Chu Diệp Chương đi ra ngoài, Khổng Lập Thanh theo sau tiễn anh. Lúc
ăn cơm anh ăn rất ít, xem ra là mệt thật, lúc gần tới cửa đột nhiên
lương tâm trỗi dậy, Khổng Lập Thanh buột miệng nói với Chu Diệp Chương
sắp ra ngoài: “Đau đầu uống thuốc giảm đau là chuyện không cần nói nữa,
còn có thể dùng châm cứu hoặc xoa bóp, Đông y tác dụng chậm hơn nhưng có khi lại hiệu quả hơn Tây y.”
Chu Diệp Chương đã mở cửa bước ra, nghe thấy Khổng Lập Thanh nói vậy
liền quay lại, anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt một lúc,
đột nhiên đưa ngón trỏ tay phải ấn nhẹ xuống đầu mày cô, kéo dài một
đường xuống mũi, dừng một chút rồi thu tay về: “Đừng lúc nào cũng cau
mày như thế, như vậy tâm trạng sẽ khó thư thái, dễ sinh bệnh.”
Khổng Lập Thanh theo bản năng muốn trốn chạy nhưng thần kinh của cô
lại phản ứng chậm hơn, còn chưa kịp co người, bàn tay người đó đã rút
về.
Chu Diệp Chương thu tay, vô cùng thoải mái nói câu tạm biệt: “Nghỉ sớm chút đi, ngủ ngon.”
Khổng Lập Thanh nhìn Chu Diệp Chương bước đi, nhìn cánh cửa đóng lại
trước mắt, đứng ngẩn ngơ một lúc, sau đó đến cạnh cửa tắt đèn phòng
khách, rồi tắt ti vi, tắt điều hòa, thậm chí còn kiểm tra lại cả cửa sổ, cuối cùng là đi vào phòng, ôm Vạn Tường cùng ngủ. Trước khi chìm vào
cơn mơ cô còn vô cùng thành kính cầu nguyện Thượng Đế: Xin cho cuộc sống sau này được bình yên, có thể mãi thế này nuôi Vạn Tường trưởng thành.
Thành phố B có một con phố vô cùng nổi tiếng, có người gọi nó là phố
Trường An, cũng có người coi nó có địa vị như Thần Châu[1] – niềm tự hào của người dân Trung Quốc. Từ nhà Khổng Lập Thanh tới chỗ Chu Diệp
Chương ở phải đi qua phố Trường An nổi tiếng ấy.
[1] Thần Châu: Tàu vũ trụ do Trung Quốc chế tạo.
Đêm chưa về khuya nhưng bốn phía chỉ còn ánh đèn mờ sáng, con phố dài cỡ trăm mét rộng rãi, hai bên đường thắp điện vàng, ánh sáng từ đèn sau những chiếc xe hơi vội vã lướt qua như vẽ ra một cung đường lấp lánh
giữa bóng đêm.
Chiếc xe Cadillac được hai chiếc xe khác tiền hô hậu ủng hòa vào dòng xe trên đường. Chu Diệp Chương ngồi trong xe, tay chống cằm, mắt nhìn
ra ngoài cửa sổ, người đàn ông này lúc nào cũng thanh lịch như vậy, nhất cử nhất động đều tự nhiên mà nho nhã.
Ánh sáng trong xe mờ mờ, bóng Chu Diệp Chương lay động trong vùng
tranh tối tranh sáng, đối với phụ nữ mà nói, chỉ cần anh im lặng cũng
rất quyến rũ. Lái xe A Thần cũng có khuôn mặt đẹp, nhưng là vẻ đẹp khác
hẳn vẻ đẹp của Chu Diệp Chương. Nếu dùng rượu để hình dung về họ thì một người là rượu vang đỏ ủ lâu năm dưới hầm, mùi đậm vị nồng, người kia
lại là rượu champage mới đóng chai, màu sắc bắt mắt, vị ngọt dễ uống.
Chiếc xe lướt đi trong im lặng, A Thần cầm lái, mỗi khi nhấn ga hay
đạp phanh, thân mình đều hơi lắc một chút, xem ra là kiểu người ưa vận
động. Trong khi chờ đèn đỏ ở ngã tư đầu tiên, cậu ta đã mấy lần quay
sang nhìn Chu Diệp Chương, cuối cùng không nhịn được nói: “Anh Chu, cô
gái đó không đẹp.” A Thần nói giọng Bắc Kinh không thật chuẩn, nghe kỹ
vẫn thấy âm điệu Quảng Đông.
Chu Diệp Chương không đổi tư thế, ngón tay trên cằm khẽ di chuyển, có vẻ suy nghĩ, nói: “Là không đẹp lắm.”
A Thần miết ngón tay trên vô-lăng, mắt vẫn nhìn phía trước: “Tướng mạo cũng không tốt.”
Chu Diệp Chương ngẩng lên nhìn, mặt có vẻ đang buồn cười: “Cậu cũng tin vào bói toán.”
Chiếc xe đằng trước đã di chuyển, A Thần cũng chầm chậm nhấn ga, thờ ơ nói: “Cô gái đó quá bình thường, không xứng làm bà chủ nhà họ Chu.”
Chu Diệp Chương cười ha ha hai tiếng, ánh mắt anh lại phóng ra ngoài
xe, chậm rãi nói: “A Thần, cậu biết mẹ tôi trước đây làm gì không?” Rồi
không đợi A Thần trả lời, Chu Diệp Chương tự kể: “Bà chủ hiện nay của
nhà họ Chu là mẹ tôi, lúc chưa kết hôn với cha, mẹ tôi là giáo viên tiểu học, lúc còn con gái đến gà cũng không dám giết, vậy mà vì cha tôi, bà
đã chém bể đầu người khác. Bà chủ nhà họ Chu trước đây, giờ vẫn còn tại
thế, bà nội tôi, lúc đầu cũng chỉ là một diễn viên hạng thường ở Thượng
Hải. Các bà chủ nhà họ Chu không cần có xuất thân đặc biệt.”
Tay A Thần không ngừng đánh lái, bắt chước giọng phổ thông nói:
“Những chuyện khác không nói nhưng em xem tính cách người đó, sau này
đến nhà họ Chu, chỉ e sẽ bị ức hiếp.”
Chu Diệp Chương buồn cười: “Làm bà chủ nhà họ Chu thì còn ai dám ức hiếp.”
A Thần nhìn thấy nụ cười của Chu Diệp Chương, chán nản nhún vai không nói gì thêm nữa. Trong xe lại trở về yên tĩnh, chiếc Cadillac lao vào
bóng đêm.
Số phận con người rất diệu kỳ, thường mở ra những ngã rẽ bất ngờ, chỉ sau một buổi tối nóng nực mùa hè mà cuộc đời Khổng Lập Thanh đã có bước chuyển ngoặt mới, chỉ là lúc đó cô không hề hay biết.
Đối với Khổng Lập Thanh mà nói, cuộc sống của cô đã trở lại bình
thường sau cái đêm kỳ lạ kia. Bộ phận ngoại trú khoa sản có ba phòng,
phòng khám phụ khoa, phòng khám sản và phòng kế hoạch hóa gia đình.
Khổng Lập Thanh làm ở phòng khám sản, công việc hàng ngày tương đối nhẹ
nhàng và không nhiều áp lực, đó là thăm khám cho các thai phụ, phát hiện trường hợp có vấn đề thì chuyển sang bộ phận nội trú, chuyện sau đó cô
không cần chịu trách nhiệm nữa. Mà cô cũng không có người quản lý trực
tiếp, công việc cũng không tiềm ẩn nguy cơ gì nên lãnh đạo bệnh viện
cũng chẳng tìm đến chỗ cô thị sát, vì vậy Khổng Lập Thanh đi làm ở đây
hai tuần rồi nhưng ngoài vị phó chủ nhiệm khoa phỏng vấn mình, cô cũng
chưa gặp vị lãnh đạo nào khác. Hàng ngày Khổng Lập Thanh đi làm từ chín
giờ sáng đến năm giờ chiều, không phải trực đêm, cũng không phải tăng
ca, thật sự rất dễ thở.
Khổng Lập Thanh cũng từng nghĩ qua, công việc tốt như vậy lại tự tìm
đến cô, cũng quá kỳ lạ, từ trước tới nay cô chưa từng tin trên đời tồn
tại cái gọi là may mắn, chỉ là chuyện xảy ra lần này khiến cô bắt đầu
tin ở đời mọi chuyện đều có nhân quả. Tuy nhiên cuối cùng Khổng Lập
Thanh vẫn là Khổng Lập Thanh, gặp những chuyện không có cách nào tìm
hiểu, cô cũng không cố gắng, chỉ im lặng chờ đợi chân tướng lộ ra thôi.
Khổng Lập Thanh chờ đợi hai tuần, cuối cùng hết ngày làm việc hôm nay, chân tướng sự việc cũng được tiết lộ.
Cuối tháng Bảy, cái nóng vẫn còn thiêu đốt, hôm đó lúc Khổng Lập
Thanh vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, mặc dù mặt trời đã ngả về Tây,
nhưng từ bệnh viện có điều hòa bước ra ngoài, không khí vẫn khiến người
Khổng Lập Thanh nhanh chóng đổ mồ hôi, rất bức bối.
Cổng bệnh viện hầu như lúc nào cũng náo nhiệt, nhưng về lý mà nói
cổng chính của bệnh viện không cho phép dừng đỗ xe, nhưng lúc Khổng Lập
Thanh đứng ở cầu thang xuống, lại thấy một chiếc xe Lincoln từ từ dừng
lại. Chiếc xe đó nhất định không phải là kiểu xe bình thường hay chạy
trên đường, nhìn có vẻ giống xe dùng trong đám rước dâu. Khổng Lập Thanh không biết gì về xe cộ, nhưng cô vẫn nhận ra điểm khác biệt, chiếc xe
màu đen, nhìn hơi nặng nề, toàn thân xe sáng như gương, phản chiếu ánh
sáng đến chói mắt, chiếc xe dừng lại rất bắt mắt, người qua đường đều
phải chú ý ít nhiều.
Khổng Lập Thanh có chút mẫn cảm, cô dừng bước nhìn qua cửa kính tối
đen vào trong xe, mất mấy giây, dường như thế giới bên trong càng trở
nên yên tĩnh, Khổng Lập Thanh dợm chân định bước đi. Nhưng cô còn chưa
kịp nhấc nốt chân sau, cánh cửa chiếc xe đó đã mở ra.
“Cô Khổng, xin dừng bước.” Là giọng một cô gái trẻ.
Khổng Lập Thanh quay lại tìm người gọi mình, đó là một người đang
đứng cạnh cửa xe vừa mở, giày cao gót, sơ mi trắng, chân váy màu xám,
khuôn mặt không quá xinh đẹp, trang điểm nhẹ, mắt đeo kính, mái tóc búi
cao phía sau để lộ chiếc cổ trắng thanh mảnh, từ trang phục đến đầu tóc
xem chừng là kiểu phụ nữ mạnh mẽ.
Khổng Lập Thanh đứng cao hơn nên cô gái phải ngước lên mới nhìn được
cô, có điều chuyện đó dường như chẳng chút ảnh hưởng tới phong thái của
cô ấy, ngược lại việc ngẩng đầu nhìn lên lại làm cho cô ấy càng thêm
phần mạnh mẽ: “Tôi nhận ủy thác từ cấp trên, có chuyện muốn nói cùng cô
Khổng, có thể dành cho tôi chút thời gian không?” Khi nói cô gái còn nở
một nụ cười, nhưng ánh mắt lại có chút phức tạp. Khổng Lập Thanh cảm
nhận ánh mắt ấy nhìn mình có chút khinh thị.
Khổng Lập Thanh gục mặt nhìn xuống chân một lúc, cuối cùng lại không
nói gì, cứ như vậy cúi đầu bước xuống cầu thang, đi đến bên cạnh cô gái, cô gái kéo cánh cửa xe sang bên, Khổng Lập Thanh cứ thế ngồi thẳng vào
trong xe.
Không gian bên trong rất rộng, hai chiếc sofa dài kê đối diện nhau,
khoảng cách giữa hai ghế đủ để hai người đàn ông cao to ngồi mà không
chạm đầu gối. Cô gái cũng nhanh chóng ngồi xuống đối diện với Khổng Lập
Thanh, sau đó cửa xe đóng lại, nơi này thành không gian khép kín, phía
trước có một tấm kính ngăn với khoang lái phía trên.
Cô gái đối diện ngay sau khi ổn định chỗ ngồi liền ưỡn thẳng lưng, vắt chéo hai chân, điệu bộ duyên dáng hoàn hảo.
Khổng Lập Thanh nhìn đôi chân đi tất da trơn của cô ta một lát, lẳng lặng thu đôi chân mình lại.
“Tôi tên là Âu Hành Thư, gọi tôi là cô Âu hoặc Hành Thư là được.” Từ
lúc lên xe cô gái chỉ chống tay trên sofa nhìn Khổng Lập Thanh, giờ lại
bỗng nhiên cất tiếng.
Khổng Lập Thanh và Âu Hành Thư ngồi đối diện nhau, hai tay cô cầm
chiếc túi đeo chéo, nhìn cô gái đối diện không nói gì, như đang chờ cô
gái nói tiếp.
Âu Hành Thư quan sát Khổng Lập Thanh từ trên xuống dưới, từ dưới lên
trên một lượt, ánh mắt không quá sắc nhưng lại nghiêm nghị, hai người im lặng nhìn nhau, cuối cùng Âu Hành Thư lại là người lên tiếng trước: “Cô Khổng, sếp của tôi là Chu Diệp Chương, tôi là trợ lý đặc biệt của anh
ấy.” Cô gái nói đến đây đột nhiên dừng lại, nhướn người lên phía trước
nhìn Khổng Lập Thanh có chút phức tạp rồi nói tiếp: “Tôi vô cùng xin
lỗi, vì chuyện tôi sắp nói ra, đối với cô tôi không biết là tin tốt hay
xấu.”
Khổng Lập Thanh ngồi im mặc cho cô gái nhìn mình, rồi bình thản nhìn cô ấy, thờ ơ đáp lại: “Cô nói đi.”
Âu Hành Thư đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng. Nói thật từ trước tới
nay, cô đã quen đối phó với những tình huống thế này, nhưng cô gái đối
diện bây giờ lại rất khác biệt. Những người phụ nữ trước đây của Chu
Diệp Chương đều rất thông minh xinh đẹp, những chuyện như thế này cô chỉ cần nói một là họ hiểu mười, dửng dưng kiểu Khổng Lập Thanh là lần đầu
tiên gặp phải.
Âu Hành Thư thở ra một hơi mới nói tiếp: “Chuyện là thế này, thời
gian anh Chu ở thành phố B, anh ấy hy vọng cô sẽ nhận lời làm bạn gái
của anh ấy.”
Khổng Lập Thanh nghe Âu Hành Thư nói xong, đờ đẫn một lúc, lát sau cô cúi đầu nhìn xuống, lại một lúc nữa, cô đặt tay lên đùi, dùng bàn tay
đó túm chặt lấy quần.
Âu Hành Thư nhìn cô một hồi, giọng đột nhiên mềm đi: “Trong thời gian là bạn gái của anh Chu, mỗi tháng cô sẽ nhận được năm vạn tệ sinh hoạt
phí, sau khi hai người kết thúc, cô cũng sẽ nhận được một khoản phí chia tay đáng kể.”
Âu Hành Thư nhìn cô gái trước mặt im lặng cúi đầu, lúc nói câu cuối cùng, ngữ khí dường như có ý an ủi.
Khổng Lập Thanh vẫn không nói gì, bàn tay không ngừng di đi di lại
trên quần, mồ hôi từ lòng bàn tay rịn ra làm thành mấy dấu mờ mờ trên
quần soóc màu lam sẫm.
“Cô hiểu ý tôi nói không?” Âu Hành Thư vươn người về phía trước,
tưởng như sắp nắm lấy tay Khổng Lập Thanh, nhưng cuối cùng cô ấy lại
dừng lại.
Sao có thể không hiểu chứ? Như vậy chẳng phải đi làm gái bao sao? Khổng Lập Thanh cúi đầu, mắt nhòa nước.
Sau một hồi im lặng, Khổng Lập Thanh khẽ thầm thì: “Tôi có thể không nhận lời không?”
“Không. Tôi đã nhận lệnh, không được để cô có đường lui.” Âu Hành Thư thoải mái ngả lưng vào ghế, nói chắc như chém đinh chặt sắt.
Hai dấu nước trên quần Khổng Lập Thanh nhanh chóng mờ đi, Âu Hành Thư có chút ảo giác, cô tựa như nghe thấy tiếng nước mắt rơi trên vải. Âu
Hành Thư nhắm mắt, có chút cảm giác tội lỗi. Cô thật sự không hiểu, trên tài liệu viết rõ cô gái này đã hai mươi bảy tuổi, làm thế nào mà vẫn có thể thuần lương đến thế.
Khổng Lập Thanh chỉ cho phép bản thân nhỏ hai giọt nước mắt, sau đó
cô cố mở căng mắt để giữ chúng lại, cuối cùng ngẩng lên nhìn người phụ
nữ phía đối diện, hỏi: “Cô Dương sống đối diện nhà tôi có phải bạn gái
anh Chu không?”
Âu Hành Thư sửng sốt một hồi, gật gật đầu nói: “Đúng, nhưng giờ không còn nữa.”
Khổng Lập Thanh nghe xong câu trả lời, dường như thở phào nhẹ nhõm,
sau đó nhìn thẳng vào Âu Hành Thư hỏi: “Anh Chu có đánh người không?”
Âu Hành Thư ngẩn cả người, lát sau bình tĩnh lại mới lạnh lùng nói: “Anh Chu không đánh phụ nữ.”
Nghe xong câu trả lời của Âu Hành Thư, Khổng Lập Thanh cũng không hỏi thêm gì, thẳng thắn nói: “Được. Vậy tôi nhận lời.” Nói xong cô liền nắm lấy nắm cửa định mở xe, đối diện với khuôn mặt đầy ngạc nhiên của Âu
Hành Thư nói: “Tôi đồng ý rồi, vậy sau này tôi phải làm gì?”
“Không cần cô làm gì. Chỉ cần cuối tuần này cô chuyển đến chỗ anh Chu ở thành phố B là được.”
Khổng Lập Thanh thu tay đang nắm cánh cửa, nói với Âu Hành Thư: “Tôi không thể rời xa con trai.”
“Không bắt hai người ly tán, cô đương nhiên có thể mang theo con.” Âu Hành Thư bình tĩnh trả lời.
Khổng Lập Thanh thở phào một hơi: “Vậy là nói xong rồi, tôi xin phép
đi trước, tôi còn phải đón con.” Khổng Lập Thanh mở cửa, chuẩn bị xuống
xe.
Âu Hành Thư giơ tay ngăn cô lại: “Cô Khổng, cô không cần vội, tôi có thể đưa cô về nhà.”
Khổng Lập Thanh đã bước một chân xuống xe, bèn dừng lại nói với Âu
Hành Thư: “Xe đạp điện của tôi vẫn còn gửi ở đây, nếu tôi ngồi nhờ xe cô về, ngày mai sẽ phải đi làm bằng xe bus, cô cũng biết thành phố B này
vào giờ cao điểm xe bus khó chen lên thế nào rồi đấy.” Khổng Lập Thanh
bình tĩnh thật thà giải thích, không chút oán giận hay giả tạo.
Tay Âu Hành Thư dừng ở đó, cô nhìn Khổng Lập Thanh, lúc lâu sau thu
tay lại, mỉm cười gật đầu. Khổng Lập Thanh vội vàng xuống xe, ngay cả
chào tạm biệt cũng không kịp nói đã nhanh tay đóng cửa lại, chạy vội đến bãi đậu xe của bệnh viện.
Âu Hành Thư ngồi trong xe nhìn bóng Khổng Lập Thanh nhanh chóng biến
mất khỏi tầm nhìn, lúc này cô đột nhiên mơ hồ hiểu ra vì sao Chu Diệp
Chương lại để mắt đến cô gái ấy. Âu Hành Thư cảm thấy con người này
không phải chỉ là “diễn viên phụ” đóng thế một vai đơn giản như mình
nghĩ ban đầu, thậm chí cô còn có dự cảm, rằng cô gái này sẽ có ảnh hưởng lớn tới Chu Diệp Chương.
Tính cách của Khổng Lập Thanh qua năm tháng bị dòng đời mài giũa trở
nên rất trầm lặng, cuộc sống của cô cứ đều đều trôi qua như vậy, nội tâm cũng gần như tê liệt, trái tim lại chôn giấu rất nhiều chuyện, chỉ cần
không có ngoại lực cản bước, cô phải làm gì nhất định sẽ làm nấy. Ngày
hôm nay với cô mà nói, không tránh khỏi cảm thấy kiệt sức, loại cảm giác kiệt sức này có nguyên nhân từ tâm trạng chán chường, nhưng cuộc sống
không cho phép cô bỏ cuộc, cô phải nuôi Vạn Tường. Đối với cô mà nói,
chỉ cần cuộc sống còn tiếp tục, cô sẽ từng bước tiến lên.
Vội vàng chạy đi đón Vạn Tường về nhà, bận rộn lo cho thằng bé đến
quá nửa đêm, cuối cùng khi dỗ Khổng Vạn Tường ngủ xong, cô mới có thời
gian dành cho bản thân mình.
Trong thư phòng diện tích chưa tới mười mét vuông, Khổng Lập Thanh
ngồi trước bàn làm việc, tự châm cho mình một điếu thuốc. Thở ra hơi
khói dài cô mới cảm thấy lòng mình an tĩnh lại, khóe miệng cô nhếch lên
thành một nụ cười tự giễu, trong cuộc sống hiện tại, dường như chỉ còn
thứ này mang lại chút thoải mái cho cô. Nhưng thứ này cô cũng không
thường dùng, bản thân là bác sĩ, quá biết tác hại của thuốc lá với sức
khỏe con người, cô không được phép bị ung thư phổi, chí ít đến trước khi Khổng Vạn Tường thành niên, cô không được rời xa thằng bé, ràng buộc
trong cuộc sống của cô lúc này quá nhiều.
Khổng Lập Thanh cảm thấy cuộc sống của mình trước giờ đều không được
thuận lợi, cho dù luôn nỗ lực và cố gắng trong từng bước đi. Nhưng nếu
cô muốn đạt đến đích dường như đều luôn phải trả giá nhiều hơn người
khác. Giống như hồi còn đi học, muốn xin tiền học phí đều bị cha cô sỉ
nhục. Khi ra trường đi làm, muốn có công việc lại phải thỏa hiệp với mẹ
Hạ Chí Thần tự nguyện từ bỏ tình yêu của mình. Còn có lần này nữa, muốn
có công việc lại phải chịu làm tình nhân của người ta.
Tình nhân, từ này hiện nay mọi người dùng đã quá quen, Khổng Lập
Thanh chưa va chạm nhiều, nó đối với cô đơn giản có nghĩa là dùng thân
xác đổi lấy tiền. Đương nhiên cô không muốn đi sâu vào phân tích thêm
nội hàm từ này còn bao gồm cả việc nhân cách có thể bị chà đạp, cái này
căn bản còn có đạo lý cười người nghèo không cười gái điếm. Ở thời đại
trinh tiết bị xem thường, cô chỉ cảm thấy bị lăng nhục. Mong muốn của cô cùng lắm chỉ là một cuộc sống bình lặng, một công việc ổn định để nuôi
lớn Khổng Vạn Tường, cô cũng không hiểu vì sao chuyện này lại khó như
vậy? Giữa màn khói thuốc bao phủ, Khổng Lập Thanh yên lặng ngồi đó,
trong mắt hơi ánh nước, sau lưng là thành phố phồn hoa đèn đuốc rực rỡ.
Nhưng nơi đó xưa nay chưa bao giờ là sân khấu của cô, cô chỉ là một nhân vật nhỏ trong cao trào nào đấy, hai dòng nước mắt cuối cùng cũng từ má
rơi xuống.
Bất kể trong lòng Khổng Lập Thanh có bao nhiêu suy tư, có bao nhiêu
ấm ức, cô cũng không có người để tâm sự, cũng không có ai chia sẻ với
cô. Từ trước tới nay luôn là cô một mình cô đơn trong thế giới này.
Thời gian vẫn chậm rãi trôi đi, hai ngày trước cuối tuần không có ai
đến làm phiền Khổng Lập Thanh. Nhưng rồi hai ngày này cũng nhanh chóng
kết thúc, chín giờ sáng thứ Bảy, Âu Hành Thư xuất hiện trước cửa nhà
Khổng Lập Thanh, cô ấy đến đón mẹ con họ.