Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 512




CHƯƠNG 512

Will nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu nhìn qua, trông thấy An Diệc Diệp, cười với cô.

“OMG, Diệc Diệp, chẳng lẽ cô lại tới thuyết phục tôi đấy à?”

An Diệc Diệp kéo ra nụ cười mỉm.

“Đúng vậy, tôi đúng là có ý nghĩ này.”

Will nghe vậy, thở dài một hơi.

“Xem ra cái anh Khúc này đúng là bạn trai của cô. Nếu không sao cô phải bôn ba như vậy vì anh ta chứ?”

Anh ta cười nhìn An Diệc Diệp, tiếp tục nói: “Chắc chắn là cô rất yêu anh ta.”

Trong nước rất ít khi treo lời yêu ngoài miệng, nhưng đối với nước ngoài thì lại cực kỳ phổ biến.

Hôm nay nghe được anh ta nói vậy, trên mặt An Diệc Diệp không khỏi ửng hồng.

“Tôi còn muốn nói với anh chuyện liên quan tới lâu đài cổ.”

Will ngẫm nghĩ một chút, nói: “Nhưng bây giờ tôi chuẩn bị ra ngoài dạo chơi bảo tàng rồi.”

“Tôi có thể đi cùng với anh.”

Will sững sờ, ngay sau đó bật cười.

“Vậy đương nhiên là tốt nhất rồi.”

Trước kia An Diệc Diệp thường xuyên đi theo ông Bành tới viện bảo tàng Hoàng Cung. Vừa đến đã bị người ta nhận ra, lập tức cho cô đưa người vào trong.

Will cùng đi vào, nhìn đồ cổ văn võ hai bên, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Nhìn những món đồ cổ trước mặt, anh ta nhíu mày nói: “Diệc Diệp, cô nói xem, những món đồ cổ vỡ thành từng mảnh kia còn có thể sửa được không?”

An Diệc Diệp nói một cách chân thành: “Phải xem bị vỡ tới mức nào. Thật ra tôi chỉ cần tập trung thì có thể sửa được đa số đồ cổ.”

“Thật sao?”

Will ngạc nhiên quay đầu nhìn qua, sốt ruột nói: “Thật ra trong tay tôi có một món đồ, muốn cô tìm hộ một thầy sửa đồ cổ giúp tôi sửa.”

“Thật ra cũng không được tính là đồ cổ gì, nhưng món đồ này cực kỳ quan trọng đối với tôi.”

An Diệc Diệp tò mò hỏi: “Anh có thể cho tôi xem không.”

Will gật đầu, sau đó giơ tay lên, để lộ ra cổ tay của mình.

An Diệc Diệp nhìn thấy, trên cổ tay anh ta có buộc một sợi dây thừng, phía trên treo một cái hộp nhỏ.

Will cẩn thận lấy cái hộp xuống, mở ra, đưa tới trước mặt An Diệc Diệp.

“Cô xem thử xem có thể sửa được cái này không?”

An Diệc Diệp nhận lấy nhìn một chút.

Chỉ là một cái hộp lớn chừng ngón tay cái, bên trong chứa một mảnh vỡ màu vàng rất nhỏ, gần như không nhìn ra dáng vẻ ban đầu của nó.

Cô khó xử, cau mày.

“Vỡ nghiêm trọng quá, anh có ảnh chụp lúc nó còn nguyên không?”

“Có!”

Will vội vàng lấy điện thoại di động trong người ra, mở một tấm hình, đưa tới trước mặt An Diệc Diệp.

“Là cái này.”