Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 599




Chương 599

Khúc Chấn Sơ sững sờ một lúc, nhìn An Diệc Diệp hồi lâu, trong lòng dường như đang đấu tranh kịch liệt.

“Cho dù chết, tôi cũng sẽ không làm tổn thương em.”

“Vậy hãy để tôi chữa bệnh cùng anh đi. Khúc Chấn Sơ, tôi biết anh không muốn nhốt tôi ở đây, vậy chúng ta chữa khỏi bệnh rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Khúc Chấn Sơ im lặng hồi lâu không lên tiếng.

An Diệc Diệp tiếp tục khuyên nhủ: “Nếu chữa khỏi bệnh, chúng ta có thể quay lại như trước kia, anh cũng không cần lo lắng sẽ làm tổn thương tôi nữa.”

Mắt Khúc Chấn Sơ trầm xuống, nhìn chằm chằm An Diệc Diệp.

Trong lòng anh đang đấu tranh dữ dội, nhưng anh mắt vẫn kiên định nhìn thẳng An Diệc Diệp.

Một lúc sau, cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng nói rất đè nén.

“Nếu là em, tôi đồng ý tiếp nhận trị liệu. Nếu em không rời bỏ tôi …”

An Diệc Diệp thở phào nhẹ nhõm, ít nhất bước đầu tiên không khó như cô tưởng tượng.

Nhưng cô biết không phải bệnh tình của Khúc Chấn Sơ không nghiêm trọng, mà là vị trí của cô trong lòng anh thậm chí còn quan trọng tới mức chính cô cũng không tưởng tượng được.

Cô kiên quyết nói: “Tôi sẽ không bao giờ rời bỏ Khúc Chấn Sơ anh, tôi thề.”

Khúc Chấn Sơ tiến lên một bước, quỳ một gối bên cạnh giường, cúi đầu cẩn thận hôn lên trán An Diệc Diệp.

“Nhớ lời em nói.”

An Diệc Diệp gật đầu, ngập ngừng hỏi: “Vậy bây giờ anh có thể tháo còng tay cho tôi được không?”

Thấy Khúc Chấn Sơ định từ chối, cô lập tức nói: “Còng cọ vào tay làm tôi đau, hơn nữa cũng không đi vệ sinh được.”

An Diệc Diệp giơ tay lên nhưng lại bị giữ lại.

“Như vậy tôi còn không ôm được anh.”

Khúc Chấn Sơ nghe xong thì do dự một hồi, sau đó lấy chìa khoá ra, tháo còng tay cho An Diệc Diệp.

Tay vừa được tự do, An Diệc Diệp lập tức giang hai tay ôm lấy người đàn ông thận trọng từng li từng tí trước mặt này.

Trước đó An Diệc Diệp không biết ảnh hưởng của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đối với con người.

Nhưng sau khi đọc cuốn sách quản gia tìm cho cô, cuối cùng cô cũng hiểu ra.

Mỗi động tác nhìn như nhỏ của Khúc Chấn Sơ thực ra đã trải qua không biết bao nhiêu giằng xé, đây là điều mà An Diệc Diệp chưa bao giờ nghĩ tới.

Chỉ cần nghĩ đến người đàn ông này vì mình mà chịu biết bao đau khổ, An Diệc Diệp lại thấy chóp mũi cay cay.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh ăn tối chưa? Chúng ta xuống ăn tối nhé.”

Khúc Chấn Sơ kéo tay cô rồi quay người đi xuống.

Sự cố chấp trong lòng anh vẫn chưa biến mất, cho dù không có còng tay, anh cũng sẽ dùng tay mình “còng” tay An Diệc Diệp.

Quản gia và đầu bếp ở phía dưới vẫn đang nơm nớp lo sợ chờ đợi.

Thấy Khúc Chấn Sơ kéo An Diệc Diệp xuống thì họ đều choáng váng.

Sau khi cẩn thận quan sát vẻ mặt hai người mới biết Khúc Chấn Sơ đã được thuyết phục, họ thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười yên tâm.