Lâm Bội vẫn chưa rời đi, anh ta vẫn đứng đó nhìn Khổng Lập Thanh bước ra khỏi cổng khu nhà, đến chỗ Chu Diệp Chương đứng đợi. Vì khoảng cách
khá xa nên Khổng Lập Thanh không thể nhìn rõ biểu cảm của Lâm Bội, nhưng cô lại cảm giác được khi mình bước đi, toàn thân anh ta nháy mắt toát
ra mùi sát khí. Cô quá hiểu người đàn ông này, tâm tình anh ta thay đổi
thế nào cô đều cảm nhận được, vì thế càng lúc lòng cô càng thấy bất an.
Chu Diệp Chương cũng không đứng bên ngoài lâu, chỉ lát sau anh cũng
bước lên ngồi vào trong xe. Chu Diệp Chương vừa ngồi xuống, Khổng Lập
Thanh lập tức nghiêng người qua, không ngần ngại cúi xuống ôm lấy eo
anh, vùi mặt vào bụng anh, nói rất nhỏ: “Đừng chọc giận anh ta có được
không? Đừng để ý anh ta nữa nhé!” Khổng Lập Thanh trời sinh là một cô
gái giản đơn và có phần nhút nhát, cô biết Lâm Bội là kiểu người lạnh
lùng tàn nhẫn, lại có gia thế hùng hậu, dây dưa với anh ta rất nguy
hiểm, cô lo thay cho Chu Diệp Chương.
Hành động này của Khổng Lập Thanh ngẫu nhiên hóa giải sự ngượng ngập
giữa hai người. Chu Diệp Chương cả người nhẹ nhõm, tay khẽ xoa gáy Khổng Lập Thanh “Ừ” một tiếng. Tiếng “Ừ” đó của anh trầm đặc nghe không hẳn
rõ, Khổng Lập Thanh chưa tin lắm, bèn đem hai cánh tay vòng quanh vai
anh dùng hết sức siết lại.
Trên người truyền đến cảm giác siết chặt ấy, Chu Diệp Chương hiểu
Khổng Lập Thanh chưa tin mình, để cô yên tâm, anh đành nói thêm cho cô
rõ: “Nhà họ Lâm gia giáo không tốt, trên không nghiêm dưới làm loạn, cho nên mới nảy ra một người cá tính quái đản như Lâm Bội, sớm muộn hắn ta
cũng sẽ bán rẻ nhà họ Lâm. Đến lúc đó, vì lợi ích, em cho là những kẻ
khác sẽ để yên cho hắn? Mọi chuyện trên đời này nói đi nói lại cũng chỉ
quy về quy luật biết điều thì sống, nghênh ngang thì chết. Hắn ta đường
quang không đi lại đâm quàng bụi rậm, chuyện của hắn đâu cần anh nhúng
tay.”
Khổng Lập Thanh lúc này mới tạm tin, từ từ bớt lo lắng, nằm im trong
vòng tay anh không nhúc nhích. Thật ra là Khổng Lập Thanh quá ngây thơ,
khiến cô bị hành hạ đến thế này, Chu Diệp Chương sao có thể dễ dàng bỏ
qua cho Lâm Bội được. Chỉ sợ anh chẳng ầm ĩ, chỉ ngấm ngầm dồn Lâm Bội
vào con đường mình đã bày sẵn.
Hai người dọc đường không nói thêm gì, Khổng Lập Thanh rất buồn ngủ,
nhưng cô không muốn ngủ. Dây thần kinh trong đầu cũng căng hết lên không cho chợp mắt, cô cần được an ủi, mùi da thịt quen thuộc trên người anh
khiến con tim lạnh ngắt của cô dần dần ấm lên.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng trước tòa nhà họ sống. Chu Diệp Chương
xuống xe trước, sau đó không nói gì ngồi xổm bên cửa xe để mở. Khổng Lập Thanh biết anh muỗn cõng mình lên nhà, cho dù không mệt đến mức phải
cần người cõng nhưng cô vẫn lặng yên gục lên lưng anh.
Trong thang máy rất yên tĩnh, Chu Diệp Chương nhìn số tầng không ngừng nhảy, đột nhiên hỏi: “Em trách anh không?”
Khổng Lập Thanh yên lặng ôm cổ anh, mặt vùi trên lưng anh, không trả
lời câu hỏi ấy, cũng không gật đầu hay lắc đầu. Cô không biết nói dối,
cũng không phải người đạo đức giả, cô thực sự trách anh, nhưng không
muốn rời xa anh. Câu trả lời của cô chỉ là vòng tay ấm áp này, giữa họ
đôi khi có những điều không cần lên tiếng.
Lúc hai người vào đến nhà, Khổng Vạn Tường đã đi học, đón hai người
là dì Thanh. Đêm qua Khổng Lập Thanh không về, Chu Diệp Chương bôn ba
bên ngoài gọi điện dặn dì Thanh, dì Thanh bèn nói dối Vạn Tường là Khổng Lập Thanh phải trực đêm thay cho đồng nghiệp không về. Trước đây Khổng
Lập Thanh cũng thường phải trực đêm nên lần này Khổng Vạn Tường không
nghi ngờ gì.
Dì Thanh từ phòng bếp đi ra thì gặp bọn họ, nhìn thấy Khổng Lập Thanh nằm trên lưng Chu Diệp Chương mặt dì đầy thương xót. Khổng Lập Thanh bị dì ấy nhìn chăm chú, ngại ngùng cúi đầu xuống, ngày hôm qua kinh qua
bao nhiêu giày vò như vậy cô cũng không khóc, nhưng lúc này thấy dì
Thanh thương cảm mình, cô lại muốn khóc.
Vào trong nhà Chu Diệp Chương cũng không đặt cô xuống, anh cõng cô đi thẳng lên lầu, vào phòng ngủ, bước thẳng tới phòng tắm mới dừng lại.
Bồn tắm đã được xả đầy nước ấm, bên bồn rửa tay đã treo sẵn quần áo
ngủ của Khổng Lập Thanh. Chu Diệp Chương đặt Khổng Lập Thanh ngồi trên
nắp bồn cầu, rồi anh dịu dàng cởi quần áo cho cô. Hơi nước nóng bốc lên
từ bồn nghi ngút tỏa khắp phòng tắm, Khổng Lập Thanh lặng lẽ nhìn anh
qua làn hơi nước, cô không nghĩ anh sẽ làm những chuyện như thế này cho
mình.
Khổng Lập Thanh ngồi đó bất động, mặc lòng cho anh xếp đặt mọi
chuyện. Chu Diệp Chương mặt không biểu cảm, tay anh thành thạo cởi quần
áo cho cô, quần Khổng Lập Thanh vẫn còn ẩm, khi anh cởi nó cũng phát
hiện ra, tay anh dừng lại một chút, đáy mắt hiện lên chút u ám. Khổng
Lập Thanh bất chợt rụt chân lại, Chu Diệp Chương lại túm chặt lấy chân
cô, bàn tay anh vuốt ve cặp đùi trần, anh cúi đầu, Khổng Lập Thanh không nhìn được biểu cảm trên mặt anh, nhưng cô biết anh đang buồn.
Tay Chu Diệp Chương dừng trên đùi Khổng Lập Thanh một lúc, cuối cùng
anh cắn răng, rất nhanh cởi thẳng quần lót của cô xuống, nghiêng người
bế cô đi về phía bồn tắm, nhẹ nhàng thả cô vào nước.
Nước trong bồn theo người cô hạ xuống mà bắn lên quần áo Chu Diệp Chương, anh cũng không quan tâm, bắt đầu tỉ mẩn tắm cho cô.
Khổng Lập Thanh dựa đầu trên thành bồn tắm, mắt nhắm lại, đời cô chưa khi nào có khoảnh khắc dịu dàng đến vậy, cô sợ mình sẽ không kìm được
mà bật khóc.
Chu Diệp Chương cẩn thận kỳ cọ thân mình Khổng Lập Thanh từ trên
xuống dưới, tay anh từ ngực tới đùi, mỗi bộ phận nhạy cảm đều không
kiêng dè, động tác nhẹ nhàng, nhưng lại không mang theo dục tình, thậm
chí có chút thành kính.
Nửa dưới Khổng Lập Thanh càng được Chu Diệp Chương chăm sóc cẩn thận
hơn, tay anh tới lui trên mình cô, Khổng Lập Thanh tách hai chân, mang
bản thân hoàn toàn trần trụi bày ra trước mắt anh, loại hành động tin
tưởng thế này sợ là cả đời cô chỉ có thể dành cho anh.
Chu Diệp Chương từ đầu tới giờ chưa nhìn tới mặt Khổng Lập Thanh, anh cúi đầu bận rộn như thể đang làm chuyện đại sự, rất cần chuyên chú,
Khổng Lập Thanh lại ngước mắt nhìn vào mặt anh.
Chu Diệp Chương mi mắt hơi rủ, khuôn mặt bị hơi nước nóng làm cho rịn chút mồ hôi, ánh mắt chăm chú nhìn vào cơ thể cô. Khổng Lập Thanh đưa
tay lên gáy anh, động tác nhẹ nhàng xoa bóp, mang theo chút an ủi, ai
nói chỉ cô mới cần an ủi, nếu hai người có tình cảm, một người gặp nguy
hiểm, người kia lẽ nào được thảnh thơi? Sợ là anh ở ngoài còn mệt mỏi
hơn cô, anh vì cứu cô không biết đã phải trả giá những gì…
Khổng Lập Thanh lặng lẽ nhìn Chu Diệp Chương một lúc, đột nhiên nói:
“Đưa em đi đi.” Động tác tay Chu Diệp Chương dừng ở đó, Khổng Lập Thanh
lại nói tiếp: “Sau này anh ở đâu, em sẽ ở đó. Không được bỏ em lại.” Nói xong cô thu tay về, ngả đầu, nhắm mắt không nói thêm gì nữa.
Khổng Lập Thanh là người như vậy, nói muốn đi cùng anh là đã tin
tưởng anh, đem bản thân hoàn toàn giao phó cho anh. Điều này anh quá
hiểu cô.
Khổng Lập Thanh đột nhiên cảm nhận môi mình bị một đôi môi ấm mềm bao lấy, sau nụ hôn, Chu Diệp Chương quỳ bên bồn tắm, ôm chặt cô vào lòng,
cằm anh gục trên vai cô, sau đó cô nghe thấy giọng anh trầm khàn: “Xin
lỗi.” Lòng Khổng Lập Thanh tràn đầy chua xót, người đàn ông mạnh mẽ như
anh vì cô mà hạ mình đến thế này thì bao nhiêu ấm ức cô phải chịu cũng
đáng giá rồi.
Khổng Lập Thanh tắm rửa xong bị Chu Diệp Chương bế đặt lên giường, đi ngủ, giấc ngủ này của cô kéo dài tới hai mươi tư giờ, trừ ít thời gian
bị đánh thức dậy ép ăn chút cháo, sau đó lại ngủ vùi tiếp, cho đến khi
cô thực sự tỉnh lại đã là buổi chiều của ngày hôm sau. Lúc cô thức dậy
cũng vừa lúc Chu Diệp Chương ra ngoài quay về, thấy cô tỉnh, câu đầu
tiên anh nói là: “Em chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta về Hồng Kông.”
©STE.NT
Khi phải thực sự rời khỏi nơi này Khổng Lập Thanh mới phát hiện cô
thực sự không có gì để chuẩn bị. Không có bạn bè để chia tay, công việc
cũng không cần làm thủ tục gì, dù sao cô cũng chẳng thể quay về làm
việc. Vạn Tường tháng Tám sẽ nghỉ hè, cậu bé sẽ xin vào học tại một
trường tiểu học ở Hồng Kông, những chuyện này đều do Chu Diệp Chương sắp xếp, không cần cô bận tâm, vật dụng cá nhân qua bến đó tự nhiên sẽ có
chuẩn bị, tính đi tính lại cô chẳng có gì cần lo.
Khổng Lập Thanh ngủ cả ngày, đến tối tinh thần mới minh mẫn trở lại.
Sau khi cho Vạn Tường đi ngủ, cô quay về phòng mình sửa đông soạn tây,
muốn kiếm ra chút đồ để thu dọn, nhưng cuối cùng cũng chẳng tìm được gì, cho đến đêm khuya bị Chu Diệp Chương ép đi ngủ mới chịu thôi.
Sáng sớm hôm sau lúc thức dậy, Chu Diệp Chương thuận tay lay Khổng
Lập Thanh, cô mơ mơ màng màng nhìn ra ngoài thấy trời vẫn còn sớm. Vạn
Tường hôm nay không phải đi học, cô cũng không phải đi làm, không hiểu
Chu Diệp Chương đánh thức dậy sớm như vậy làm gì.
Chu Diệp Chương đứng bên giường véo véo khuôn mặt ngái ngủ của Khổng
Lập Thanh, dựng cô ngồi dậy, đẩy lưng cô đi vào nhà tắm, anh ở phía sau
cô nói: “Ngoan, rửa mặt, chúng ta phải đi, có thể rất lâu sau mới gặp
lại, em phải đi chào một người.”
Khổng Lập Thanh mặt đầy bối rối quay lại hỏi: “Em phải chào tạm biệt
ai?” Chu Diệp Chương cười không đáp, kiên quyết đẩy cô vào nhà vệ sinh.
Khổng Lập Thanh ở trong nhà vệ sinh đánh răng, dần dần tỉnh táo lên,
sau đó cô đột nhiên biết Chu Diệp Chương đưa mình đi gặp ai rồi. Động
tác đánh răng của cô dừng lại ở đó, tâm tư rối bời. Rất nhiều năm nay cô đã cố ý không nhớ tới người đó, cô thực sự không muốn nhìn thấy ông ta.
Ăn sáng xong, gửi Vạn Tường cho dì Thanh, hai người lên đường luôn.
Từ thành phố B đến thành phố T chỉ mất bốn mươi phút chạy xe, bọn họ
nửa buổi mới đi nên lúc xe rẽ vào trung tâm thành phố T đã là gần mười
giờ sáng. Khổng Lập Thanh cho rằng bọn họ sẽ đến nhà tù ngoại ô thành
phố T, không ngờ xe vào trung tâm thành phố, rẽ ngoặt một hồi cuối cùng
dừng lại trong sân một trại dưỡng lão gần ngoại ô.
Xe thẳng tiến từ cổng vào đỗ trong sân. Đó là một khoảng sân rất
rộng, ba tòa nhà bốn tầng vây xung quanh, trong sân cây cỏ tươi tốt, môi trường rất thoáng đãng. Đối diện với cổng vào là một phần sân được quy
hoạch thành không gian sinh hoạt chung, bàn đá, ghế đá, cả mấy chiếc ghế gỗ dài được kê ngay ngắn nữa. Buổi sáng lúc trời còn mát có không ít
người già quần áo sạch sẽ xuống đây hóng mát hoặc đi dạo.
Xe của họ đỗ cạnh khu sân chơi, lúc xe mới dừng lại, Khổng Lập Thanh
từ trong nhìn qua cửa sổ, đúng lúc cô nhìn ra, vừa vặn thấy một người
đàn ông tóc hoa râm ngồi trên băng ghế gỗ, tim cô nẩy lên một cái, mạch
đập dường như cũng dừng lại một nhịp.
Cửa kính xe sơn một lớp phản quang, nhìn từ ngoài vào chỉ thấy mảnh
kính màu đen, nhưng trong xe nhìn ra lại rất rõ ràng. Ánh mặt trời xuyên qua tán lá rơi xuống thân hình người đàn ông tạo ra những mảng sáng tối lấp lóa.
Thật ra người đàn ông đó chưa phải là người già. Khổng Lập Thanh thầm tính, ông ấy năm nay chưa tới sáu mươi, cô nhớ trước đây ông ta có
khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, thân hình cũng được chăm chút rất hoàn hảo,
bất luận lúc nào cũng chỉn chi diện mạo, mà nguời trước mắt cô hôm nay
nhìn thật khác. Ông ta béo lên, da không trắng như trước, đường nét
khuôn mặt không còn sắc xảo mà nhuốm màu tuổi tác, đuôi mắt đã đầy nếp
nhăn, khóe miệng rủ xuống buồn bã. Ông ta ngồi ủ rũ trên chiếc ghế, mắt
nhìn chằm chằm một điểm dưới chân, mí mắt vì thế sụp xuống, giống hệt
một người bất đắc chí.
Người như thế không thể sống thọ, Khổng Lập Thanh biết, ở vào trạng
thái tinh thần thế này sợ là không còn được mấy năm nữa, cô ngồi trong
xe quan sát một lúc lâu không động đậy.
Trong xe rất yên tĩnh, Khổng Lập Thanh bất động, Chu Diệp Chương cũng không thúc giục cô. Khổng Lập Thanh đang nhìn qua cửa sổ đột nhiên lên
tiếng, giọng cô nhè nhẹ: “Diệp Chương, sao anh lại đưa em đi gặp ông
ấy.”
Chu Diệp Chương ngồi bên cạnh chăm chú theo dõi chuyển biến của Khổng Lập Thanh nhưng lại không vội trả lời câu hỏi vừa xong, trước tiên anh
nói: “Lập Thanh, em nhìn anh đã.” Khổng Lập Thanh quay đầu lại phía anh.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Chu Diệp Chương nói nhỏ nhưng
nghiêm túc: “Lập Thanh, anh muốn nói để em rõ, đối với anh, người đàn
ông ngoài kia, bất kể ông ta đã từng đối xử với em như thế nào, nhưng
bởi vì có ông ấy tồn tại trên đời này mới có em, em hiểu không? Còn nữa, em đi lần này, cơ hội quay lại đây không nhiều, anh không muốn em phải
hối tiếc, được chứ?”
Khổng Lập Thanh có chút xúc động, bởi vì ông ta là cha cô, có ông ta
tồn tại cô mới đến được thế giới này, mới gặp được Chu Diệp Chương. Cô
hiểu suy nghĩ của anh, chuyện cha con cô anh đứng trên lập trường đại
lượng để nhìn nhận, nhưng đối với cô mà nói, người đàn ông bên ngoài
kia, người cùng cô có quan hệ huyết thống kia, người nuôi lớn cô kia,
lại cũng chính là người đẩy cô vào bước đường đời tăm tối. Những hình
ảnh bị sỉ nhục, bị chửi mắng, bị đánh đập không ngừng hiện lên trong đầu cô, Khổng Lập Thanh úp mặt vào hai bàn tay, thu người lại một góc, lúc
này cô không ngừng ép mình nhớ lại quãng thời gian mười mấy năm cô ở
cùng người đàn ông này, mong có thể có một khoảnh khắc sướng vui nào đó, chỉ cần cô có thể nhớ ra một chút hạnh phúc, cô sẽ xuống xe gặp ông ta, thậm chí cô sẽ nói với ông ta một câu quan tâm “Sau này bố nhớ bảo
trọng”, nhưng không có, sợ là một giây phút vui vẻ hiếm hoi như ngôi sao vụt sáng rồi mãi mãi tắt mà ông ta dành cho cô cũng không có nổi. Cuối
cùng Khổng Lập Thanh đau khổ lắc đầu nói: “Không, em còn chưa chuẩn bị,
em không muốn gặp ông ấy.”
Đúng thế, cô chưa sẵn sàng, người ấy đánh cô, mắng cô, sỉ nhục cô,
gây cho cô những vết thương không thể lành, nhưng người này lại cũng
nuôi cô lớn. Trong quan niệm đạo đức của người Trung Quốc ơn dưỡng dục
lớn bằng trời, tình cảm con người phức tạp rối rắm như vậy, cô hận ông
ta nhưng lại không thể hận ông ta hết mức. Bao nhiêu năm nay, cô một
lòng cố ý coi như ông ta không tồn tại, tránh nhắc đến câu chuyện rối
rắm này giờ đã thành quen.
Chu Diệp Chương cũng không miễn cưỡng Khổng Lập Thanh. Thực ra loại
cảm giác bị vứt bỏ, tính cách khiếm khuyết của cô anh cũng không thể
nhúng tay giải quyết hoàn toàn. Phải có thời gian để nỗi đau của cô được bù đắp. Anh làm thế này chỉ là không muốn Khổng Lập Thanh phải hối hận, thời cơ chưa chín muồi anh cũng không cần cố cưỡng.
Chiếc xe lại quay đầu hướng về lộ trình lúc trước, trong xe vẫn là
bầu không khí yên lặng bao trùm. Từ trong gương chiếu hậu, người đàn ông cúi đầu bỗng ngẩng lên, ông ta nheo mắt nhìn theo hướng chiếc xe bọn họ chạy, ánh mắt phức tạp không rõ ý tứ, đầu mày nhăn tít. Liệu có phải
trong lòng ông ta cũng có linh cảm, bởi lẽ khoảng cách giữa họ nhiều
nhất cũng chỉ hơn hai mét.
Khổng Lập Thanh nhìn bóng hình người đàn ông từ từ thu nhỏ lại trong
gương chiếu hậu, cô biết không cần mình mở lời, Chu Diệp Chương cũng sẽ
thu xếp cho người ấy ổn thỏa. Thậm chí ông ấy sẽ sống nốt phần đời còn
lại ở nơi này, đến ngày nào đó cô trưởng thành hơn, khi tâm thái hoàn
toàn buông bỏ sẽ có thể muốn đến gặp, chỉ là không biết đến ngày đó
người này có còn sống không thôi. Khổng Lập Thanh đời này sợ rằng không
thể có được hơi ấm tình cha.
Về đến thành phố B đã là buổi trưa, cho dù chuyến đi không xảy ra
chuyện gì, nhưng tâm trạng Khổng Lập Thanh ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Buổi tối ăn cơm xong, tranh thủ thu dọn ít quần áo cho mình và Khổng Vạn Tường rồi cô cũng lên giường đi nghỉ sớm.
Chu Diệp Chương gần đây thời gian ở thư phòng làm việc cũng ít hơn
hẳn, buổi tối có chuyện gì cần giải quyết cũng chỉ ôm laptop ngồi trên
giường cạnh Khổng Lập Thanh xử lý. Khổng Lập Thanh nằm cạnh anh đọc sách hoặc xem ti vi, thời gian trước khi đi ngủ vì vậy trôi qua rất nhanh.
Khổng Lập Thanh hôm nay lên giường sớm, xem ti vi một lúc thì Chu
Diệp Chương cũng về phòng. Anh tắm xong mang nguyên cơ thể còn đầy bọt
nước lên giường. Khổng Lập Thanh xoay người nhìn Chu Diệp Chương, với
tay lấy chiếc gối dựa lưng ngồi xuống đầu giường, sau đó do dự hỏi anh:
“Cái này, em muốn hỏi, người nhà anh tính cách thế nào?” Câu hỏi này của cô quả thật hơi muộn màng, nhưng trước đây là vì có ý tránh, không nghĩ cũng không hỏi, mà Chu Diệp Chương cũng không chủ động nói với cô về
gia đình anh. Bây giờ nước đến chân mới nhày, bước vào danh gia vọng
tộc, cô thực sự thấy sợ.
Chu Diệp Chương dém chăn quanh người, cẩn thận quay lại nhìn gương
mặt lo âu của Khổng Lập Thanh, không thể nhịn cười. Người phụ nữ này
đúng là chẳng có tâm cơ gì cả, anh giơ tay cốc yêu vào trán cô một cái,
mặt rõ ràng đang suy nghĩ nghiêm túc. Anh xưa nay luôn thẳng thắn và
thoải mái với cô, ngay từ lần gặp đầu tiên đã xác định cô là người phụ
nữ của mình, thẳng thắn như vậy là đương nhiên, mặc dù tâm trạng lúc đó
với bây giờ là hoàn toàn khác nhau.
Chu Diệp Chương nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Nhà họ Chu
anh có rất nhiều người, chú bác cô dì, anh em họ, thông gia liên gia rất rườm rà. Bình thường không hay tụ họp, chỉ có ngày tết và sinh nhật bà
nội mới ở cùng nhau, đến lúc đó em tự nhiên sẽ gặp họ. Người chúng ta
thường xuyên tiếp xúc nhất chỉ có bà nội và A Thần, A Thần thì em biết
rồi, còn bà nội anh, ừm…” Chu Diệp Chương dừng lại, do dự một chút: “Bà
nội cách chúng ta hai đời, quy tắc nhiều một chút, hơi khó chiều. Trước
khi đưa em đi chào bà, anh sẽ mời người tới hướng dẫn em sơ qua, em chịu khó lắng nghe chút, được không?”
“À…” Khổng Lập Thanh phát hoảng, hình ảnh một người mặc sườn xám sang trọng đắt tiền loại may thủ công, nhấc tay động chân đều để ý góc độ,
mặt mũi nghiêm trang, mắt mày linh lợi, thân hình mảnh mai, khôn ngoan
sắc sảo sừng sững mọc lên trong đầu cô. Thật ra trí tưởng tượng Khổng
Lập Thanh có hạn, hình dung về bà nội anh, đầu cô chỉ ngẫu nhiên dựng
lại hình tượng Tống Mỹ Linh vô tình thấy trên mạng, nhưng vậy thôi đã đủ làm cô sợ toát mồ hôi.
Chu Diệp Chương đương nhiên không biết trong đầu Khổng Lập Thanh,
hình ảnh bà nội anh lại bị bóp méo đến thế. Ánh mắt anh nhìn Khổng Lập
Thanh khẽ trấn an, khích lệ: “Em đừng sợ, chúng ta không ở cùng bà, hai
người quan hệ hữu hảo thì lâu lâu qua lại thăm hỏi nhau, nếu không thích thì lễ tết chúng ta tránh đi chỗ khác.”
Chu Diệp Chương muốn an ủi để cô đỡ hoảng, Khổng Lập Thanh nghe xong
lại càng thấy lo buồn, xưa nay quan hệ “mẹ chồng nàng dâu” vốn là chuyện khó dò. Về phần cô, bởi vì bị mối quan hệ tồi tệ với mẹ kế ám ảnh nên
nảy sinh tâm lý sợ hãi bị phụ nữ bề trên không ưa, đằng này lại còn cả
một gia tộc. Nghĩ tới vấn đề sắp phải đối mặt, cô thấy lòng hoảng hốt
không yên, tinh thần sa sút mấy phần.
Chu Diệp Chương nhìn cô quay lưng có vẻ mệt mỏi, buồn bã. Thật ra
chuyện này anh cũng có chỗ không phải với bà nội, nhưng Khổng Lập Thanh
là người phụ nữ của anh, anh không muốn cô chưa bước chân vào nhà họ Chu đã phải chịu áp lực như vậy.
Chu Diệp Chương quay người, cúi xuống nâng mặt Khổng Lập Thanh lên,
nói: “Lập Thanh, cuộc sống sau này của em sẽ hoàn toàn không như hiện
nay. Anh sẽ cho em những gì tốt nhất, anh sẽ để em được cười ngạo thiên
hạ, để em không còn phải chịu ấm ức, em tin anh không?”
Khổng Lập Thanh mỉm cười với anh, cô tin anh, cô biết anh là người
hành động vượt xa lời nói. Có thể nói ra những lời này với cô, thật sự
là không dễ dàng gì, cô nhìn anh khẽ đáp: “Anh không bao giờ được bỏ rơi em.”
“Anh hứa.” Lời hứa của Chu Diệp Chương hiệu quả ngang thuốc tiên, Khổng Lập Thanh tạm thời yên tâm rúc vào trong chăn.