Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 515




CHƯƠNG 515

“Sửa đồ kim loại và đồ sứ là hai phương pháp hoàn toàn khác biệt. Cô thật sự muốn thử à?”

“Vâng.”

Bắt đầu từ ngày đó, An Diệc Diệp bận rộn ra vào bảo tàng Hoàng Cung. Dưới sự giúp đỡ của ông thầy, đã học được không ít bản lĩnh của ông ấy.

Khúc Chấn Sơ đã không thấy An Diệc Diệp gần nửa tháng rồi.

Anh gọi điện cho An Diệc Diệp, đối phương chỉ vội vàng nói hai câu đã cúp máy luôn, không mò ra được rốt cuộc cô đang bận gì.

Nhịn hai hôm, cuối cùng anh tới nhà họ Nguyễn.

Còn chưa vào cửa, đã bị quản gia Thẩm Trình chặn bên ngoài.

“Hôm nay cô Nguyễn không có nhà, anh về đi rồi tới sau.”

Khúc Chấn Sơ hoàn toàn không tin.

Trước đó, khi anh tới tìm bà Nguyễn, tên quản gia này cũng nói với anh như vậy.

Nhưng sao đó, chẳng mấy chốc lại đưa anh vào gặp bà Nguyễn.

Anh nghi ngờ nhìn Thẩm Trình.

Thẩm Trình cười híp mắt cho anh nhìn: “Cô chủ thực sự không có nhà.”

Khúc Chấn Sơ đang chuẩn bị đi vào, một chiếc xe từ từ dừng ở cửa ra vào.

Cửa xe mở ra, An Diệc Diệp cúi đầu đi từ trong ra.

Trong tay cô cầm một quyển sách, đang cẩn thận nghiên cứu.

Vừa nhìn thấy cô, Khúc Chấn Sơ liền quay người đi tới trước mặt cô.

“An Diệc Diệp! Mấy ngày nay cô làm gì thế? Vì sao tôi gọi cho cô mà cô không nhận?”

An Diệc Diệp nghe thấy giọng nói, vội ngẩng đầu liếc nhìn anh.

Không đến một giây lại cúi đầu nhìn sáng, còn thuận tay liếc mắt một cái, say sưa đọc.

Khúc Chấn Sơ bỗng có một tia kích động đối với quyển sách trong tay cô.

Nhưng rất nhanh, An Diệc Diệp trả lời: “Tôi nhận điện thoại của anh rồi.”

Khúc Chấn Sơ không hài lòng.

“Cô nghe, những chẳng nói gì, tôi còn tưởng cô xảy ra chuyện gì chứ.”

An Diệc Diệp cúi đầu, nói: “Tôi không sao. Mấy hôm nay tôi tới viện bảo tàng học tập phương pháp sửa đồ. Hai tháng này sẽ có hơi bận, chờ hết bận tôi sẽ liên lạc lại với anh.”

Khúc Chấn Sơ nhíu mày, nói: “Cô đang bận cái gì?”

Bước chân An Diệc Diệp khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh.

Ngẫm nghĩ, cuối cùng không nói chuyện mình làm hai ngày nay cho anh biết.

Nếu như cô không thành công, nhất định sẽ làm Khúc Chấn Sơ mừng hụt một trận.

Vẫn nên đến lúc đó trực tiếp nói cho anh biết tin tốt.

Cô đảo mắt, ỡm ờ nói: “Thì là đang học… Chờ sau khi hết bận, tôi sẽ chủ động liên lạc với anh.”

Nói xong, sợ Khúc Chấn Sơ sẽ hỏi thêm, cô quay người đi thẳng vào nhà họ Nguyễn.

Khúc Chấn Sơ nhíu mày nhìn bóng lưng của cô, đang định đuổi theo.