Ngày hôm nay, Hạ An đi học lại, tuy rằng lúc trước nhà trường đã đuổi học Hạ An rồi, nhưng mà Cung Hoa đã đồng ý cho hai người bên nhau, cho nên, dễ dàng, Hạ An lại được tiếp tục đến trường, có điều cậu không biết chuyện mình đã từng bị đuổi học.
Trên đường đi đến phòng học, có rất nhiều người nhìn cậu, còn đứng xa xa xì xầm bàn tán, chỉ trỏ. Hạ An nghi hoặc nhìn một vòng từ trước ra sau, phía sau cũng có đám người đang tụm lại một chỗ, cậu từ từ đi về phía trước, nhưng không ngờ đám người đứng vây xem càng lúc càng đông, tiếng nói của bọn họ cũng càng lúc càng lớn. Rốt cục có một cô gái chịu không nổi đứng dậy kêu to: “Không ngờ cậu lại không biết xấu hổ như vậy, còn dám vác mặt tới trường.”
Hạ An thấy kì quái, bình thường không phải đều coi thường cậu sao, hiện tại sao lại có nhiều người vây quanh cậu như vậy, hơn nữa, còn rất tức giận.
“Hừ, cái loại người như cậu, còn muốn câu dẫn Cung Lăng, thật đúng là không biết lượng sức mình.” Giọng nói chế giễu của cô gái khiến Hạ An cảm rất không vui, mặt nhăn mày nhíu, câu dẫn Cung Lăng? Cậu câu dẫn Cung Lăng lúc nào chứ? Mình là đang ở cùng với anh ấy
“Tôi, câu dẫn anh ấy? Lúc nào chứ?”
“Hừ, cậu bớt giả ngu đi. Tôi hỏi cậu có biết ghê tởm hay không, chúng tôi van cầu cậu buông tha Cung Lăng đi.” Cô gái kia vừa nói xong thì đám người bên cạnh lên tiếng phụ họa theo, còn có một vài nữ sinh nói những câu rất khó nghe nhục mạ Hạ An.
“Mấy người rốt cuộc đang nói cái gì?” Hạ An lui về sau một bước, đám người kia liền bước tới một bước.
“Tôi nói cậu đừng giả bộ nữa, vài phần xinh đẹp cũng không có. còn đòi câu dẫn Cung Lăng, đầu óc cậu có vấn đề sao. Tôi hỏi cậu là cố ý bày ra trò này đúng không, muốn bôi đen Cung Lăng sao?” Từng câu nói của cô gái làm Hạ An không biết trả lời thế nào, bởi vì cậu căn bản là không biết trả lời như thế nào. Cái gì câu dẫn, cái gì bôi đen, Hạ An sắp hồ đồ rồi, cậu lắc lắc đầu, nhưng mà cô gái kia không chịu buông tha cậu, dùng sức đẩy cậu một cái, Hạ An còn chưa kịp phản ứng, đã bị đẩy ra phía sau, cậu nhắm chặt mắt lại, vốn tưởng rằng sẽ té xuống vô cùng thê thảm. Đột nhiên, một thân ảnh từ trong đám người bước vào, đúng lúc ôm thắt lưng của cậu kéo cậu ra. Ngửi được là mùi hương trên người Cung Lăng, cậu mở to mắt, kinh hỉ nói: “Cung Lăng.”
Cung Lăng xuất hiện, một đám nữ sinh bắt đầu hét rầm lêm, Cung Lăng vẫn lạnh lùng nói: “Các người, còn để tôi nghe được những lời khó nghe như vừa rồi nói về em ấy, thì đừng trách tôi không khách khí.” Anh để Hạ An ra sau lưng, Hạ An ngẩng đầu nhìn bộ dáng của anh, Cung Lăng, là đang bảo vệ cậu. Không biết tại sao, cho dù ở chỗ nào đi nữa chỉ cần có Cung Lăng, cảm giác thật an toàn a.
“Nhưng mà, cậu ta câu dẫn anh a, cậu muốn anh mất uy tín. Tại sao anh còn muốn ra mặt giùm cậu ta.” Có một nữ sinh không phục nói.
“Bởi vì…” Cung Lăng dừng dừng, nghiêng người kéo Hạ An qua, nâng cằm cậu lên, tay ôm chặt lấy thắt lưng cậu, cúi đầu, hôn lên. Nụ hôn này kéo dài một chút, không ít trái tim nữ sinh tan vỡ, các cô thất vọng thậm chí có chút không tin nhìn hai người hôn môi. Buông Hạ An ra, kiêu ngạo nói: “Em ấy là người của tôi.”
Hai chân Hạ An vô lực, Cung Lăng làm trò hôn môi với cậu trước mặt nhiều người như vậy, còn nói cậu là người của anh ấy, đây… là muốn công khai quan hệ của hai người sao? Cậu nghi hoặc nhìn Cung Lăng, mà Cung Lăng cúi đầu cắn cắn vành tai cậu nói: “Không sao, để cho bọn họ biết, chúng ta yêu nhau.” Hạ An lập tức đỏ mặt. Ở nơi này, thân mật trước mặt nhiều người, thật đúng là là không quen. Cậu kéo kéo góc áo Cung Lăng, ý bảo muốn rời khỏi cái chỗ đông người này.
“Sau này, không được tìm Hạ An gây phiền toái, nếu không, tôi sẽ cho các người biết phiền toái là như thế nào.” Cung Lăng lạnh lùng nói với đám người kia, sau đó mang Hạ An rời khỏi chỗ này.
Hai người đi tới cái rừng cây nhỏ yên tĩnh kia, Cung Lăng nằm trên ghế đá nhắm mắt lại, Hạ An ngồi bên cạnh anh, nhìn vẻ ngoài đẹp trai của anh, nhớ tới bản thân cũng từng như vậy, ở bên cạnh anh, lẳng lặng, lại tham lam thở chung bầu không khí với anh.
Thế giới đen tối bất hạn ban đầu của câu được chiếu vào một tia sáng, làm hiện tại của cậu, trở nên vô cùng hạnh phúc, thế giới của cậu bởi vì Cung Lăng mà sáng ngời.
Nhớ tới những lời mà Cung Lăng vừa nói với đám người kia, trong lòng thầm vui mừng một trận, Cung Lăng bảo vệ cậu, còn ở trước mặt mọi người, tuyên bố sở hữu cùng quyền sở hữu của anh.
“Cung Lăng.”
“Hử?”
“Em yêu anh.”
“Anh biết.”
“Vậy còn anh?”
“Yêu.” Một từ yêu ngắn gọn nhưng lại khiến Hạ An cười như nở hoa rồi, ý cười lan đến cả ánh mắt.