Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 76




CHƯƠNG 76


Ánh mắt Khúc Chấn Sơ nặng nề như muốn giết người.


“Cái gì không học lại học trốn nhà bỏ đi à? Cô giỏi lắm.”


“Xin lỗi…”


“Cô có biết tôi… Quản gia tìm cô bao lâu không?”


Mặt Khúc Chấn Sơ vẫn đen xì.


Ban đầu khi anh nhận được điện thoại của quản gia nói An Diệc Diệp mất tích, anh còn có thể bình tĩnh bảo quản gia phái người đi tìm.


Nhưng chờ tới khi trời tối, nghe nói vẫn không có tin tức gì thì anh không thể kìm chế được nữa.


Anh mượn mượn cớ đi từ công ty về nhà, bảo tài xế chở anh dạo một vòng trong thành phố.


Có trời mới biết tại sao anh lại muốn làm như thế!


Cô gái này mất tích thì càng tốt!


Chỉ có điều trong lòng anh nghĩ như vậy nhưng mỗi lần tài xế hỏi anh có muốn quay về Nhà họ Khúc không, lần nào anh đều không nhịn được mà từ chối.


Anh lại bảo anh ta tiếp tục lái xe đi trong thành phố.


Khi anh đang suy nghĩ xem có nên ra ngoại thành tìm không, lại thấy cô gái ngu ngốc này đứng ở trạm xe buýt, đờ người ra nhìn mưa!


Đáng chết!


Tất cả mọi người đang tìm cô tới người ngã ngựa đổ, cô lại đứng đờ người ra đấy à?


An Diệc Diệp liếc nhìn về phía chiếc xe bên kia, quả nhiên thấy quản gia đang cầm ô đứng ở bên cạnh xe.


Trời mưa rất lớn, Khúc Chấn Sơ chỉ đi từ chỗ xe tới đây mà tóc đã ướt. Trong lòng An Diệc Diệp thấy áy náy.


Cô liền vội vàng kéo áo Khúc Chấn Sơ , đứng dịch vào trong để anh cũng tránh được ở dưới mái hiên.


“Tôi chỉ là có chút việc đột xuất nên vội vàng đi làm… đã khiến anh phải lo lắng rồi sao?”


An Diệc Diệp ngẩng đầu cẩn thận liếc nhìn anh.


“Anh đã tìm tôi rất lâu à?”


Bây giờ đã tám giờ tối. Khúc Chấn Sơ hết giờ làm lúc sáu giờ, lẽ nào anh ấy đã đi tìm ở bên ngoài suốt hai giờ?


Khúc Chấn Sơ nghe được những lời này thì sắc mặt càng xấu hơn.


“Tôi chỉ đi làm về, rẽ ngang qua đây thôi!”


An Diệc Diệp lập tức ném tới ánh mắt nghi ngờ.


“Nhưng ở đây là phía tây thành phố, tôi nhớ công ty của anh ở phía đông…”


Cô còn chưa nói xong, Khúc Chấn Sơ đã trừng mắt nhìn cô. An Diệc Diệp thức thời ngừng lại.


“Tôi chỉ là sợ cô chết ở chỗ nào đó sẽ không tiện ăn nói với nhà họ Tiêu thôi.” Khúc Chấn Sơ hừ lạnh một tiếng.


“A…”


Hai người nhìn nhau không nói gì.


Trạm xe buýt mới đầu còn xôn xao, giờ lại im lặng.


An Diệc Diệp quay đầu liếc nhìn, chỉ thấy tất cả mọi người mở to mắt, ngây người nhìn Khúc Chấn Sơ .


Vóc dáng của người đàn ông cao ráo, chân tay dài, tóc hơi ướt, có vài sợi nghịch ngợm rũ xuống, vắt ngang trên trán.