Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 658




CHƯƠNG 658

An Diệc Diệp liên tục kêu khóc, liều mạng giãy giụa, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Sắc mặt Phùng Tấn càng vặn vẹo, không hề chớp mắt, đâm dao găm trong tay lên vai Khúc Chấn Sơ, dùng mũi chân vân vê miệng vết thương.

Cơ thể Khúc Chấn Sơ cứng còng, nắm chặt nắm tay, nhưng lại không dám nhúc nhích.

Phùng Tấn nhìn anh như thế, hài lòng mỉm cười.

“Có phải anh không ngờ rằng anh còn có ngày hôm nay sao?”

“Lúc trước khi anh giết Tiêu Nhĩ Giai, cũng nên đoán được! Tôi có chết cũng sẽ báo thù cho cô ấy!”

Khúc Chấn Sơ cắn chặt răng, nghiến răng nói ra từng câu từng chữ.

“Tôi không giết Tiêu Nhĩ Giai.”

“Còn dám lừa tôi!”

Phùng Tấn nhấc chân, đá thẳng vào đầu Khúc Chấn Sơ.

Cơ thể Khúc Chấn Sơ run lên, đầu óc ong ong, giống như não cũng lắc lư.

Cơn đau đớn và buồn nôn đồng thời ập đến, làm khung cảnh trước mắt anh đều nhòe đi.

Phùng Tấn tiếp tục nói: “Đến bây giờ các người còn muốn lừa tôi! Cô! Còn có anh!”

Anh chỉ vào An Diệc Diệp, xoay người, lại đi đến trước mặt An Diệc Diệp.

Anh vỗ dao lên má cô.

“Không phải lúc trước cô đã hứa là sẽ đi sao? Nhưng mà những chuyện lúc trước bọn cô hứa với tôi, không hề làm được chuyện nào cả!”

“Cô cho rằng bây giờ cô còn tin cô sao?”

“Các người giết Nhĩ Giai, muốn giết con của tôi! Tôi không còn gì nữa! Tôi còn sợ cái gì chứ?”

Mặt An Diệc Diệp đã ướt nước mắt.

“Chúng tôi không giết Tiêu Nhĩ Giai, hơn nữa cô ta không hề mang thai!”

“Cô còn muốn lừa tôi!”

Gương mặt Phùng Tấn lập tức vặn vẹo, đá mạnh vào người An Diệc Diệp, quơ thanh dao găm trong tay.

“Các người giết chết người tôi yêu nhất, tôi không sống nổi, các người cũng đừng hòng sống!”

“Tôi giết cô trước, lại giết Khúc Chấn Sơ, mọi người cùng nhau chết!”

Nói xong, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng, đột nhiên bóp chặt cổ An Diệc Diệp, giơ dao găm lên cao.

“Anh dám!”

Khúc Chấn Sơ đột nhiên hét to!

Anh đột nhiên từ dưới đất nhảy lên, không hề để ý cái gì mà lao đến.

Nhưng còn chưa đến gần An Diệc Diệp, đã bị xiềng xích giam cầm.

Phùng Tấn nghe được tiếng động, hơi khựng động tác tay lại, quay đầu nhìn.

Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Khúc Chấn Sơ, ngửa đầu cười ha hả.

“Đừng lo, sẽ tới lượt anh nhanh thôi.”

Khóe mắt Khúc Chấn Sơ muốn nứt ra, hai mắt đỏ bừng.

Anh hung ác nhìn Phùng Tấn, hai tay giãy dụa liên tục.

Không bao lâu sau, cổ tay của anh đã bị mài chảy máu, cọ đi một lớp da.

Nhưng anh giống như không cảm nhận được đau đớn, tiếp tục giãy giụa.