*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Khúc Chấn Sơ.
Anh cúi đầu nhìn tay mình, đôi mắt ngập nước của An Diệc Diệp lại mất khống chế hiện lên trong đầu anh.
Anh bỗng siết chặt nắm đấm, vì dùng sức quá độ mà trán nổi gân xanh.
Cuối cùng anh dùng hết sức lực mới xua tan những hình ảnh trong đầu mình.
Khúc Chấn Sơ bỗng giơ tay đấm mạnh xuống bàn, phát ra tiếng vang rất lớn.
“Tôi sẽ không mắc lừa cô nữa.”
Anh nghiến răng thốt ra một câu.
Trong bóng tối, ánh mắt anh càng trở nên sâu thẳm và tối tăm, vẻ mặt hung hãn lại tàn nhẫn.
Mấy ngày liên tiếp, An Diệc Diệp đều có thể nhìn thấy Khúc Chấn Sơ dẫn người này tới người khác về lâu đài cổ.
Hình ảnh hai người thân mật không ngừng giày vò thần kinh cô, nhưng lần nào An Diệc Diệp muốn rời đi, Khúc Chấn Sơ cũng tàn nhẫn gọi cô lại.
Thậm chí còn bảo cô đứng trước mặt hai người, tận mắt chứng kiến bọn họ.
Dưới sự kích thích mãnh liệt như vậy, mặc dù An Diệc Diệp có thể đi lại tự do trong lâu đài cổ, hơn nữa ngày nào nữ đầu bếp cũng nấu đồ bồi bổ cho cô.
Nhưng chỉ mới mấy ngày, cô đã gầy đi rất nhiều.
“Chị, sau này nếu tôi ở lại đây, mong chị chăm sóc tôi nhiều hơn.”
Thấy An Diệc Diệp không nói gì, cô ta lại nói: “Đúng rồi, chị đâu phải Tiêu Nhĩ Giai, vậy chị tên gì?”
An Diệc Diệp lạnh lùng nhìn cô ta, không nói gì, chỉ xoay người dứt khoát rời đi.
Cô vừa đi được một bước, người phụ nữa kia đã cười chế giễu, rồi ngồi lại xuống ghế.
“Cô thật sự cho rằng mình vẫn còn là bà Khúc à?”
“Mặt cô dày thật, chuyện đã bị bại lộ vẫn không chịu rời đi, mà mặt dày mặt dạn muốn ở lại đây.”
Người phụ nữ nghiến chặt răng nói.
Dù thế nào, chỉ cần đuổi An Diệc Diệp ra khỏi đây, thì cô mới có thể ngồi lên vị trí bà Khúc.
Cô đảo mắt, nhanh chóng nghĩ tới mấy biện pháp, rồi nở nụ cười hài lòng.
Nghe quản gia nói, mấy ngày nay người phụ nữ luôn xuất hiện cùng Khúc Chấn Sơ là con gái nhà họ Từ – một gia tộc nhỏ mới nổi, tên là Từ Lan.