Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 445




CHƯƠNG 445

“Con tin?”

Bà Nguyễn đưa tay đặt lên mu bàn tay cô.

“Nói cho bác, cậu ta đã nói những lời như này mấy lần rồi, nhưng sau mỗi lần nói xong anh ta lại đối xử với con thế nào?”

An Diệc Diệp sững sờ, cắn môi dưới, không nói gì.

Thấy cô do dự, bà Nguyễn lại nói tiếp: “Cho dù không vì Khúc Chấn Sơ, lẽ nào con không muốn báo thù nữa?”

An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn bà.

Bà Nguyễn cất giọng đều đều: “Dư Nhã Thiểm tự tay đốt cô nhi viện Thần Hi, viện trưởng Trần chết trong biển lửa, đám trẻ không có nơi để ở, bây giờ vẫn đang ở trại tị nạn.

Mà bây giờ vết thương trên mặt cô ta đã được chữa lành, tuy cô ta từ bỏ Khúc Chấn Sơ nhưng lại leo lên một cành cao khác. Với thủ đoạn của cô ta, không tới một tháng nữa, cô ta sẽ gả vào nhà họ Võ.

Tiêu Nhĩ Giai và Phùng Tấn đẩy xon xuống vách đó, đến giờ vẫn chưa có tung tích.

Người nhà họ Khúc đã sớm biết thân phận thật sự của con nhưng không hề nhắc đến, ngược lại còn gây khó dễ cho con khắp nơi. Vụ tai tiếng của con với Mai Ấn Cầm là do Khúc Diên Nghị và Tiêu Nhĩ Giai bắt tay hợp tác tạo thành.”

Bà ta cất giọng đều đều nói hết mọi chuyện, không có vui buồn, không có phẫn nộ.

Mắt An Diệc Diệp càng lúc càng mở to, cô cực kỳ chấn động.

Không ngờ bà Nguyễn lại điều tra rõ ràng mọi chuyện.

Bà Nguyễn nói tiếp: “Con định để họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật vậy sao?”

“Không.”

Sự kiên định ánh lên trong mắt An Diệc Diệp.

“Nhưng bây giờ tôi không có khả năng…”

Bà Nguyễn cười nhẹ nhàng, ánh mắt lộ vẻ tự tin và uy nghiêm khi đã giữ chức vị cao thời gian dài.

“Con có.”

Bà nhìn An Diệc Diệp: “Mọi thứ nhà họ Nguyễn có, con đều có thể sử dụng.”

An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn bà ta, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Tại sao?

Bà Nguyễn cứu cô và đưa cô về nhà chăm sóc, bây giờ còn nói có thể giúp cô báo thù, giao tất cả mọi thứ của nhà họ Nguyễn cho cô.

Nhưng tại sao bà ta lại làm vậy?

Cô cau mày, khó hiểu nhìn bà Nguyễn.

“Tôi có thể hỏi vì sao bà lại giúp tôi không?”

Bà Nguyễn hơi xúc động.

“Bởi vì bác không muốn con phải chịu bất cứ tổn thương nào.”

Người nhà họ Nguyễn chưa bao giờ bị kẻ khác bắt nạt.

An Diệc Diệp lưu lạc ở bên ngoài đã lâu, bà cần phải cho cô biết rõ điều này.

Bà sẽ tự tay dựng lên sự tự tin và khả năng cho cô.

Màn đêm buông xuống.

Màn đêm dần bao trùm ngôi nhà của nhà họ Nguyễn ở trung tâm thành phố, như một lớp vải tuyn nhẹ nhàng phủ lên, tựa như mỹ nhân nằm nghiêng.