Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

Chương 201




CHƯƠNG 201


Quản gia gật đầu, khẽ nói: “Từ camera giám sát ở gần đó đã quay lại, ba hôm trước, cô Dư đã từng tới đây.”


Vừa nhắc đến Dư Nhã Thiểm, ông dè dặt liếc nhìn Khúc Chấn Sơ.


Thấy trên mặt anh không có cảm xúc gì, mới nói tiếp.


“Hôm đó tôi không nhận được tin tức cô ấy tới, vì trong biệt thự không có camera giám sát nên tôi không biết cô ấy tới đây để làm gì.”


Khúc Chấn Sơ híp mắt lại, vẻ mặt cực kỳ u ám.


“Cô ta tới đây để lấy đồ.”


Quản gia sửng sốt, cả kinh nói: “Cậu Khúc, cậu đang nghi ngờ…”


Khúc Chấn Sơ giơ tay lên, chặn lời nói kế tiếp của ông, rồi lấy một chiếc hộp từ phía sau ra, đưa cho quản gia.


“Cậu chủ, đây là?”


“Ông đi ghép lại những thứ có thể ghép lại ở bên trong đi.”


Quản gia mở hộp ra xem, không ngờ bên trong là nửa hộp giấy vụn, toàn bộ đều là mảnh cắt từ các bức ảnh.


Nó vừa mảnh lại vừa nhỏ, trông cứ như một mớ hỗn độn.


Hơn nữa vừa nhìn là biết, bên trong không chỉ có một bức ảnh, sao có thể ráp lại được chứ?


Khúc Chấn Sơ cũng biết rất khó để khôi phục mấy bức ảnh này.


“Ông có thể ghép được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”


“Vâng, cậu chủ.”


Quản gia gật đầu, có lẽ mấy bức ảnh này rất quan trọng.


Bằng không cậu Khúc sẽ không tốn nhiều công sức để ghép lại như vậy.


Khúc Chấn Sơ quay đầu nhìn cánh cửa ở sau lưng, cuối cùng mới lên tiếng.


“Ông hãy tra xem gần đây Dư Nhã Thiểm có tiếp xúc với Khúc Diên Nghị không?”


“Vâng!”


Quản gia kích động mỉm cười, vội bắt đầu hành động.


Một lúc sau, cửa phòng ngủ mới mở ra, rồi bác sĩ bước ra ngoài.


“Cô ấy sao rồi?”


Bác sĩ nhíu mày nói.


“Cô ấy chỉ bị kinh sợ tột độ, cộng thêm cơ thể hơi suy nhược.”


Sắc mặt Khúc Chấn Sơ hơi u ám, lông mày đã nhíu thành ba đường thẳng.


Suy nhược?


Rốt cuộc là gần đây cô có ngoan ngoãn ăn cơm không?


Cô chăm sóc bản thân như thế này ư?


Bác sĩ thấy anh cực kỳ giận dữ thì sợ đến mức không dám nói gì nhiều, chỉ thận trọng nói: “Cô ấy không cần phải uống thuốc đâu, chỉ cần bình thường ăn nhiều đồ có dinh dưỡng một tý là được.”


Bác sĩ vừa rời đi, Khúc Chấn Sơ đã mở cửa đi vào.


An Diệc Diệp đã bước xuống giường, đang xỏ giày.


Anh vội đi tới hỏi.


“Cô định làm gì?”


Vì anh đang lo lắng, nên không khỏi hơi to tiếng, nghe giống như đang tức giận.


Khúc Chấn Sơ vừa dứt lời thì cảm thấy hơi hối hận, bởi vì anh nhìn thấy An Diệc Diệp vội rút tay về.


Anh hạ giọng xuống nói: “Cô nằm xuống thêm lát nữa đi, đợi ăn xong rồi hẵng dậy.”


Nhưng An Diệc Diệp không nhìn anh.


“Tôi muốn về phòng của tôi.”


Khúc Chấn Sơ im lặng một lúc, rồi cực kỳ dịu dàng nói: “Cô có thể nghỉ ngơi ở đây.”