Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 648




CHƯƠNG 648

Kể từ khi tiếp quản Khúc Thị vào năm ngoái, Khúc Diên Nghị và Khúc Chấn Sơ vẫn luôn đối đầu trực diện một cách kiên quyết.

Từ điểm này, cậu ta rất giống Khúc Nguyên Vũ thời trẻ.

Khúc Kiều ngừng nói, không dám phản bác, ủ rũ cúi đầu.

Dáng vẻ này khiến Khúc Nguyên Vũ càng thêm bất mãn.

“Thôi bỏ đi, dù sao bây giờ Khúc Chấn Sơ cũng đã bị tôi đưa vào viện tâm thần, không ra ngay được.

Diên Nghị, cháu hãy nhân cơ hội này giành lấy công ty dưới tên cậu ta. Đến lúc đó dù cậu ta ra ngoài thì cũng không thể trở mình.”

Khúc Diên Nghị gật đầu.

“Cháu chắc chắn có thể đáp ứng được yêu cầu của ông nội.”

Khúc Nguyên Vũ rất vui.

“Được! Chỉ cần cháu làm tốt thì sau này Khúc Thị chắc chắn sẽ là của cháu!”

Thẩm Thanh Chiêu nghe vậy thì nở nụ cười hài lòng.

“Ba ăn trước đi, những món này đều do con bảo nhà bếp đặc biệt chuẩn bị cho ba đấy.”

Khúc Kiều ngồi yên không nói gì.

Trước khi Khúc Nguyên Vũ về, chí ít ông còn có thể nói vài câu ở nhà.

Nhưng bây giờ ông ta về, địa vị của Khúc Kiều trong nhà đã tụt dốc không phanh.

Khúc Nguyên Vũ vừa nhìn thấy ông là lại quát mắng.

“Nhìn bộ dạng hiện giờ của cậu đi, tôi thật sự không hiểu nổi tại sao tôi lại sinh được một đứa con trai như cậu! Nếu không vì cậu thì sẽ có những chuyện này của Khúc Chấn Sơ sao?”

Khúc Kiều cau mày.

“Chẳng phải do mọi người sắp xếp sao? Nếu không vì mọi người thì con và mẹ thằng bé…”

Ông nói được một nửa thì thấy mặt Khúc Nguyên Vũ nhanh chóng trầm xuống.

Nếu nói điều mà ông ta hối hận nhất trong đời này thì đó chính là sự ra đời của Khúc Chấn Sơ.

Mặt Khúc Nguyên Vũ tối sầm, ông ta đập mạnh bát cơm trên tay xuống bàn.

“Câm miệng!”

Khúc Kiều bị quát thì không dám nói nữa.

Khúc Nguyên Vũ đẩy những thứ trước mặt ra, đứng dậy.

“Không ăn nữa, có người như này ở trước mặt, dù ăn thì tôi cũng không tiêu hoá nổi!”

Thẩm Thanh Chiêu lườm Khúc Kiều với vẻ không hài lòng.

“Ông làm sao vậy? Ba vừa mới về, ông đã làm ba giận!”

Khúc Kiều nhìn mấy người trước mặt.

“Là tôi sai, được chưa?”

Nói xong ôn đứng dậy, quay người rời đi.

Ông vừa đi, Thẩm Thanh Chiêu lại cười với Khúc Nguyên Vũ: “Ba à, ba đừng giận ông ấy, ăn cơm đã rồi nói, đừng để bị đói ảnh hưởng sức khoẻ.”

Nói xong bà ta nháy mắt với Khúc Diên Nghị.

Khúc Diên Nghị thuận theo: “Ông nội à, ông vẫn nên ăn đi ạ.”