Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 411




Anh ta và An Diệc Diệp đã bị người ta tính kế rồi.

An Diệc Diệp bị bọc trong chăn, mặt cũng không lộ ra ngoài.

Cô có thể cảm nhận rõ ràng được bàn tay của Khúc Chấn Sơ đang khóa chặt người cô qua lớp chăn, anh dùng sức rất mạnh, khiến cô có chút đau đớn.

An Diệc Diệp không dám nói gì, mà đang suy nghĩ lại cẩn thận.

Quả thực là cô uống nước của Mai Ấn Cầm vào rồi mới hôn mê.

Nhưng tại sao Mai Ấn Cầm lại phải làm ra loại chuyện này?

Còn có đám phóng viên đó, bọn họ chợt xuất hiện như vậy hoàn toàn không có lợi gì cho Mai Ấn Cầm.

Đang mải nghĩ ngợi, cô chợt cảm thấy cơ thể mất trọng lực.

Khúc Chấn Sơ ném thẳng cô ra ngoài!

An Diệc Diệp hoảng loạn, ngay sau đó, cô liền cảm nhận được mình ngã trên một tấm đệm mềm mại.

Chăn bị rơi ra, cô ngẩng đầu lên, thấy mình đang ngồi trong xe.

Mà Khúc Chấn Sơ đang ở trước mặt cô.

Ánh mắt của anh khiến An Diệc Diệp cảm thấy có một nỗi sợ hãi sâu sắc.

“Em có thể giải thích.” An Diệc Diệp vội nói.

Nhưng Khúc Chấn Sơ lại không nói gì mà cúi thấp đầu, ánh mắt u ám nhìn cô chằm chằm.

An Diệc Diệp thấy rõ được vẻ sắc lạnh trong ánh mắt anh, tràn ngập sát khí.

Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em-Chương 410

viện có camera giám sát, chỉ cần điều tra là sẽ ra ngay, em bị…”

“Cô được đích thân Mai Ấn Cầm cõng ra ngoài.”

Gương mặt Khúc Chấn Sơ vẫn không có bất cứ biểu cảm nào, lạnh lùng nhìn cô: “Tôi đã xem rồi.”

An Diệc Diệp ngơ ra, thật sự là anh Cầm chuốc thuốc cô sao?

Nhưng tại sao anh Cầm lại phải làm như vậy?

Gương mặt Khúc Chấn Sơ không chút dao động, tĩnh lặng như đầm nước chết.

Anh từ trên cao nhìn xuống An Diệc Diệp.

“Vốn dĩ, hôm nay tôi đến bệnh viện tìm cô là muốn nói với cô. Có lẽ chúng ta có thể từ bỏ mọi thứ trong quá khứ, bắt đầu lại từ đầu.”

An Diệc Diệp trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn anh.

Nhưng lời nói của Khúc Chấn Sơ lại ngay lập tức thay đổi.“Nhưng không ngờ, điều đang chờ đợi tôi lại là cảnh tượng như vậy.”

“Không ngờ tôi lại tin cô một lần nữa.”

Cơ thể An Diệc Diệp run rẩy, cô không thể nào ngờ được, Khúc Chấn Sơ lại thật sự nhượng bộ trước.

Lúc này Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nhìn cô.

“An Diệc Diệp, lúc này có phải cô rất đắc ý hay không?”

Anh đưa tay ra giữ tay An Diệc Diệp, gần như muốn nhấc cô dậy khỏi ghế.

An Diệc Diệp đau đớn nhíu mày lại, tay Khúc Chấn Sơ như một chiếc kìm, siết chặt lấy tay cô.

“Khúc Chấn Sơ, anh làm em đau…”

Khúc Chấn Sơ lại khẽ nhếch miệng lên, nhưng trong ánh mắt lại không hề có ý cười.

“Đau sao? Có thể đau bằng tim tôi sao?”

Anh giơ tay lên, đè trên ngực mình, đôi mắt lộ ra vẻ bi thương sâu sắc.

Trái tim An Diệc Diệp run lên, cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh.

“Khúc Chấn Sơ, em và Mai Ấn Cầm thật sự không có gì hết…”

Khúc Chấn Sơ hít sâu một hơi, cơn giận trong ánh mắt dần dần dịu đi.

“Ý cô là, Mai Ấn Cầm chỉ muốn khiến cô ngất rồi đưa đi thôi sao?”

An Diệc Diệp gật đầu.

“Bọn em hoàn toàn không có quan hệ gì hết, là có người khác tính kế bọn em.”

Khúc Chấn Sơ nhìn cô.

“Vậy tôi có nên tin cô không?”

An Diệc Diệp mấp máy môi, nhưng lại không biết nên nói gì.

Tin cô?

Cho dù là bản thân cô, cô cũng khó mà tin nổi.

Huống chi là Khúc Chấn Sơ.

Khúc Chấn Sơ từng nói, anh sẽ không tin bất cứ câu nói nào của cô nữa, không tin một lần nào nữa.

Cô cúi đầu, một lúc lâu không nói gì.

“Tôi tin cô.”

Giọng nói của Khúc Chấn Sơ lại chợt vang lên trên đỉnh đầu.

An Diệc Diệp ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn anh.

Thậm chí cô còn có chút không dám tin, Khúc Chấn Sơ nói tin cô sao?

Khúc Chấn Sơ gật đầu.

“Tôi tin cô, vậy nên, cô đi đi.” Anh nói tiếp.

An Diệc Diệp trừng lớn mắt, có chút không dám tin lời Khúc Chấn Sơ nói.

“Anh…”

Khúc Chấn Sơ nhìn cô, chậm rãi nói: “Tôi không trách cô nữa.”

Giọng điệu của anh như trút được gánh nặng, trở nên nhẹ nhàng hơn.