Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 87




CHƯƠNG 87


Vào ngày thứ hai sau khi An Diệc Diệp làm lễ cưới thay cô ta, cô ta đã xem qua trang vé máy bay tới Tam Á, còn mua rồi.


Nhưng ngoài ra không có gì thêm.


An Diệc Diệp nhíu mày, cho dù cô biết cô ta đi tới Tam Á, nhưng chỗ đó lớn như vậy, cô làm sao có thể tìm ra được?


Ngày hôm sau, An Diệc Diệp tan học trở về, còn đợi đến khi trời tối đen mà Khúc Chấn Sơ vẫn chưa về.


Quản gia đứng chờ ở ngoài cửa.


“Ngài ấy đã hoãn lại công việc hôm qua, chắc khuya mới về.”


Cũng không phải tất cả chủ tịch hội đồng quản trị đều nhàn nhã như trong tưởng tượng của An Diệc Diệp , chỉ từ mấy ngày qua có thể thấy Khúc Chấn Sơ làm việc vất vả hơn phần lớn số người cô đã gặp.


Anh có thể một tay lập ra tập đoàn M.I, công sức vất vả bỏ ra cũng nhiều hơn người khác mấy chục lần. Đương nhiên, anh được nhận được những thứ mà người khác không có cách nào với tới.


Mãi đến mười một giờ đêm, Khúc Chấn Sơ vẫn chưa về.


Hôm sau An Diệc Diệp còn có buổi học sớm nên đành phải đứng lên, định đi lên tầng, chợt có ánh đèn xe sáng ngời cắt qua màn đêm, dừng lại ở cửa.


“Ngài đã về.”


Trên mặt quản gia lộ vẻ vui mừng, đi ra ngoài đón.


An Diệc Diệp theo sát phía sau.


Cửa xe vừa mở ra, mùi rượu nồng nặc đã phả vào mặt.


Khúc Chấn Sơ nhìn qua không có cảm xúc gì, bước chân vững vàng đi ra, không thấy có vẻ gì là say rượu.


Nhưng quản gia lại vô cùng lo lắng.


“Thưa ngài.”


Ánh mắt Khúc Chấn Sơ vô cùng tỉnh táo, xua tay tránh động tác muốn đỡ của quản gia, ánh mắt anh nhìn trên mặt An Diệc Diệp một lúc.


“Có việc à?”


An Diệc Diệp lắc đầu.


Khúc Chấn Sơ không nói gì thêm, trực tiếp đi vào bên trong.


Quản gia lo lắng đứng tại chỗ, thở dài.


An Diệc Diệp thấy vậy thì bối rối.


“Quản gia, ông không cần lo lắng đâu, Ngài Khúc không say.”


Quản gia khẽ lắc đầu.


“Ngài ấy uống say sẽ không biểu hiện ra ngoài.”


Ông nói xong lại đuổi theo vào bên trong.


Bọn họ đi lên trên tầng, quả nhiên Khúc Chấn Sơ đã nằm ở trên giường.


Anh còn chưa thay quần áo, vẫn đi cả giày mà đã ngủ rồi.


Quản gia đứng ở cửa nhìn, thấy bên cạnh chỉ có An Diệc Diệp thì không thể làm gì khác hơn nói: “Cô Tiêu , cô tạm thời chăm sóc ngài ấy một lúc, tôi đi gọi người chuẩn bị nước nóng.”


“Được.”


Quản gia vừa đi, An Diệc Diệp đi tới, đứng ở bên giường.