Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 298




CHƯƠNG 298


Tiêu Nhĩ Giai ngẩng đầu nhìn, người đứng ở ven đường đối diện quả nhiên là thầy chủ nhiệm.


Cô ta suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói: “Nghe nói thầy Lý có quan hệ rất tốt với mợ Khúc kia?”


Một người nói nhỏ: “Dù sao bắt đầu từ lúc khai giảng tới giờ, thầy Lý vẫn luôn quan tâm cô ta.”


“Rõ ràng là ngày đầu tiên khai giảng, tại thầy Lý oan uổng cho người khác nên mới tốt bụng như vậy.”


“Haiz, trước kia không phải có tin đồn nói vợ của Khúc Chấn Sơ có quan hệ mập mờ với thầy Lý sao?”


Tiêu Nhĩ Giai nghe một hồi, nhìn người đàn ông đứng đối diện, trong đầu từ từ nảy ra một ý tưởng mới.


Cô ta nhấc chân đi về phía thầy Lý, vừa đến gần, cô ta liền thấy bệnh án trên tay anh ta rớt xuống.


Cô ta tiện tay nhặt lên nhìn xem thì phát hiện đó là giấy thông báo phẫu thuật, trên đó còn viết số tiền phẫu thuật cần phải nộp.


Tiêu Nhĩ Giai lập tức mỉm cười.


“Thầy Lý, thầy đang gặp khó khăn về tiền bạc sao? Em có thể giúp thầy. ”


Thầy Lý nghe tiếng quay đầu lại, vừa nhìn thấy Tiêu Nhĩ Giai liền giật lấy tờ giấy thông báo phẫu thuật lại.


“Không cần.”


Tiêu Nhĩ Giai ngăn anh ta lại rồi nói tiếp: “Số tiền nhỏ chẳng là gì với em. Chỉ cần thầy làm cho em một việc nhỏ, em có thể đưa cho thầy.”


Thầy Lý nghi ngờ nhìn cô ta, ánh mắt có phần dao động.


Trong nước không có nhiều người làm công việc phục chế văn vật, mà hầu hết tinh anh trong nghề đều tập trung ở Cố Cung.


Ông cụ Bành là một trong số những người thợ phục chế xuất sắc nhất.


Đa số thợ phục chế vì muốn truyền nghề sẽ tuyển sinh học trò rộng rãi, sau đó dốc lòng dạy bọn họ.


Tuy sau này số người có thể chịu đựng gian khổ trụ lại với nghề không có bao nhiêu nhưng tích lũy lâu dài cũng được khá nhiều.


Nhưng ông cụ Bành lại khác với bọn họ, ông cụ không nhận học trò.


Kể từ khi bước chân vào nghề này, đã bốn mươi năm qua ông cụ chưa từng nhận học trò nào.


An Diệc Diệp là người đầu tiên cũng là người cuối cùng.


Tính tình của ông cụ vốn rất bướng bỉnh, khi chưa công nhận bạn, ông cụ có thể moi móc ra vô số khuyết điểm của bạn.


Nhưng một khi ông cụ thấy bạn tốt rồi, ngay cả sợi tóc trên đầu bạn ông cụ cũng thấy đẹp, đúng là còn bao che khuyết điểm hơn cả bọn ông Trương.


Từ khi nhận An Diệc Diệp làm học trò, ông cụ Bành đúng là càng nhìn càng thích cô, rất muốn dạy hết tất cả bản lĩnh của mình cho cô.


Thậm chí có lúc nhìn An Diệc Diệp học hành quá mệt mỏi ông cụ còn đề nghị cho cô ra ngoài chơi, thư giãn đầu óc.


Nhưng một mực đám ông cụ Trương cứ ba ngày dăm bữa lại chạy tới, hoàn toàn xem trường học như nhà mình.


Mấy ông lão tuổi đã hơn năm mươi, cộng lại hơn mấy trăm tuổi, ai dám cản bọn họ?


Thỉnh thoảng bọn họ sẽ đem một số thứ mua ở chợ trời tìm đến An Diệc Diệp và ông cụ Bành để giám định, thưởng thức.


Bình thường ông cụ Bành sẽ ngó lơ những việc này, nếu không được thì mắng thẳng vào mặt bọn họ.


An Diệc Diệp dễ tính, chỉ cần không khó, cô sẽ đồng ý những yêu cầu của bọn ông Trương.