Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 501




CHƯƠNG 501

Tài xế kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô.

An Diệc Diệp nói: “Cháu muốn mua hai vỉ thuốc dạ dày.”

Khi An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ đang đàm phán với Will về chuyện lâu đài thì Dư Nhã Thiểm cũng thông qua phương thức của mình liên lạc với Tiêu Nhĩ Giai.

Lúc này Tiêu Nhĩ Giai trông khá chật vật vì cuộc sống liên tục chạy trốn trước đây.

Làn da được chăm sóc cẩn thận khi xưa giờ đã trở nên thô ráp, trái ngược hoàn toàn với cuộc sống của Dư Nhã Thiểm bây giờ, trở thành người của hai thế giới.

Nhìn Dư Nhã Thiểm mặc bộ váy nước ngoài kiểu dáng mới nhất và móng tay được làm nail tinh xảo, trong lòng Tiêu Nhĩ Giai càng thêm bất mãn.

Dựa vào đâu mà người phụ nữ xuất thân thấp hèn trước mặt này lại càng ngày càng leo cao?

Còn cô ta lại rơi vào tình cảnh này, mấy ngày nay còn suýt không có cơm mà ăn.

Tất cả là vì An Diệc Diệp, cô là khởi nguồn của mọi thứ!

Nếu không có cô thì sẽ không xảy ra những chuyện này.

Dư Nhã Thiểm uống một ngụm cà phê, chú ý thấy ánh mắt oán hận của Tiêu Nhĩ Giai, chầm chậm nở nụ cười.

“An Diệc Diệp vẫn chưa chết.”

Nghe thấy câu này, Tiêu Nhĩ Giai sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô ta.

“Cô nói gì?”

Cô ta không dám tin, vì khi đó chính cô ta là người đẩy An Diệc Diệp xuống vách núi, sao có thể chưa chết?

Tuy cô ta đã chuẩn bị hết mọi cách nhưng cuối cùng vẫn bị truy nã và buộc phải rời đi cùng Phùng Tấn.

Bây giờ anh ta đang trốn trong một khu ổ chuột không thấy ánh mặt trời, chẳng thể ra ngoài.

Nhưng bây giờ Dư Nhã Thiểm lại nói với cô ta rằng An Diệc Diệp chưa chết?

Dư Nhã Thiểm gật đầu khẳng định: “Cô ta vẫn chưa chết, các cô bị cô ta lừa rồi.”

Tiêu Nhĩ Giai đứng dậy, tỉ mỉ nhớ lại những sự việc xảy ra ngày hôm đó, nhưng không biết An Diệc Diệp sống sót thế nào trong hoàn cảnh như vậy.

Dư Nhã Thiểm nói: “Tin tức của cô quá chậm rồi đó, An Diệc Diệp rơi xuống biển vẫn chưa chết mà được người cứu, còn lên thuyền lớn của bà Nguyễn.

Có người giúp cô ta nguỵ tạo bằng chứng giả chết, như vậy mới khiến các cô phải trốn chui trốn lủi ở ngoài lâu như vậy, còn sống cuộc sống vất vả bao lâu nay.”

“Chưa chết? Chưa chết!”

Tiêu Nhĩ Giai nghe vậy thì mừng rỡ: “Nghĩa là cô ta chưa chết, tôi cũng không cần chạy trốn nữa?’

“Sai!”

Dư Nhã Thiểm phản bác: “Ban đầu là cô và Phùng Tấn đẩy cô ta xuống vực, dù không chết thì các cô cũng bị khép tôi mưu sát không thành, đến lúc đó vẫn phải ngồi tù!”

Một tia sáng hung tợn loé lên trong mắt Tiêu Nhĩ Giai.

“Ai sẽ nghe lời nói một phía của cô ta?”