Cứ thế, Hứa Tiên dẫn rết tinh về nhà, nói với Hứa Kiều Dung là bà con thân thích của Bạch Tố Trinh đến ở nhờ. Hứa Kiều Dung vốn nhân hậu, đương nhiên là không có ý kiến gì. Huống chi tiền Hứa Tiên đưa mỗi tháng còn nhiều hơn cả lương của Lí Công Phủ, mà rết tinh cũng rất dẻo mồm dẻo miệng, mở miệng ra là tỷ tỷ làm Hứa Kiều Dung càng thích hắn.
Hôm sau, Lí Công Phủ khập khiễng lê chân tới nha môn với vẻ mặt đau khổ, chuẩn bị hứng lấy cơn thịnh nộ của tri huyện đại nhân. Ai ngờ lại được biết mấy người bị mất tích đã trở về hết rồi, chuyện tình kết thúc một cách không rõ ràng như thế. Dù sao đi nữa thì Lí Công Phủ cũng không bị quở trách nữa, đương nhiên là tâm trạng trở nên rất vui vẻ.
Hứa Kiều Dung cũng vui mừng khôn xiết nên đề nghị ăn một bữa thật ngon, chúc mừng Lí Công Phủ.
“Chúng ta ăn thịt nướng đi. Tỷ xem thử mấy con thỏ đệ nuôi đã đủ mập chưa, cả mấy con gà nữa. Chúng ta mua thêm chút rau cỏ gì đó là được.” Hứa Tiên nghe tới chữ ăn là trở nên hăng hái. Đối với cô mà nói, ăn – ngủ – chơi chính là 3 thú vui lớn nhất trong đời người.
“Mua thêm chút rượu nữa.” Lí Công Phủ cười hì hì nói tiếp. Hắn đã lâu không được uống rượu rồi.
“Vết thương của huynh còn chưa lành, uống gì mà uống?” Hứa Kiều Dung trừng hắn.
Lí Công Phủ ngượng ngùng vuốt mũi mình, sau đó nhìn Hứa Tiên với ánh mắt cầu cứu.
Hứa Tiên kéo tay áo Hứa Kiều Dung. “Tỷ, lần này tỷ phu qua cơn nguy hiểm, trong lòng thấy vui vẻ, tỷ đừng ngăn huynh ấy.”
“Nói gì vậy chứ, vết thương còn chưa lành kìa, cái thằng này…” Hứa Kiều Dung lại phát giận với cả Hứa Tiên, Hứa Tiên vội vỗ về bụng của nàng ta.
“Hì hì, tỷ, đừng nóng mà, bình tĩnh bình tĩnh đi, vì đứa nhỏ trong bụng, phải giữ tâm trạng vui vẻ.” Hứa Tiên nhìn bụng của Hứa Kiều Dung, cười hề hề nói.
Nhắc đến thai nhi, Hứa Kiều Dung bình tĩnh trở lại, nghĩ một lát rồi nói: “Không được uống nhiều.”
“Được được.” Hứa Tiên và Lí Công Phủ đều gật đầu lia lịa, sau đó ai nấy đều chia ra hành động. Người mua đồ ăn, người mua rượu, người làm thịt gà thịt thỏ, còn dựng một cái giá sắt để nướng thịt ở ngoài vườn.
Lúc làm gà, Hứa Tiên xách con gà, loay hoay không biết làm thế nào. Lí Công Phủ thành thạo xách một con dao bự ra, chặt thẳng vào đầu gà, thế là lại bị Hứa Kiều Dung mắng cho vài câu. Hứa Tiên âm thầm chắp tay: A di đà Phật, người sát sinh không phải con. Con chỉ ăn thi thể của con gà, đừng có trừ công đức của con. Sau đó, Hứa Tiên lại bảo Lí Công Phủ làm thịt thỏ, còn cô thì không chịu sát sinh.
Tối đến, cả nhà ngồi sau vườn, cùng nhau nướng thịt.
“Rau mà cũng nướng được sao?” Rết tinh ngạc nhiên nhìn Hứa Tiên thành thạo trở mấy cây xiên rau củ, phết gia vị lên đó. Không bao lâu sau, mùi thơm tràn khắp sân vườn.
“Đệ còn phải học nhiều lắm.” Hứa Tiên thuận miệng đáp.
Rết tinh tròn xoe mắt nhìn những động tác thành thạo của Hứa Tiên, cũng muốn được làm thử. Đây là lần đầu tiên hắn biết đến cách ăn kiểu này. Quả nhiên Hứa Tiên rất lợi hại, đi theo cô có thể học được rất nhều thứ. Rết ta nắm chặt tay, lòng càng kiên định rằng phải đi theo Hứa Tiên.
Nhóc cua thì mút ngón tay, nhìn mấy món đồ ăn bằng ánh mắt lấp lánh. Hứa Kiều Dung thấy thế thì đưa cho cu cậu đôi đũa, bảo nó ăn trước. Thằng nhóc hoan hô một tiếng rồi ăn quên cả trời đất.
Hứa Tiên nướng chín thịt trên tay rồi đưa cho Bạch Tố Trinh. Bạch Tố Trinh nhận lấy với vẻ mặt không cảm xúc. Chỉ có Hứa Tiên mới có thể nhận ra vẻ thỏa mãn trong mắt y.
Nướng xong hết thịt, rót rượu ra, mọi người đều ngồi vây quanh bàn. Tâm trạng của Lí Công Phủ rất vui vẻ, uống với Hứa Tiên hết ly này đến ly khác. Bạch Tố Trinh cũng hớp vài hớp. Nhóc cua lén rót cho mình một ly, kết quả là cay đến nỗi xuýt chảy cả nước mắt nên không dám uống nữa. Rết tinh và Tiêu Thanh thì uống đến say lúy túy.
Ăn xong bữa ăn thịnh soạn, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi.
Hứa Tiên đỏ bừng mặt, nằm trên giường nheo mắt lại, ngoắc Bạch Tố Trinh. “Bé con, đến cho gia sàm sỡ cái.”
Bạch Tố Trinh không biết làm sao, bật cười, bước tới ngồi lên giường, cúi đầu hôn lên má Hứa Tiên.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch…” Hứa Tiên nhìn gương mặt anh tuấn trước mắt, ngây ngô gọi liên hồi.
“Đây, huynh đây.” Bạch Tố Trinh cũng rất kiên nhẫn trả lời, trong mắt tràn ngập vẻ yêu chiều.
“Tiểu Bạch, huynh là của muội. Đến đây nào, đóng dấu một cái.” Hứa Tiên nói xong thì níu cổ Bạch Tố Trinh xuống, hôn cái chóc lên đó. Cô cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể y, lòng ngập tràn hạnh phúc, còn có cả một cảm giác diệu kỳ khó tả nữa. Trước mặt người khác, Bạch Tố Trinh luôn làm mặt lạnh như tiền, nhưng trên giường thì lại rất nhiệt tình, thường bắt cô phải xin tha. Sự tương phản dữ dội này làm Hứa Tiên có cảm giác không nói nên lời. Từ khi có linh căn, bắt đầu tu luyện, cô mới không bị đau lưng nhức người nữa.
Bạch Tố Trinh mỉm cười, đang định…
Nhưng đúng lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tiêu Thanh kinh hoàng đứng đó.
Mặt Bạch Tố Trinh sa sầm lại, may mà không bị ngắt ngay lúc quan trọng nhất, chứ không thì…
“Có chuyện gì?” Bạch Tố Trinh quay người qua, giọng lạnh tanh.
“Không, không hay rồi. Tỷ, tỷ phu bị đệ hù chết rồi…” Tiêu Thanh hoảng hốt la nhỏ.
Cái gì? Lúc này, Hứa Tiên gần như hoàn toàn tỉnh táo lại, lập tức ngồi bật dậy, nhìn Tiêu Thanh hỏi: “Cái gì, chuyện là thế nào vậy?”
“Ta uống nhiều quá, lúc đi nhà xí không biết sao mà biến thành nguyên hình, đúng lúc đó tỷ phu cũng đi nhà xí. Huynh ấy nhìn thấy nguyên hình của ta, liền…” Tiêu Thanh vô cùng hoảng loạn, không biết phải làm sao.
Hứa Tiên ấn ấn hai bên thái dương của mình, từ trên giường bước xuống. “Nhanh lên, mang huynh ấy vào đây trước đã.”
“Xin lỗi, ta không cố ý.” Tiêu Thanh quýnh đến nỗi trán đẫm mồ hôi, lòng hết sức áy náy. “Khi ta tỉnh lại thì đã không thấy hồn phách của huynh ấy đâu rồi.”
“Xem ra là bị Hắc Bạch Vô Thường dẫn đi rồi.” Bạch Tố Trinh bình tĩnh nói. “Đừng quýnh lên, bây giờ huynh lập tức đi ngăn Hắc Bạch Vô Thường lại.” Câu này để an ủi Tiêu Thanh, cũng an ủi Hứa Tiên.
“Muội đi với huynh.” Hứa Tiên kiên quyết.
“Cũng được.” Bạch Tố Trinh đồng ý. Đây cũng là cơ hội để Hứa Tiên rèn luyện. Nếu chỉ tu luyện không thì sẽ không tiến bộ được bao nhiêu.
“Vậy thì Tiểu Thanh, tỷ phu giao cho huynh đấy. Với lại đừng để tỷ tỷ phát hiện ra, làm cho tỷ ấy ngủ tiếp đi.” Hứa Tiên nghĩ ngợi, rồi căn dặn.
“Ừ.” Tiêu Thanh gật đầu, đã không hoảng loạn như lúc nãy.
“Đi thôi.” Bạch Tố Trinh nói.
Hứa Tiên gật đầu, đang định đi thì chợt nhớ tới gì đó nên truyền âm gọi rết tinh và nhóc cua qua.
“Có chuyện gì vậy?” Hai người đều nhấp nhem buồn ngủ.
“Bây giờ có chuyện giao cho các đệ đây.” Hứa Tiên ra vẻ nghiêm trọng, xoay người đi tới chỗ cái tủ lấy một cái hộp ra.
Tiêu Thanh sốt ruột. Bây giờ là lúc nào rồi mà còn không mau đi ngăn Hắc Bạch Vô Thường lại, lấy thứ gì nữa chứ. Nhưng ngay sau đó, khi biết Hứa Tiên lấy thừ gì thì Tiêu Thanh cảm thấy đầu óc mình như ngừng hoạt động.
“Đến cửa hàng giấy tiền vàng bạc mua về đây, sau đó đốt cho bọn tỷ mang theo.” Hứa Tiên lấy ra rất nhiều bạc. “Nhiêu đây chắc đủ để mua hết giấy tiền vàng bạc trong tiệm.”
Bạch Tố Trinh ngẩn người ra, sau đó chợt mỉm cười.
Rết tinh và nhóc cua chớp mắt, nhận lấy tiền, gật đầu rồi sau đó ngoan ngoãn ra ngoài mua.
Dặn dò Tiêu Thanh thêm vài câu, Bạch Tố Trinh dẫn Hứa Tiên đi.
Lúc bấy giờ, Lí Công Phủ còn mơ mơ màng màng thì một làn gió lạnh rờn rợn thổi qua làm hắn tỉnh táo đôi chút. Thấy gông xiềng trên cổ mình và cảnh vật âm u xung quanh, hắn lắc lắc đầu, xác định xem mình có nằm mơ không.
“Đây là đâu? Chuyện gì thế này?” Lí Công Phủ đứng lại, lẩm bẩm rồi quay đầu nhìn sang bên phải. Vừa quay đầu qua đã thấy một người đàn ông mặc đồ trắng, mặt mày xanh xao, hai mắt vô hồn nhìn về phía trước. Hơn nữa trên tay ông ta còn cầm sợi dây xích đang tròng trên cổ Lí Công Phủ. Lí Công Phủ cả kinh, nhìn sang bên trái thì lại thấy một người đàn ông mặt mày xanh xao, điểm khác biệt chính là người này mặc đồ đen.
“Các người là ai? Định dẫn ta đi đâu?” Lí Công Phủ kinh hô.
“Ngươi đã chết rồi, đừng có ồn. Chúng ta phải đến Phong Đô.” Giọng Bạch Vô Thường nghe có vẻ như sắp hết hơi.
“Bọn ta chính là Hắc Bạch Vô Thường uy phong lẫm liệt đây. Biết điều một chút, không ta sẽ đánh ngươi.” Hắc Vô Thường đe dọa, tâm trạng của ông ta đang không tốt lắm.
“Ta chết rồi ư? Sao lại thế được? Ta cũng không làm gì xấu. Ta còn trẻ mà… Hu hu…” Lí Công Phủ còn chưa nói xong thì một miếng giẻ đã chặn họng hắn lại. Không biết Bạch Vô thường lấy miếng giẻ rách ấy ở đâu ra mà thối quá trời, thiếu chút nữa là Lí Công Phủ ngất xỉu.
“Haiz, tháng này không hoàn thành nhiệm vụ, không có tiền thưởng rồi.” Bạch Vô Thường than thở.
“Tiền thưởng khỉ gì! Tiền lương cấp đủ thì đã mừng lắm rồi!” Nguyên nhân làm tâm trạng Hắc Vô Thường không vui chính là đây.
“Mụ nhà ta nói rồi, tháng này mà có chút xíu tiền nữa thì không cho ta vào nhà.” Bạch Vô Thường buồn rười rượi, cũng không để ý đến chuyện mất mặt hay không, nói toạt ra hết.
“…..” Hắc Vô Thường im lặng, sau đó thì chép miệng nói: “Tháng trước ta đã phải ngủ ngoài hành lang nửa tháng rồi.”
“Haiz…”
“Haiz…”
Hai người đồng loạt thở dài, sau đó tăng tốc đến Phong Đô. Lí Công Phủ nghe những lời này, cảm thấy mình như đang nằm mộng. Nhưng miếng giẻ rách thối hoắc trong miệng mách bảo hắn rằng đây không phải mơ, hơn nữa trong lòng Lí Công Phủ còn dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ, đó chính là cảm thấy thương hại hai tên Hắc Bạch Vô Thường này. Hắn chỉ là bộ đầu, nhưng trước nay nha môn chưa bao giờ có chuyện trả lương trễ hay trừ lương gì đó. Nương tử nhà hắn cũng sẽ không bắt hắn phải ngủ hành lang. Nghĩ đến đây, Lí Công Phủ chợt nhớ tới chuyện sao mình lại chết. Rõ ràng tối nay uống rượu rất vui vẻ, sau đó hắn và nương tử đi ngủ, sau đó nữa thì đi nhà xí. Tiếp đó…
À! Đúng rồi, hắn vừa mở cửa thì thấy một cái miệng đang há to, của một con rắn lục rất lớn. Răng nhanh trắng toát, vảy xanh bóng loáng, cái miệng rộng hoác ấy có thể nuốt chửng cả hắn. Sau đó thì… không biết gì nữa hết. Lí Công Phủ đột nhiên rất che mặt lại, thì ra mình bị hù chết. Thật là mất mặt mà!
Không lâu sau, Hắc Bạch Vô Thường đã dẫn Lí Công Phủ tới cửa Phong Đô, chào hỏi với bọn lính quỷ canh gác ngoài cổng xong thì đi vào.
Phía sau họ không xa là Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên với vẻ mặt gấp gáp.
“Tiểu Bạch, bọn họ vào Phong Đô rồi.” Hứa Tiên nhìn mấy cái bóng phía trước, sốt ruột. Vẫn chậm một bước, tỷ phu đã bị dẫn vào Phong Đô rồi.
“Không sao, cướp về là được.” Ngược lại, Bạch Tố Trinh vẫn hết sức bình tĩnh.
Chương 33: Hắc Bạch Vô Thường rất nghèo…
Hứa Tiên kéo Bạch Tố Trinh, vội vàng đi vào Phong Đô. Ở cửa, họ bị mấy tên lính quỷ chặn lại.
“To gan, yêu quái phương nào, à ừm… và người phàm nữa, cư nhiên dám xông vào Phong Đô?” Tên lính quỷ quát lớn, lúc thấy Hứa Tiên thì hơi ngạc nhiên.
Bạch Tố Trinh vẫn lạnh lùng, chuẩn bị đánh nhau.
Hứa Tiên ngăn Bạch Tố Trinh lại, cười hề hề, nói với hai tên lính quỷ: “Hai vị đại ca, giúp đỡ chút đi, chúng tôi chỉ vào xem một chút, sẽ ra nhanh thôi mà.”
“Nói hươu nói vượn, Phong Đô há là nơi cho các ngươi nói đến thì đến, nói đi thì đi sao?” Hai tên lính quỷ nổi cơn giận dữ, đinh ba trên tay run lên, ngay sau đó giọng bỗng thay đổi, trở nên hết sức nhẹ nhàng. “Cái này, ừm, chỉ vào thành đúng không, sẽ không gây chuyện chứ?”
“Đương nhiên, đương nhiên rồi.” Hứa Tiên lặng lẽ rút tay về. Sau khi hai xấp tiền âm phủ đưa ra, hai tên lính quỷ ngang nhiên đút vào tay áo, thái độ đối với Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh thay đổi 180 độ. Tiền âm phủ trong tay Hứa Tiên là vừa nhận được, xem ra rết tinh và cua con cũng rất nhanh tay. Hứa Tiên thấy hai tên lính quỷ đã nhận tiền thì đã nắm chắc. Lời Tiêu Thanh nói quả nhiên không sai.
“Ừm, hai vị phải nhớ nhé, ngàn lần không được gây sự.” Hai tên lính quỷ cẩn thận dặn dò. “Nếu không bọn ta cũng không bảo vệ được hai vị.” Về phần lỡ như bề trên truy cứu sao họ vào được Phong Đô thì hai tên quỷ này đã sớm nghĩ ra cớ. Bạch Tố Trinh pháp lực quá cao, bọn họ không nhìn thấy y vào.
“Được được, hai vị đại ca vất vả rồi.” Hứa Tiên cười hì hì, gật đầu rồi kéo Bạch Tố Trinh đi vào.
Để lại hai tên lính quỷ với tâm trạng phơi phới khi nghĩ về xấp tiền âm phủ trong tay áo mình.
Trong Phong Đô, không khí ma quỷ mù mịt làm Hứa Tiên rùng mình, nép sát vào Bạch Tố Trinh. Bạch Tố Trinh biết cô sợ nên nắm chặt tay cô, làm Hứa Tiên trở nên bình tĩnh lại.
Phong Đô cũng không khác gì thành thị của loài người cho mấy. Hai bên đường cũng có quán xá, chẳng qua là hình như làm ăn không tốt lắm. Thỉnh thoảng có người đi qua, nhưng mặt mày thì trắng bệch. Cả con phố nhìn có vẻ tiêu điều xơ xác.
“Phía trước kìa!” Hứa Tiên nhìn thấy bóng dáng của Lí Công Phủ, hô lên. Đằng trước, Hắc Bạch Vô Thường đang áp giải Lí Công Phủ đi về trước.
“Đi thôi.” Bạch Tố Trinh kéo lấy Hứa Tiên, tăng tốc độ, đuổi theo.
Hắc Bạch Vô Thường tâm trạng không vui, đi cũng không nhanh lắm nên Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh nhanh chóng đuổi kịp.
Lí Công Phủ nhìn thấy Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh thì trợn tròn mắt. Vì bị giẻ bịt miệng nên ú ớ cả ngày mà không nói được tiếng nào.
“Yêu quái phương nào dám chặn đường của ông mày?” Tâm trạng Bạch Vô Thường không tốt nên đương nhiên nói chuyện cũng không khách khí gì. Ở Phong Đô, tốt xấu gì bọn họ cũng là quan sai, bây giờ lại có người dám trắng trợn chặn đường.
“Ông của ai?” Giọng Bạch Tố Trinh rất lạnh lùng, toát lên vẻ nguy hiểm.
Đáng tiếc Bạch Vô Thường không phát hiện ra, vẫn lớn tiếng quát. “Ông mày chứ ông ai, sao nào?”
Nói xong, gã liền cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó một bàn chân đạp vào mặt gã. Trước giờ, Bạch Tố Trinh vẫn thuộc tuýp người hành động, không nói gì là ra tay luôn. À không, là ra chân luôn.
Hai dòng chất lỏng màu đỏ từ trong mũi Bạch Vô Thường chảy ra.
Hắc Vô Thường há hốc mồm nhìn tình cảnh trước mắt. Gã còn chưa kịp nhìn rõ động tác của đối phương thì Bạch Vô Thường đã bị đạp.
“To gan!” Hắc Vô Thường thấy Bạch Vô Thường bị đánh thì tức giận định động thủ.
“Hắc Vô Thường đại ca, đợi đã, có gì từ từ nói, từ từ nói nào.” Hứa Tiên vội vàng ngăn lại. “Hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi.”
“Hiểu lầm?” Hắc Vô Thường nhíu mày, nhưng cũng dừng tay lại. Hai chữ hiểu lầm này có ý nghĩa sâu xa lắm. Trên quan trường, ai cũng biết sau khi nói hai chữ hiểu lầm thì sau đó sẽ có chuyện xảy ra. Mà chuyện ấy, tuyệt đối không phải là chuyện xấu.
“Đương nhiên là hiểu lầm.” Hứa Tiên nhìn Bạch Vô Thường lau máu mũi, không có lương tâm nghĩ, quỷ mà cũng chảy máu sao?
“Nói xem, hiểu lầm thế nào?” Hắc Vô Thường hất đầu lên, khoanh tay trước ngực, kiêu căng nói.
“Ở đây không tiện nói chuyện, tìm chỗ nào yên tĩnh hơn đi.” Hứa Tiên liếc nhìn xung quanh, thỉnh thoảng vẫn có mấy tên quỷ mặt mũi trắng bệch đi ngang qua.
Nghe Hứa Tiên nói thế, Hắc Bạch Vô Thường đã láng máng hiểu, hỏi ý nhau bằng mắt rồi cùng đi vào một cái hẻm vắng cạnh đó, Hứa Tiên kéo Bạch Tố Trinh theo sau.
“Hai vị đại ca, hai vị bắt sai hồn rồi. Đây là tỷ phu của ta, dương thọ của huynh ấy chưa tận, chỉ là có chút ngoài ý muốn mà thôi.” Hứa Tiên đợi mọi người đứng lại liền đi thẳng vào vấn đề.
“Ngươi nói bọn ta bắt lầm là bắt lầm sao?” Mũi Bạch Vô Thường vẫn còn âm ỉ đau cho nên nói chuyện không chút khách khí. Nếu không phải gã cảm thấy đánh không lại con yêu tinh áo trắng kia thì gã đã nhào tới liều mạng rồi. Lòng gã thầm đau đớn, tại sao cùng mặc áo trắng mà người ta có vẻ phiêu dật xuất trần như thế, còn gã thì lại thấy chết chóc tiêu điều.
Hắc Vô Thường lại đang nghĩ xem lời Hứa Tiên có tin được không. Gần đây bọn họ làm ăn không được tốt lắm cho nên hễ thấy hồn phách là nhào tới bắt ngay. Nếu không bắt lầm thì tốt, nếu bắt lầm thì còn có thể bị phạt nữa. Nếu bị trừ tiếp thì tháng lương ít ỏi đáng thương của gã sẽ không còn gì nữa.
“Đúng là bắt lầm mà. Hai vị đại ca, giúp đỡ chút đi, thả tỷ phu của ta ra.” Hứa Tiên hơi sốt ruột, lấy từ trong tay áo ra một xấp tiền âm phủ thật dày, đưa đến trước mặt Hắc Bạch Vô Thường. “Cái này là để hiếu kính hai vị đại ca, hai vị lấy chút đỉnh uống trà.” Thật ra trong lòng Hứa Tiên cũng hơi thấp thỏm, không chắc chắn lắm. Chiêu hối lộ này dùng được không đây.
Hắc Bạch Vô Thường nhìn đống tiền trên tay Hứa Tiên, trợn tròn mắt. Nhiều thế này mà bảo để uống trà?
Thấy Hắc Bạch Vô Thường không nhúc nhích, Hứa Tiên hiểu lầm ý bọn họ, tưởng là không đủ tiền nên móc thêm một xấp tiền nữa. “Hai vị đại ca, giúp một chút đi mà, nếu làm căng đến chỗ phán quan thì cũng không hay, phải không? Bắt lầm cũng sẽ bị truy cứu chứ.”
Hắc Bạch Vô Thường nhìn chằm chặp vào xấp tiền trên tay Hứa Tiên, thòm thèm nuốt nước miếng, tay thì run lên.
“Ít quá sao? Ta còn nữa này.” Hứa Tiên như đang thách thức trái tim bé bỏng của bọn họ, lại móc ra một xấp tiền dày cộp.
“Đủ, đủ rồi…” Giọng của Hắc Bạch Vô Thường cũng run run.
Hứa Tiên chớp mắt nhìn Hắc Bạch Vô Thường, lúc ấy mới phát hiện không phải bọn họ chê ít mà là nhiều quá làm họ mừng đến nỗi không dám tin.
“Vậy, hồn phách của tỷ phu tôi…”
Hứa Tiên rụt tiền ra sau một chút.
Hắc Bạch Vô Thường lập tức ra tay, động tác nhanh nhẹn và trôi chảy. Hai người giật lấy xấp tiền, rồi trưng bộ mặt nịnh nọt ra. “Đương nhiên là không có vấn đề gì, dẫn về là được.”
Bộ dạng mừng rỡ của họ làm Hứa Tiên thấy mắc ói. Hứa Tiên dám khẳng định bây giờ thêm chút tiền, bảo bọn họ giơ mặt ra cho Tiểu Bạch đạp thêm mấy cái họ cũng chịu.
Bạch Tố Trinh vẫn đứng bên cạnh, im lặng mà nhìn. Y đã không còn biết nói gì nữa rồi…
“Ha ha, Đại tỷ à, tỷ dẫn hồn đi là được rồi. Bọn ta bắt lầm, xin lỗi tỷ vậy.” Hắc Bạch Vô Thường cất tiền xong, chắp tay xin lỗi Hứa Tiên. Lần này, ngay cả xưng hô cũng đổi luôn.
Hứa Tiên nhếch mép. “Không dám, không dám.”
“Nếu sau này có huynh đệ gì bị bắt lầm thì cứ tìm bọn ta. Số hiệu của bọn ta là hai chín hai.” Bây giờ Bạch Vô Thường đã không thấy mũi mình đau đớn gì nữa, nhếch môi cười hề hề với Hứa Tiên.
Số hiệu? Hứa Tiên nghi hoặc. Hắc Bạch Vô Thường chẳng phải chỉ có hai người thôi sao?
“Chẳng phải địa phủ chỉ có một đôi Hắc Bạch Vô Thường thôi sao?” Hứa Tiên nghi hoặc hỏi.
“Làm gì có chứ!” Hắc Vô Thường ấm ức kêu lên. “Nếu chỉ có hai người thì sao ta phải vội như vậy. Thời này cạnh tranh dữ lắm, khó mà nói hết được.” Hắc Vô Thường tỏ vẻ không muốn nghĩ lại chuyện xưa đau lòng.
Bạch Vô Thường cũng thở dài. “Tỷ nghe số hiệu của bọn ta là biết có rất nhiều quỷ đi bắt hồn rồi. Bây giờ lòng người khó lường, cuộc sống thật khó khăn…”
Hứa Tiên nhìn Hắc Bạch Vô Thường than ngắn thở dài, tự nhiên muốn hóa đá. Không ngờ địa phủ cũng là thế này. Nghe giọng họ thì hình như rất cần tiền. Địa phủ cũng phân nghề phân nghiệp sao?
“Đại tỷ à, tỷ mau đưa hồn phách đi đi.” Bạch Vô Thường thúc giục. Gã biết nếu để người khác biết bọn họ lén thả hồn phách thì sẽ bị phạt. Nhưng điều đáng sợ nhất là có đồng nghiệp chạy tới giành ăn với bọn họ.
“Đúng vậy, đại tỷ à, tỷ mau đi đi.” Hắc Vô Thường cũng hoàn hồn lại, sau đó nói thêm. “Nếu sau này xảy ra chuyện giống vầy nữa thì nhớ tìm bọn ta, số hiệu của bọn ta là hai chín hai. Gì không nói chứ giúp các vị giao thiệp này nọ thì tụi tôi còn làm được.”
“Được được, cảm ơn hai vị đại ca trước.” Hứa Tiên cũng chắp tay đa tạ, sau đó đi về phía Lí Công Phủ đang hoàn toàn ngây ngốc. Nếu miệng Lí Công Phủ không bị giẻ nhét vào thì chắc hắn đã sùi bọt mép rồi.
Bạch Tố Trinh thu hồn phách của Lí Công Phủ lại, sau đó dẫn Hứa Tiên đi về phía cửa Phong Đô.
Hắc Bạch Vô Thường đưa mắt tiễn họ đi, ánh mắt có thể nói là lưu luyến không thôi…
Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên dẫn hồn phách Lí Công Phủ về nhà, nhưng Lí Công Phủ đã tắt thở, hồn phách không sao nhập vào được.
“Bây giờ phải làm sao đây?” Hứa Tiên nhìn gương mặt nhợt nhạt của Lí Công Phủ, nhíu mày hỏi.
“Trước hết hãy mang hồn phách của tỷ phu nhốt vào tịnh bình của Quan Âm.” Bạch Tố Trinh nghĩ ngợi. “Nếu muốn khởi tử hồi sinh, một là có tiên đơn của thiên đình, hai là tiên thảo của Nam Cực Tiên Ông.”
“Vậy…” Hứa Tiên cũng biết hậu quả của việc yêu tinh xâm nhập thiên đình, cho nên vội vã nói. “Vậy chúng ta đi tìm Nam Cực Tiên Ông đi.”
“Huynh hỏi Quan Âm trước đã.” Bạch Tố Trinh nói xong thì dẫn Hứa Tiên đến trước bức tượng Quan Âm mà Hứa Tiên vẫn thờ.
Vẫn là giọng điệu kiêu căng như trước: “Ta có việc tìm ngài.”
Quan Âm mỉm cười hiển linh. “Chuyện gì?”
“Cho gửi hồn phách này vào tịnh bình của ngài chút nhé.” Bạch Tố Trinh xòe tay ra, hồn phách của Lí Công Phủ liền hóa thành một luồng sáng, tiến vào tịnh bình của Quan Âm.
Mắt Quan Âm khẽ giần giật nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười trên mặt.
“Đây là tỷ phu của Hứa Tiên, bị Tiểu Thanh dọa chết, cần phải có tiên đan để khởi tử hồi sinh.” Bạch Tố Trinh nói ngắn gọn.
“Bây giờ không có tiên đan.” Quan Âm buột miệng nói, xong thấy Hứa Tiên ngơ ngác nhìn mình thì mới khẽ ho một tiếng rồi làm ra vẻ trang nghiêm. “Gần đây Thái Thượng Lão Quân bận rộn, không có thời gian luyện đan.”
“Vậy chỉ có cách đi tìm Nam Cực Tiên Ông rồi.” Bạch Tố Trinh khẽ chau mày.
Quan Âm vẫn đang cố gắng duy trì gương mặt tươi cười đang sắp nứt ra kia.
“Vậy nói trước với Nam Cực Tiên Ông giúp một tiếng đi.” Bạch Tố Trinh nói tiếp.
Quan Âm bắt đầu mấp máy môi.
“Cảm ơn.” Câu nói đơn giản này của Bạch Tố Trinh lại có khả năng cứu vãn cơn giận sắp bùng phát của Quan Âm. Quan Âm Bồ Tát thầm rơi lệ. Đúng là không dễ gì mà. Có thể nghe được câu cảm ơn của con rắn chảnh chọe này quả là thấy an ủi trong lòng…
“Ừ.” Quan Âm cười hề hề, nói.
“Cảm ơn Quan Âm Bồ Tát.” Ngược lại, Hứa Tiên vẫn rất thành kính, vái lạy rất đàng hoàng. Quan Âm thấy thái độ của cô thì mừng lắm, cộng thêm ngày nào Hứa Tiên cũng thắp nhang cúng hoa quả tươi nên càng nhìn cô càng thấy vừa mắt.
“Mau đi đi, để lâu quá thì tỷ phu của con sẽ hồn phi phách tán đó. Lấy được tiên thảo rồi thì phải về ngay trong vòng 12 canh giờ.” Quan Âm ôn tồn nói với Hứa Tiên.
Hứa Tiên lại tiếp tục cảm ơn, lúc ấy Quan Âm mới chịu biến mất.
“Đi thôi, đi Tử Vi Sơn.” Bạch Tố Trinh liếc bức tượng của Quan Âm rồi nói. Động tiên của Nam Cực Tiên Ông ở Tử Vi Sơn.
Bạch Tố Trinh ôm Hứa Tiên bay lên mây. Hứa Tiên thì suy nghĩ xem Nam Cực Tiên Ông sẽ thế nào, cả đồng tử bên cạnh ông nữa. Hình như một là hạc tiên, một là linh lộc[1].
[1] Linh lộc: con nai thần, con nai đã thành tiên