Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 52




CHƯƠNG 52


Lúc trước cô quả thật rất sợ hãi, nhưng sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, cô đã nhanh chóng hiểu ra đạo lý này.


Trước mắt, bước đầu xem ra đã thành công rồi!


An Diệc Diệp lặng lẽ chạm vào cây kéo trong tay, vui vẻ trở lại phòng của mình.


Bên kia, sau khi Khúc Chấn Sơ trở lại phòng.


Sau khi tắm rửa xong, anh bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy sợi dây chuyền đặt trên bàn, tâm trí anh không tự chủ được hiện lên một khuôn mặt.


Anh hơi lắc đầu, có chút không biết phải làm sao.


“Cũng không hẳn là vô dụng.”


Đại học Nhu Tinh là một trong những trường đại học tốt nhất cả nước.


Mặc dù là trường tư, nhưng là khả năng giảng dạy thì đứng thứ nhất.


Sau lưng là tập đoàn nhà họ Khúc , trước đây là một trong ba gia tộc lớn nhất, khí phách, rạng rỡ vô hạn.


Nhưng được năm năm, Khúc Chấn Sơ sáng lập tập đoàn M. I, chuyện này giống như đế quốc khổng lồ xuất hiện trong một đêm.


Không tới một tháng, đã nhanh chóng thâu tóm hơn một nửa sản nghiệp nhà họ Khúc , Khúc Chấn Sơ còn trở thành cổ đông lớn nhất tập đoàn nhà họ Khúc .


Mọi người đều cho rằng anh muốn bảo vệ nhà họ Khúc , đem toàn bộ Khúc Thị bỏ vào trong túi.


Khúc Chấn Sơ lại đột nhiên bày tỏ, anh không muốn trở thành người lãnh đạo Khúc Thị , anh đã có M. I, cần gì phải nhận cục diện rối rắm của người khác.


Những lời này, không nghi ngờ chính là trực tiếp tát vào mặt nhà họ Khúc .


Trải qua một lần đó, Khúc Thị chưa gượng dậy nổi, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì vận chuyển, tình hình hết sức nguy nan.


Nhưng trong tình huống như vậy, đại học Nhu Tinh không bị ảnh hưởng lắm, ngược lại trở thành nguồn thu nhập chính của Khúc Thị .


Khó trách, trường này mở ra cho con nhà giàu, năng lực giảng dạy của giáo viên tỉ lệ thuận với môi trường học tập, học phí đắt đỏ làm người ta xuýt xoa.


Trước khi An Diệc Diệp tới, vô tình từ trên mạng biết một chút tình hình.


Vẫn là lần đầu tiên cô thấy, học phí một năm có thể lên đến mười con số!


An Diệc Diệp biết chuyện này, tìm được quản gia, bày tỏ mình muốn đổi trường học.


Chỉ là hiện tại nghĩ đến mình bây giờ là “Tiêu Nhĩ Giai”, nói tương đối uyển chuyển.


Nhưng dù là có uyển chuyển, vẫn bị quản gia nhìn sắc mặt và xem xét lời nói nhìn ra.


Ông nhìn An Diệc Diệp một hồi, mới hết sức máy móc trả lời.


“Nếu như Cô Tiêu hy vọng, tôi sẽ báo cáo với ông chủ.”


Nói xong, ông xoay người lắc đầu.


“Chờ một chút!”


An Diệc Diệp vội vàng kéo ông lại, cười khan một chút.


“Ông đừng nói cho anh ta là tôi nói.”


Quản gia nói: “Được.”


Buổi tối, Khúc Chấn Sơ từ công ty trở vẻ, hỏi tới chuyện hôm nay.


Quản gia nói chuyện An Diệc Diệp yêu cầu.


Khúc Chấn Sơ treo âu phục trên kệ quần áo.