với cậu, ngay-bây-giờ!

Tống Thần rũ mắt xuống, khóe miệng cong lên thành nụ cười rất nhạt, giọng điệu thản nhiên:

- Nếu tôi từ chối thì sao?

Hạ Tiếu vươn tay nắm lấy cằm cậu, ép cậu nhìn mình. Tống Thần bị hành động bất ngờ của Hạ Tiếu làm cho sửng sốt, hắn vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy khuôn mặt của cô đang ngày càng gần. Tim hắn đập nhanh chưa từng thấy, cả cơ thể cứng ngắc, đương lúc hắn cảm thấy Hạ Tiếu sẽ cưỡng hôn mình thì cô đột nhiên dừng lại.

Hạ Tiếu hài lòng nhìn khuôn mặt ngơ ngác thất thố của Tống Thần, cô nhếch môi, cả cơ thể tràn ngập mị thái, giọng nói vốn trong trẻo ngọt ngào được ép xuống thấp, quyến rũ đến đòi mạng:

- Cậu chắc chắn?

Đáy mắt Tống Thần hiện ra tia giãy giụa.

- Hửm?

Hạ Tiếu mỉm cười dùng giọng mũi hỏi lại, bàn tay đang nắm cằm Tống Thần bỗng nhiên thả lỏng, ngón tay cái lướt nhẹ qua quai hàm của cậu, từng ngón tay mềm mại nhẹ nhàng mơn trớn cần cổ thon dài. Khi tay cô chạm đến yết hầu nhô cao của cậu, Hạ Tiếu cảm nhận rõ được cơ thể Tống Thần đột nhiên cứng lại. Cậu vươn tay bắt lấy bàn tay đang làm loạn của Hạ Tiếu, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói hơi khàn, cực kỳ từ tính:

- Đi thôi.

Hạ Tiếu đứng thẳng dậy, nở nụ cười đắc thắng. Quả nhiên, mỹ nhân kế lúc nào cũng hữu dụng.

.

.

Hạ Tiếu đi theo Tống Thần đến một dãy phòng học cũ phía sau tòa nhà khối 12. Tống Thần đã lấy lại vẻ thong dong trấn định thường ngày, cậu đứng dựa vào tường, hờ hững nhìn Hạ Tiếu:

- Cậu muốn nói chuyện gì?

Biểu cảm của Tống Thần khiến Hạ Tiếu cảm thấy cực kỳ khó chịu, cô cố nén xúc động muốn nhào đến xé nát cái mặt nạ lạnh nhạt xa cách kia, từ tốn nói:

- Tống Thần, tớ muốn xin lỗi cậu.

Hai mắt Tống Thần chợt lóe lên tia kinh ngạc, cậu rũ mi, thản nhiên đáp lời:

- Cậu chẳng làm gì có lỗi với tôi cả, tôi mới là người cần xin lỗi cậu mới đúng.

Hạ Tiếu im lặng không nói, cô bước đến trước mặt Tống Thần, vươn tay định chạm vào bên má vẫn còn hơi sưng của cậu thì bị cậu nghiêng đầu tránh. Hạ Tiếu hơi khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng quyết đoán ấn tay xuống bờ tường phía sau lưng Tống Thần, tay kia vươn đến nắm nhẹ cằm cậu, cẩn thận quan sát bên sườn mặt bị thương.

Tống Thần rũ mắt không nhìn Hạ Tiếu, im lặng để cô quan sát, phong thái thong dong trấn định, quân tử đoan chính ôn nhuận như ngọc.

Hạ Tiếu buông cằm Tống Thần ra, cô không ép cậu nhìn mình mà chỉ nhẹ giọng hỏi:

- Còn đau không?

Tống Thần không trả lời câu hỏi của cô, cậu khẽ thở dài, trong giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ:

- Hạ Tiếu, buông tôi ra trước đã.

Hạ Tiếu do dự một chút, cuối cùng cô vẫn quyết định thu tay, đứng lùi lại. Tống Thần âm thầm thở phào một hơi, hắn nhanh chóng đứng thẳng lại, kéo dãn khoảng cách với cô, sau đó lạnh nhạt nói:

- Tôi không sao, cũng không cần cậu phải xin lỗi. Nếu đã không còn chuyện gì, vậy tôi đi trước.

Hạ Tiếu vội chặn lại bước chân của Tống Thần, cô nghiêm túc nhìn cậu, giọng nói lại mang theo ý làm nũng:

- Còn một chuyện nữa thôi.

Tống Thần nâng tay lên nhìn đồng hồ, sau đó gật đầu:

- Được, cậu nói nhanh lên, sắp vào tiết rồi.

Động tác của Tống Thần khiến Hạ Tiếu mơ hồ cảm thấy vừa tủi thân vừa chua xót, nhưng cô không dám tùy tiện để lộ ra, dù sao cậu cũng sẽ không dỗ cô. Hạ Tiếu cắn nhẹ môi dưới, lòng bàn tay vì căng thẳng mà ướt đẫm, cô nâng mắt nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi:

- Tống Thần, đây là lần cuối cùng tớ hỏi cậu câu này, xin cậu hãy trả lời thành thật. Cậu có thích tớ, hoặc đã từng thích tớ, dù chỉ một chút hay không?

Cơ thể Tống Thần hơi cứng lại, hắn im lặng nhìn cô gái trước mặt, nếu không cho cô một câu trả lời thỏa đáng, có lẽ cô sẽ không bỏ qua cho hắn.

Hạ Tiếu cố chấp nhìn chằm chằm vào mắt Tống Thần, trong đôi mắt sâu thẳm kia có quá nhiều thứ cô không thể hiểu được, nhưng vẫn đẹp đẽ như vậy, đẹp đến mức khiến cô muốn đắm chìm. Cô kiên nhẫn đứng đấy, chờ đợi câu trả lời của cậu. Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tống Thần cũng lên tiếng, cậu không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại cô:

- Chuyện đó có còn quan trọng không? Thích thì sao, mà không thích thì sao?

- Rất quan trọng, ít nhất là đối với tớ.

Tống Thần im lặng nhìn Hạ Tiếu. Tiếng chuông vào giờ vang lên, nhưng cả hai người đều không quan tâm. Rốt cuộc, Tống Thần thở dài một hơi, cậu quay đầu nhìn ra ngoài bầu trời xám xịt, nói nhẹ bẫng:

- Tôi thừa nhận, tôi từng thích cậu, bởi vậy mới đối xử tốt với cậu. Nhưng chỉ là "đã từng" thôi, hiện tại, trong mắt tôi, cậu chẳng khác gì những cô gái ngoài kia cả.

Hạ Tiếu nghĩ có lẽ là do gió đông thổi đến, khiến cả cơ thể cô đột nhiên lạnh toát như thể bị rơi vào hầm băng, cả người vừa chơi vơi vừa bất lực, dường như có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Hạ Tiếu nhìn chằm chằm vào sườn mặt hoàn mĩ của Tống Thần, như thể người chết đuối nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, cố chấp hỏi lại:

- Cậu chắc chắn? Tình cảm nói hết là hết dễ như vậy ư?

Tống Thần rũ mi, bình tĩnh trả lời:

- Đúng vậy.

Cô vẫn không chịu buông tha:

- Nếu vậy vì sao trước đây tớ tỏ tình cậu lại không nói gì?

Tống Thần im lặng.

Hạ Tiếu như thể vừa nhìn thấy một tia hi vọng, giọng cô bắt đầu có chút gấp gáp:

- Có phải là do Hứa Gia Kiệt không? Cậu ta chỉ là...

Tống Thần nhíu mày ngắt lời:

- Không quan hệ, tôi chỉ đơn giản là hết tình cảm với cậu, không liên quan đến ai hết. Trước đây không nhận lời tỏ tình của cậu, là vì tôi cảm thấy mình cũng không thích cậu nhiều tới vậy. Hiện tại, tất cả đều kết thúc rồi.

Hạ Tiếu có cảm giác như thể có ai đó đã hút hết toàn bộ sức lực trên cơ thể mình, lồng ngực đau nhức đến khó thở, hốc mắt đã bắt đầu ẩm ướt. Cô nhìn thẳng vào Tống Thần, gằn giọng:

- Tống Thần, nhìn thẳng vào mắt tớ, nói rằng cậu không thích tớ nữa.

Cơ thể Tống Thần cứng lại, hắn im lặng một lúc lâu, sau đó quyết đoán nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói bình thản nhẹ nhàng, từng câu từng chữ như lưỡi dao cứa vào trái tim:

- Hạ Tiếu, tôi không còn thích cậu nữa, một chút cũng không.

Hai mắt Hạ Tiếu tối đi, cơ thể khe khẽ run rẩy. Rõ ràng cõi lòng đau đến chết lặng, Hạ Tiếu thế mà lại nở nụ cười, nụ cười của cô rực rỡ xinh đẹp như ánh nắng tháng 6, khiến Tống Thần cảm thấy có chút hoảng hốt. Hạ Tiếu cụp mắt, dịu dàng nói:

- Được, tớ đã biết. Cảm ơn cậu vì quãng thời gian qua, từ giờ tớ sẽ không bao giờ tới tìm cậu nữa, tạm biệt.

Nói xong, cô quyết đoán xoay người rời đi, không một chút lưu luyến. Người ta đã nói đến vậy rồi, cô làm sao còn có thể mặt dày mày dạn mà hèn mọn níu kéo nữa đây. Đối với cô, Tống Thần là một người rất quan trọng, nhưng cô hiểu rõ, trên đời này, chẳng có ai thiếu ai mà không sống nổi cả.

Dù sao tình cảm là không thể cưỡng cầu, cô đã làm tất cả những gì có thể rồi, nếu đã không có khả năng, vậy thì nên để lại cho cậu ấn tượng đẹp nhất, đồng thời cũng giữ lại tôn nghiêm cho chính mình. Cô không hận Tống Thần, nhưng cô cũng không định sẽ tiếp tục làm bạn với cậu, cô hiểu rõ, sau tất cả, hai người không có cách nào duy trì mối quan hệ như trước được nữa. Hơn nữa, việc cố gắng níu kéo mối quan hệ khiến cô trông quá thảm hại và hèn mọn, cô sẽ không cho phép bản thân mình trở nên như vậy.

Tống Thần im lặng nhìn theo bóng lưng Hạ Tiếu, toàn bộ tình cảm chôn sâu dưới đáy mắt, trái tim đau nhói từng cơn. Từng con gió lạnh buốt phất qua da thịt, lạnh tới tận trong lòng.

Cuối cùng, hắn vẫn làm tổn thương cô, cũng tổn thương chính bản thân mình.

----------

Một chương siêu dài và cũng siêu ngược ~

Tống Thần có thể che giấu cảm xúc, nhưng bản chất simp vợ vẫn lộ ra thôi =)))