Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 441




CHƯƠNG 441

Mà bây giờ chiếc vòng cổ đã trở lại trên cổ tay của Khúc Chấn Sơ.

Chỉ là bây giờ bên trong đã là ảnh của hai người họ.

Sợi dây chuyền đã bị hỏng, đã được sửa, đã mất đi, bây giờ lại trở lại cổ tay anh.

Khúc Chấn Sơ mở ngăn kéo, nhìn thấy bên trong có một chiếc khăn tay lụa màu đen.

Hình như anh chưa thấy An Diệc Diệp dùng chiếc khăn này bao giờ, hơn nữa còn là màu đen.

Anh nghi ngờ cầm lấy, mở ra, ở góc dưới bên phải của chiếc khăn tay có thêu một chữ nhỏ bằng chỉ lụa.

Nguyễn.

Khúc Chấn Sơ cau mày, nhìn thấy chữ này, điều đầu tiên anh nghĩ đến là nhà họ Nguyễn.

Sao trong phòng An Diệc Diệp lại có chiếc khăn tay thế này?

Anh nghi ngờ nhìn thật kỹ, hình như trước đây anh đã từng thấy bà Nguyễn cũng có chiếc khăn giống hệt thứ này.

Khúc Chấn Sơ đột nhiên cảm thấy mình đã nắm được thứ gì đó nhưng lại chỉ là thoáng qua.

Trước đây khi tham dự buổi tiệc của nhà họ Nguyễn, Diệc Diệp từng nói với anh rằng cô đã gặp bà Nguyễn, còn cảm thấy bà Nguyễn rất dịu dàng.

Lẽ nào chiếc khăn tay này cũng có từ khi đó?

Khúc Chấn Sơ cau mày, nhớ lại cuộc điều tra mấy ngày nay.

Nhìn khắp cả nước, có rất ít người có thể làm được mọi việc mà không hề để lộ sơ hở, còn kiểm soát được nhiều người để họ thống nhất một lời như thế.

Ngoài người của ba gia tộc lớn, còn ai có khả năng này?

Hơn nữa vào ngày An Diệc Diệp rơi xuống biển, anh đã nhờ nhà họ An tìm tung tích của cô, địa chỉ cuối cùng cũng là Thẩm Trình nói cho anh.

Nếu nhà họ Nguyễn muốn thì hoàn toàn có khả năng đưa cô đi trước khi anh đến…

Đang nghĩ đến đây, Chiết Lam vội vàng chạy vào từ bên ngoài.

“Đây là kết quả của đợt điều tra mới.”

Anh ta đặt mấy bức ảnh trong tay lên trước mặt Khúc Chấn Sơ.

“Chiếc xe này từng vào bệnh viện khi cô An rơi xuống biển, dừng ở đó không lâu liền rời đi. Từ camera giám sát có thể thấy chiếc xe này đã từng đến bãi biển.

Chúng tôi đã điều tra biển số xe, phát hiện chủ nhân chiếc xe này đã chết từ lâu.”

Khúc Chấn Sơ cần lấy bức ảnh.

“Tìm thấy xe chưa?”

“Nửa tiếng trước có người phát hiện nó ở bãi phế liệu, trong xe đã được dọn dẹp sạch sẽ, không có dấu vết gì cả. Nếu chúng tôi đến muộn nửa tiếng thì chiếc xe đã bị huỷ.”

Khúc Chấn Sơ quay đầu lại nhìn chiếc khăn màu đen trên tay mình, chữ “Nguyễn” được thêu bằng đường chỉ lụa rất rõ ràng, dường như phát sáng dưới ánh đèn điện.

Anh lại nhìn những tấm ảnh Chiết Lam mang đến, ánh mắt dần tối lại.

“Chiết Lam, gọi mọi người trở lại đi.”