*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dứt lời, ông bỗng xoay người, đi vào phòng ngủ dẫn An Diệc Diệp ra ngoài.
“Sắc mặt cậu chủ không được tốt cho lắm.”
Ông lo lắng nói với An Diệc Diệp: “Nhưng nếu cậu ấy đã chịu gặp cô, thì đây chính là cơ hội, chỉ cần cô nói chút lời ngon ngọt, có lẽ cậu chủ sẽ thả cô đi.”
Nhưng An Diệc Diệp lại không hy vọng cho lắm.
Cô gượng cười đáp.
“Tôi biết rồi, cảm ơn ông, quản gia.”
An Diệc Diệp đi tới cửa thư phòng, cô hít sâu một hơi, mới giơ tay lên gõ cửa, rồi mở cửa đi vào.
Trong thư phòng rộng rãi, An Diệc Diệp thấy đồ đạc lúc trước của mình đã biến mất không còn dấu vết, như thể trước đây cô chưa từng xuất hiện ở đây.
Tim An Diệc Diệp nhất thời nguội lạnh.
Khúc Chấn Sơ định xóa sạch sự tồn tại của cô à?
An Diệc Diệp bị anh hỏi như vậy thì hơi sửng sốt, cô im lặng một lúc mới thành thật gật đầu.
Cô vốn tưởng rằng mình sẽ bị Khúc Chấn Sơ chế giễu.
Ai dè anh lại nói: “Vậy cô hãy lấy lòng tôi đi.”
An Diệc Diệp trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ khẽ nhếch miệng, cười chế giễu.
Đôi mắt thâm thúy hiện lên tia sắc bén, nhưng An Diệc Diệp có thể nhìn thấy rất rõ, trong đó không hề có chút tình cảm.
Anh từ tốn nói: “Cô hãy dùng những thứ cô học được lúc trước để hôn tôi đi, có khi tôi vui rồi sẽ đồng ý cho cô ra khỏi phòng.”
An Diệc Diệp do dự.
Cô đứng im tại chỗ nhìn Khúc Chấn Sơ ở trước mặt, rồi cắn môi cúi đầu, không nói gì.
Khúc Chấn Sơ nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì sắc mặt càng khó coi, ánh mắt nhanh chóng thoáng qua tia đau xót.
Nhưng rất nhanh đã bị cơn nóng giận chiếm giữ.
“Cô không muốn? Chẳng phải trước đây cô diễn rất giỏi à? Sao giờ bị vạch trần rồi lại chẳng muốn diễn nữa thế?”