Bảo Bảo Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Phản Diện

Chương 44




Ngày thi giữa kỳ đang đến gần. Bình thường cuối buổi học Hạ Tiếu sẽ xuống 11-7 nhờ Tống Thần giảng bài, nhưng kể từ lúc 2 người "hẹn hò", cô không thể làm vậy được nữa.

Hôm đó, như thường lệ, Hạ Tiếu đang định xách cặp xuống lớp Tống Thần thì Tiêu Vi và Tiểu Nghiên ngỏ lời muốn học nhóm cùng 2 người. Tiêu Vi cảm thấy cô nam quả nữ ở cùng nhau nơi phòng học vắng vẻ, giá trị nhan sắc của cả hai lại cao như vậy, rất dễ nảy sinh gian tình. Không phải mấy bộ ngôn tình thanh xuân vườn trường đều viết như vậy sao? Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cô cần phải đến giám sát 2 người này, không thể để cả hai "diễn giả thành thật" được. Tiểu Nghiên thì nghĩ đơn giản hơn, cô chỉ đơn thuần muốn xuống hóng chuyện thôi, dù sao cũng không có việc gì làm.

Mục đích của 2 cô ấy, Hạ Tiếu chỉ cần liếc mắt là nhìn ra, nhưng cô không quan tâm. Dù sao học nhóm đông người sẽ hiệu quả hơn, cô với Tống Thần cũng chẳng có gì với nhau, chỉ mong Tống Thần không khó chịu khi thấy cô tự ý dắt thêm 2 cái đuôi nhỏ này.

Lúc 3 người xuống 11-7, Hạ Tiếu đã thấy Tống Thần đang bất lực nhìn Lý Đình và An Trạch Viễn mặt mày hớn hở chào các cô. Tiểu Nghiên và Tiêu Vi cũng rất nhiệt tình chào lại, cảnh tượng vô cùng "hòa thuận ấm áp".

Nhìn thấy Hạ Tiếu dắt bạn xuống, Tống Thần ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện. Cậu cười cười đồng cảm nhìn cô, Hạ Tiếu nhún vai thở dài nhìn lại.

Lý Đình và An Trạch Viễn cực kỳ nhiệt tình giúp các cô kê bàn ghế lại gần nhau. Hạ Tiếu cảm ơn 2 người, sau đó cô vừa định ngồi xuống vị trí cạnh Tống Thần như thường lệ thì Tiêu Vi đã vội vàng lôi cô về phía chiếc ghế đối diện. Cô ấy nhanh chóng ngồi xuống cạnh cô, dùng đôi mắt cún con vô tội nhìn cô:

- Tiếu Tiếu, tớ ngồi cạnh cậu nhé? Có gì tớ không hiểu cậu có thể giảng cho tớ luôn!

Hạ Tiếu bất lực nhìn cô ấy:

- Okay.

Tiểu Nghiên cười cười kéo chiếc ghế bên cạnh Tiêu Vi ra. Lý Đình và An Trạch Viễn cũng nhanh chóng tìm vị trí ngồi xuống.

Lúc đầu, mọi thứ có vẻ rất bình thường, sáu người đều vô cùng nghiêm túc lôi bài tập ra làm. Sau đó, khi Hạ Tiếu bắt đầu nhờ Tống Thần giảng bài, bầu không khí bắt đầu trở nên kỳ quái. Lý Đình và An Trạch Viễn liên tục dùng ánh mắt mờ ám liếc qua liếc lại hai người, còn Tiêu Vi thì tìm mọi cách gây sự chú ý của Hạ Tiếu, cố gắng hết sức hạn chế cô và Tống Thần trao đổi với nhau. Suốt cả buổi chiều hôm ấy, hầu như Hạ Tiếu không học được vào đầu chữ nào.

Hôm sau, mọi thứ còn tệ hơn. Nhóm học tập của cô có thêm Bạc Vũ và Tử Lẫm gia nhập. Nhìn ánh mắt đầy hoài nghi và ghét bỏ của Hạ Tiếu, Bạc Vũ vô tội giơ hai tay lên:

- Nào, nào, đừng có nhìn tớ như thế! Sao cậu lại không tin tớ đến đây để học nhỉ? Niềm tin giữa con người với nhau chỉ có thế thôi à?

Tin cậu...mới là lạ đấy!

Hạ Tiếu im lặng trợn mắt trong lòng. Đành kệ hai đứa thiểu năng này vậy, dù sao thì đuổi cậu ta đâu có chịu đi, hơn nữa Tống Thần cũng chưa tỏ ý kiến gì.

Nhưng Hạ Tiếu đã đánh giá thấp mức ảnh hưởng của Bạc Vũ và Tử Lẫm, lại thêm đám người kia phụ họa, cuối cùng, tất nhiên Hạ Tiếu vẫn chẳng học thêm được chữ gì.

Đến ngày thứ ba, rốt cuộc Hạ Tiếu chịu không nổi, cô đành phải dừng việc học nhóm này lại.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Hạ Tiếu và Tống Thần quyết định sẽ ra quán cà phê để học, dĩ nhiên là không cho ai biết cả.

Từ buổi đầu tiên ngồi học ở quán cà phê, Hạ Tiếu đã hối hận ngay lập tức. Tống Thần quá chói mắt, hai người chỉ ngồi một lát đã có vài người tới xin wechat của cậu ấy, thậm chí còn có rất nhiều cô gái giơ điện thoại lên chụp lén hai người.

Hạ Tiếu vừa khuấy khuấy cốc Latte vừa ai oán nhìn cậu:

- Tất cả là tại khuôn mặt của cậu đấy! Thế này thì còn học hành gì được nữa chứ!

Tống Thần bình tĩnh nhìn một chàng trai nữa cầm điện thoại đến xin số của Hạ Tiếu, đợi cô từ chối xong, cậu mới nhếch môi trêu chọc:

- Hửm? Tại ai cơ?

Hạ Tiếu cây ngay không sợ chết đứng:

- Tại cậu đấy!

Tống Thần cười cười nhìn cô, Hạ Tiếu không hề yếu thế nhìn lại. Được một lúc, rốt cuộc Tống Thần rũ mắt nhận thua, cậu cười khẽ:

- Ừ, là tại tớ hết.

.

.

.

Kế hoạch học tập ở quán cà phê thất bại, cuối cùng, hai người thống nhất sẽ đến nhà Tống Thần.

Hạ Tiếu vừa bước chân vào nhà, cô còn chưa kịp thay giày thì đã cảm nhận được một sinh vật đầy lông đang cọ vào chân mình. Cô giật mình bước lùi lại vài bước, nấp sau lưng Tống Thần.

Tống Thần khom người xuống bế sinh vật kia lên, khẽ vuốt ve bộ lông trắng muốt của nó, trách móc:

- Bánh Cá, mày dọa khách của tao mất rồi!

Thì ra "sinh vật đầy lông" vừa cọ vào người cô là một bé mèo Ba Tư xinh đẹp, trông nhỏ xíu như một quả cầu tuyết, chắc mới chỉ 2-3 tháng tuổi. Mèo con đang híp mắt lại hưởng thụ bàn tay dịu dàng vuốt ve của Tống Thần, cổ họng còn vang lên tiếng gừ khe khẽ, trông ngoan cực kỳ.

Hạ Tiếu không nhịn được vươn tay khẽ chạm vào đầu của bé mèo, nhẹ nhàng vuốt ve 2 cái. Nhìn mèo con cọ cọ đầu vào tay cô làm nũng, Hạ Tiếu chỉ hận không thể bắt cóc bé con này đem về nhà nuôi, dễ thương quá đi mất! 

Cảm thấy mình đã nhận được đủ sự chú ý từ nhân loại, Bánh Cá kiêu ngạo nhảy từ trong lòng Tống Thần xuống, thong thả bước vào trong nhà.

Hạ Tiếu vừa thay giày vừa hỏi Tống Thần:

- Cậu nuôi mèo từ bao giờ thế?

Tống Thần đặt đôi dép đi trong nhà trước chân cô, cậu vừa giúp cô xếp giày lên giá vừa trả lời:

- Tớ mới nhặt được Bánh Cá ở công viên gần nhà 3 hôm trước. Tớ cho Bánh Cá ăn, sau đó em ấy cứ đi theo tớ, thế là tớ mang em ấy về nhà luôn.

Hạ Tiếu há hốc mồm kinh ngạc:

- Cậu nhặt được chỗ nào ở công viên thế? Bây giờ tớ cầm đồ ăn cho mèo ra đấy đứng luôn!

Tống Thần phì cười vỗ đầu cô:

- Nếu cậu thích có thể mang Bánh Cá về nhà nuôi.

Hai mắt Hạ Tiếu sáng lên:

- Thật ư?

- Tất nhiên rồi.

Sau đó cô chợt nhớ ra con Husky nghịch như quỷ ở nhà. Hạ Tiểu rầu rĩ thở dài:

- Nhưng nhà tớ nuôi chó mất rồi, nó vừa nghịch vừa xấu tính, lại còn chẳng biết sợ là gì, tớ mà mang Bánh Cá về nhất định sẽ bị Nha Nha bắt nạt mất thôi.

Vì sự an toàn của Bánh Cá, tốt hơn hết nên để em nó ở nhà Tống Thần.

Tống Thần mỉm cười an ủi cô:

- Vậy thì cậu có thể thường xuyên đến đây chơi với Bánh Cá mà.

- Được chứ?

- Tất nhiên rồi, nhà tớ lúc nào cũng chào đón cậu ghé chơi.

P/S: Dạo này viết truyện xong đọc lại tớ cứ thấy không ưng lắm, mọi người thấy chỗ nào có lỗi typo hoặc lỗi diễn đạt, hay thấy lấn cấn tình tiết nào đấy hãy góp ý để tớ sửa nhé.