Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 503




CHƯƠNG 503

Anh cau mày nghi ngờ bảo: “Dường như đối phương có khả năng phản trinh sát rất cao.”

An Diệc Diệp suy nghĩ: “Không phải Tiêu Nhĩ Giai có khả năng phản trinh sát, mà là đi theo người đàn ông bên cạnh cô ta.”

Từ lần đầu tiên An Diệc Diệp nhìn thấy Phùng Tấn đã biết người đàn ông này chắc chắn không đơn giản.

Hơn nữa anh ta lại trung thành với Tiêu Nhĩ Giai, sẵn lòng làm rất nhiều điều cho cô ta.

Cô chợt nhớ ra bèn hỏi: “À đúng rồi, anh vẫn giữ bút ghi âm chứ?”

“Vẫn trong tay anh.”

An Diệc Diệp vội nói: “Không phải anh nên giao cho cảnh sát à? Trong đó có cuộc đối thoại giữa em và hai người họ, có thể dùng làm bằng chứng.”

“Anh đã sao chép một bản đính kèm gửi cho cảnh sát rồi, anh không nỡ giao cây bút ghi âm này ra.”

An Diệc Diệp mở to mắt nhìn anh.

Khúc Chấn Sơ đáp: “Đây là món quà sinh nhật đầu tiên mà vợ tặng anh, sao có thể tuỳ tiện đưa cho người khác?”

Mặt An Diệc Diệp nóng lên, cô quay đầu nhìn đi nơi khác, không nhìn anh nữa.

“Chỉ mang đi làm bằng chứng thôi, khi nào xong việc sẽ trả lại mà.”

“Vậy cũng không được, nhỡ đâu họ lại làm hỏng mất.”

Anh đang nói thì quản gia cau mày bước vào.

“Cậu chủ, hình như đêm qua có người lẻn vào lâu đài.”

Khúc Chấn Sơ vừa nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn ông ta.

Quản gia nói: “Người làm vườn nói phát hiện dấu chân ở sân sau, mà trước đó không có.”

“Xem camera chưa?”

“Xem camera thì không thấy ai, nhưng tôi vẫn hơi lo.”

Khúc Chấn Sơ quay người lên lầu, đi thẳng đến phòng làm việc của mình.

Anh vừa mở cửa, đôi mắt sắc bén đã liếc quanh căn phòng.

An Diệc Diệp vội vàng đi theo.

“Sao vậy anh?”

Khúc Chấn Sơ trả lời: “Có người tới tìm đồ.”

An Diệc Diệp cau mày suy nghĩ, sau đó nói: “Khúc Chấn Sơ, anh đưa bút ghi âm cho em.”

Sau khi An Diệc Diệp rời khỏi lâu đầu, Khúc Chấn Sơ đưa cô ra ngoài.

Hai người đứng ở ven đường, Khúc Chấn Sơ mới thận trọng lấy bút ghi âm từ trong túi áo ra, đưa cho An Diệc Diệp.

“Em cẩn thận một chút.”

An Diệc Diệp thấy thế thì ngạc nhiên: “Anh vẫn luôn mang theo bên người sao?”

Khúc Chấn Sơ cười đáp: “Đương nhiên rồi.”

Nói xong anh lại dặn dò: “Em cẩn thận một chút, đây là thông tin duy nhất, đừng để bị trộm mất.”

“Em biết rồi.”

An Diệc Diệp gật đầu với anh, ngồi lên xe của nhà họ Nguyễn, chầm chậm rời đi.

Sau khi Khúc Chấn Sơ cũng rời đi, một người bước ra từ khu rừng bên cạnh.