Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 579




Chương 579

Cô còn chưa kịp nhìn rõ thì xe thể thao đã tăng tốc, phóng như bay, dứt khoát vượt qua máy bay.

Trên mặt Khúc Chấn Sơ tràn đầy lạnh lẽo, ra sức giẫm chân ga đến cùng.

Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, tuyệt đối không được để An Diệc Diệp rời đi.

Anh sai rồi.

Anh không nên nghe lời cô mà rút hết những trinh thám và tai mắt đó, để An Diệc Diệp rời khỏi tầm mắt của anh.

Mà anh phải bắt người lại, rồi nhốt cô ở một nơi mà bản thân anh có thể nhìn thấy.

Cả đời cũng không thả ra.

Như vậy sẽ không ai cướp đi được.

Cô là của riêng anh.

Xe thể thao lao như một mũi tên, vượt qua máy bay.

Khúc Chấn Sơ chẳng hề chớp mắt, xoay vô lăng.

Xe thể thao chạy trên đường băng, phát ra tiếng gầm rú chói tai.

Mặt đất bốc lên bụi mịt mù.

Nhất thời, xe thể thao ngừng lại trên bãi cỏ cạnh đường băng.

Khúc Chấn Sơ lạnh mặt bước xuống xe, rồi nhấc chân đi tới, một mình đứng giữa đường.

Thấy máy bay đang áp sát mình vẫn không nhúc nhích.

Anh đứng vững ở đó như tảng đá, chẳng hề nhúc nhích.

Ánh mắt anh lạnh lùng đến mức như động vật máu lạnh không có tình cảm, không sợ sống chết.

Trong buồng lái máy bay, phi công nhìn thấy một người một xe bỗng xuất hiện, thì sợ đến mức biến sắc.

“Anh ta tới từ đâu vậy? Anh ta chán sống rồi à?”

“Trời ơi! Sao lại có người chạy vào đây thế? Mau ngừng lại đi!”

“Ngừng lại!”

Bọn họ liên tục xua tay, bảo người trước mặt tránh ra, nhưng Khúc Chấn Sơ vẫn đứng im.

Phi công hết cách, đành phải thao tác nhanh nhẹn chuyển phương hướng ở trong tay.

Nếu giờ Khúc Chấn Sơ và xe cùng ngừng ở chính giữa, thì sau khi va chạm với máy bay, không chỉ có anh, mà ngay cả người trong máy bay cũng sẽ gặp nạn.

Nhưng giờ chỉ có mình anh đứng chắn ở trước mặt.

Đến lúc đó, người chết chỉ có một mình anh.

Mọi người ở trên máy bay đã nháo nhào.

An Diệc Diệp nhớ kỹ lại, rồi chợt nhớ ra, hình như biển số xe đó là của Khúc Chấn Sơ…

Đó là Khúc Chấn Sơ!

Cả người cô lạnh lẽo, nhất thời trên mặt không còn một chút máu.

Cùng lúc đó, có người ở trong cabin hét toáng lên.

“Phía trước có người!”

“Có người đứng chắn trước mặt máy bay.”

“Trời ơi! Anh ta chán sống rồi à?”