Khổng Lập Thanh không nói bất kỳ điều gì, cô nhớ đến sắc mặt lo lắng
của Chu Diệp Chương lúc A Thần nhảy khỏi xe đuổi theo người kia, cũng
như lời dặn dò của anh lúc hai người chia tay: “Đừng nói gì hết, đợi anh về.” Cô không thể nói lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nếu không sẽ kéo A
Thần vào rắc rối, mà A Thần là vệ sĩ của Chu Diệp Chương, cậu ta làm gì
đều có thể do Chu Diệp Chương ra lệnh. Khổng Lập Thanh không cách nào
trả lời câu hỏi của cảnh sát, những gì cô phân tích được cũng chỉ có
thế, nên cô quyết định ngậm miệng không nói.
Sau một thời gian im lặng khá lâu, có tiếng ghế ngồi dịch chuyển, một người đứng lên, đôi giày da màu đen đế bằng xuất hiện trước tầm mắt
Khổng Lập Thanh, cuối cùng mấy tấm ảnh được trải lên tấm gỗ trên ghế
ngồi của cô.
Trên mấy tấm ảnh đó là hình ảnh một người chết nằm trên mặt đất bẩn
thỉu, áo khoác màu xám, trán có một lỗ đạn, dưới đầu là một vũng máu đỏ
sẫm, chiếc mũ lưỡi trai nửa đầu rơi bên cạnh. Khổng Lập Thanh nhận ra
trang phục của người này cùng nửa dưới khuôn mặt, hắn chính là kẻ cầm
súng nhằm bắn vào xe bọn họ tối qua.
Lúc Khổng Lập Thanh dồn sức xem tấm ảnh, trên đầu cô truyền đến giọng nói rành rọt: “Khoảng chín giờ năm mươi phút tối qua, tại một ngõ nhỏ
trong khu Triều Dương, gần cổng Kiến Quốc đã xảy ra một vụ đấu súng
khiến một người chết. Chúng tôi điều tra băng ghi hình của các camera
vùng xung quanh. Theo thời gian hiển thị của camera, chiếc xe cô ngồi
lúc chín giờ ba mươi tám phút dừng tại ngã tư cách hiện trường xảy ra vụ án nửa kilomet. Lúc đó nạn nhân chĩa nòng súng vào xe của cô, anh ta
chỉ bắn một phát đạn rồi băng qua đường chạy vào trong khu nhà. Nhưng
sau đó từ trên xe của cô nhảy xuống một cậu thanh niên, lúc đó đèn giao
thông chuyển xanh, dòng xe bắt đầu chuyển động, camera giao thông cho
thấy hướng chạy của người thanh niên và nạn nhân là giống nhau, sau đó
mười hai phút thì xảy ra cuộc đấu súng. Lúc đó trên xe cô ngồi có tất cả năm người, chúng tôi đều đã cho điều tra danh tính, những người đó gồm
có: Thương nhân người Hồng Kông tên Chu Diệp Chương, tài xế của anh ta,
trợ lý của anh ta, vệ sĩ của anh ta, tình nhân của anh ta cũng là cô
Khổng đây. Sau khi vụ án xảy ra, Chu Diệp Chương, trợ lý và vệ sĩ của
anh ta đều đột nhiên không biết đi đâu. Chúng tôi đã lấy lời khai từ
người lái xe, anh ta khai rằng người xuống xe đuổi theo kẻ nổ súng ở ngã tư là Chu Mậu Thần, vệ sĩ của Chu Diệp Chương. Hiện nay Chu Diệp Chương và Chu Mậu Thần cùng biến mất, mà cô hiện đang là người thân cận nhất
của Chu Diệp Chương, hy vọng cô có thể cùng phối hợp với chúng tôi tìm
ra chỗ ẩn náu của họ.”
Cô cảnh sát trẻ nói một tràng xong, trong phòng lại im lặng như cũ.
Khổng Lập Thanh ngồi ngẩn ngơ nhìn vào khoảng trống trước mắt, một chút
phản ứng cũng không có, trong đầu cô hiện tại là một mớ hỗn độn, Chu
Diệp Chương, A Thần, Lục Húc đều biến mất, trong đầu cô lại vang lên lời dăn của Chu Diệp Chương: “Đừng nói gì hết.” Sau đó âm thanh không ngừng vọng đến, mỗi lần một lớn hơn, họ hỏi cô bọn người Chu Diệp Chương đi
đâu, cô làm sao biết được, anh đang ở Hồng Kông hay đã chạy đến chỗ
những người họ Chu làm ăn ở nước ngoài? Anh bảo cô đợi mình, nhưng Khổng Lập Thanh cũng không biết cô còn có thể đợi được anh hay không, hoặc có khi nào đợi được thì đã tóc bạc da mồi, cô mệt mỏi dựa vào ghế, nhắm
chặt mắt.
Thời gian sau đó Khổng Lập Thanh liên tục bị thẩm vấn, cô luôn nhắm
mắt im lặng, đối phương cứ mỗi hai đến ba giờ lại đổi người thay ca. Họ
không cho cô ăn cơm, không cho cô ngủ, hỏi đi hỏi lại mấy câu đó, khiến
cô rơi vào trận địa tra tấn tinh thần.
Trong số những người đến thẩm vấn, có người xấu tính, lớn tiếng mắng
chửi Khổng Lập Thanh. Khổng Lập Thanh ngồi im thu mình trong ghế, cô
cũng sợ, nhưng bị truy hỏi cô cũng chỉ nói một câu: “Tôi không biết.”
Thẩm vấn lặp đi lặp lại cho tới tận đêm, Khổng Lập Thanh kiệt sức, cô chỉ lặp đi lặp lại vô số lần: “Tôi không biết.” Nhưng đám cảnh sát vẫn
cứ thay nhau ra vào thẩm vấn cô, nhóm nào đến cũng hỏi tên, tuổi, quê
quán, nơi làm việc, phân tích tình tiết vụ án, truy hỏi A Thần và Chu
Diệp Chương đang lẩn trốn ở đâu, câu hỏi từ đầu đến cuối không thay đổi, bầu không khí áp chế cũng không thay đổi. Đến lúc đó Khổng Lập Thanh
mới mơ hồ hiểu ra, những người này có khi cũng rõ cô không biết Chu Diệp Chương chạy đi hướng nào, bọn họ làm như vậy chỉ là muốn khiến cô suy
sụp.
Sau nửa đêm, thẩm vấn đột ngột chuyển sang hướng khác, bọn họ không
còn hỏi Chu Diệp Chương ẩn náu ở đâu nữa. Có người đã xa gần bóng gió
gợi ý Khổng Lập Thanh, rằng cô chỉ cần nói ra một vài thông tin bất lợi
cho Chu Diệp Chương, họ sẽ thả cô ra. Họ muốn biết những thông tin ví dụ như Chu Diệp Chương thường hay gặp gỡ những người nào, anh kinh doanh
những mặt hàng gì, có liên hệ thế nào với mafia. Những thông tin này đều là chuyện tối mật, liên quan sống còn đến nhiều phương diện lợi ích.
Bình thường Chu Diệp Chương thường đưa cô ra ngoài tham dự những bữa
tiệc xã giao, từ trước đến nay anh chưa từng đề phòng cô, những giao
dịch tiền nong cửa sau cửa trước cô cũng biết một ít, nhưng cô không thể nói, bởi những chuyện đó sẽ liên lụy rất nhiều người. Đến lúc này Khổng Lập Thanh cuối cùng cũng hiểu, mục đích của đám người thẩm vấn không
phải để điều tra vụ án đấu súng, mục tiêu họ nhắm đến là chuyện làm ăn
của Chu Diệp Chương. Từ sau khi Khổng Lập Thanh nhận ra điều này, cô
càng giữ mồm giữ miệng không nói năng gì, bất kể người trước mặt uy hiếp đến thế nào, cũng bất kể bóng đèn công suất cao sáng chói rọi thẳng
xuống mặt, cô từ đầu đến cuối đều nhắm mắt ngậm miệng. Tinh thần cô bị
tra tấn đến cực điểm, cả người đã muốn sụp xuống. Cô biết chỉ cần mình
nói ra, chí ít cũng được tạm thời buông tha, nhưng từ sâu thẳm trong tim cô vẫn vang lên lời dặn của Chu Diệp Chương: “Em đừng nói gì hết.” Cho
dù những điều cô nói ra không phải là chứng cứ xác thực có thể gây hại
cho Chu Diệp Chương, nhưng cô cảm thấy nếu nói ra, đó chính là một kiểu
phản bội, đấy là điểm mấu chốt trong cô.
Một đêm bị tra tấn tinh thần đã khiến Khổng Lập Thanh mất hết sức
lực, tinh thần rời rã, mặt cô trắng bệch, chân tay mềm nhũn. Những người thay ca thẩm vấn ai cũng đều nhận thấy cô đã bên bờ của sự sụp đổ,
dường như chỉ lát nữa khi đến giới hạn chịu đựng nhất định là cô sẽ phải khai ra điều gì đó. Nhưng thời điểm cô không chịu được nữa mà họ mong
mỏi cứ bị trì hoãn mãi không xuất hiện. Cô từ đầu đến cuối đều giãy giụa bên bờ vực, thà chết cũng không mở miệng.
Lúc trời sáng, đoàn người thẩm vấn Khổng Lập Thanh kéo nhau ra khỏi
phòng, cô cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một chút. Không có ai mở bản lề
ghế cho Khổng Lập Thanh, cô bị nhốt trong hốc nhỏ hẹp này đã tròn một
ngày, thân thể cứng đờ, chân cũng sưng phù.
Nữ cảnh sát có trách nhiệm ghi lại biên bản cuộc hỏi cung đang sắp
xếp giấy tờ sột soạt ở bàn bên cạnh. Khổng Lập Thanh biết người này,
nhóm người đầu tiên thẩm vấn cô có cô ta, người đi bắt cô từ bệnh viện
đến đây cũng là cô ta. Khổng Lập Thanh ngẩng lên nhìn, mở miệng cố gắng
nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.” Một ngày một đêm qua Khổng Lập Thanh không
được phép ăn gì nhưng lại được uống nước, qua một đêm trao đổi chất bàng quang của cô đã đến giới hạn, đêm qua đã mấy lần cô xin đi vệ sinh đều
bị bọn họ cố tình làm lơ, đó cũng là một thủ đoạn tra tấn của họ.
Khổng Lập Thanh đã hết chịu nổi, lúc này cô phải dùng đến sức lực
cuối cùng để nói ra lời thỉnh cầu, nhưng đáp lại lời thỉnh cầu yếu ớt
của cô là bộ mặt lạnh tanh của nữ cảnh sát. Cô gái này còn rất trẻ,
khuôn mặt xinh đẹp nhìn thoáng qua Khổng Lập Thanh thoắt chuyển thành
biểu cảm khinh ghét.
Khổng Lập Thanh tuyệt vọng rồi, hạ thân một mảng nóng ẩm. Cô biết
mình đã không thể kiểm soát được cơ thể, trong sự giày vò nhẫn tâm, tự
trọng bị chà đạp đến cực điểm, đón nhận ánh mắt khinh bỉ của nữ cảnh
sát, lạnh lùng nói: “Cô làm gì có tư cách khinh tôi, các người vô liêm
sỉ chà đạp lên tự trọng của tôi đến mức này, còn có tư cách khinh bỉ
tôi, các người bức người khác đến mức này còn tự hào mình sạch sẽ?” Lúc
nói những lời này, lưng Khổng Lập Thanh dần dần ưỡn thẳng, ánh mắt lạnh
lùng, ngữ điệu bình ổn, lời nói ra giống như mang theo băng giá.
Sắc mặt nữ cảnh sát theo những lời Khổng Lập Thanh nói mà biến đổi
mấy lần, cô ta mấp máy miệng dường như định nói gì đó nhưng khi bắt gặp
ánh mắt lạnh lùng của Khổng Lập Thanh lại ngậm miệng im lặng, quay người cầm tài liệu trên bàn đi ra.
Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại Khổng Lập Thanh. Sáng sớm tháng Năm thời tiết vẫn còn se lạnh, quần áo trên người ướt đẫm dính sát vào da,
khiến người cô run rẩy, dưới chân cô thậm chí còn đọng một vũng nước
tiểu, tất cả đều không thể chịu đựng nổi.
Khổng Lập Thanh đưa mắt nhìn bãi nước tiểu dưới chân. Trong phòng này ngoài cô ra còn có đèn đỏ nhấp nháy của máy camera, nó vẫn đang làm
việc.
Khổng Lập Thanh ngước lên nhìn camera, biểu cảm khuôn mặt từ từ dịu
lại, sau đó không hiểu vì sao dần dần chuyển thành nghiêm trọng, trong
mắt cô đột nhiên bắn ra một tia nhìn tàn nhẫn, khiến người ngồi sau
camera co rút người lại.
Người ngồi sau camera là Lâm Bội, anh ta hiện đang ngồi trong phòng
điều khiển. Căn phòng có đủ các loại thiết bị theo dõi, anh ta một mình
một bàn, trước mặt là màn hình máy tính hiển thị khuôn mặt Khổng Lập
Thanh. Lâm Bội cũng đã trược ở đây gần hai mươi tư giờ, lúc này hai mắt
đã đỏ vằn, khuôn mặt bao phủ một tầng sắc khí thất bại.
Khổng Lập Thanh trong màn hình dường như vừa bị cái nhìn kia rút hết
chút thần thái cuối cùng, lúc này đã nhắm mắt thu người trên ghế. Lâm
Bội dán mắt vào màn hình, anh ta cũng hao tâm tổn sức đến cùng cực, kỳ
thực tất cả đều mệt mỏi.
Người đứng sau lưng Lâm Bội lúc này là nam cảnh sát ngồi xa nhất
trong ba người ngày hôm qua thẩm vấn Khổng Lập Thanh lượt đầu tiên. Anh
ta khoanh tay trước ngực nhìn màn hình nói: “Anh nên từ bỏ đi, tôi đã
thẩm vấn qua nhiều người, người như thế này có hỏi nữa cũng không moi
được gì, đừng để đến lúc xảy ra chuyện.”
Lâm Bội không có phản ứng gì trước những lời nam cảnh sát kia nói,
anh ta mím môi, mặt cứng lại, ngay cả lưng anh ta cũng cứng đờ như một
phiến gỗ.
Một mình Khổng Lập Thanh trong phòng thẩm vấn. Ngồi từ sáng sớm đến
tận trưa, suốt một buổi không có ai bước vào phòng, cô cũng muốn chợp
mắt một chút nhưng tâm sự ngổn ngang không thể nào bỏ xuống được, đành
chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Bên ngoài mặt trời đã lên đến đỉnh, báo hiệu thời gian đã giữa trưa.
Cánh cửa phòng thẩm vấn lại lần nữa được mở ra, lần này chỉ có một người bước vào phòng, Khổng Lập Thanh nhận ra đó là nam cảnh sát dáng vẻ lười biếng hôm trước ngồi cách xa cô nhất. Anh ta bước vào phòng với một
chiếc đĩa trên tay, miệng vừa ăn vừa bước tới, mắt không nhìn Khổng Lập
Thanh, dáng vẻ vẫn là có chút uể oải, biếng nhác như thường ngày.
Nam cảnh sát bước đến trước mặt Khổng Lập Thanh, đứng sát vào cạnh
bàn dài, quay lưng về phía cô, miệng không ngừng nhai, tay cũng không
chịu nhàn rỗi, liên tục lật giở giấy tờ trên bàn.
“Cô còn có một cậu con trai phải không?” Nam cảnh sát nghiêng nửa
người trên, đột nhiên hỏi, lúc anh ta nói mồm vẫn tiếp tục nhai thức ăn, lời nói ra vì thế không được tròn tiếng. Khổng Lập Thanh lập tức cả
người cứng đờ, mắt mở to nhìn thẳng vào anh ta.
Nam cảnh sát vẫn dáng vẻ tùy tiện, giọng nói nhồm nhoàm: “Cô tận mắt
chứng kiến một tình tiết quan trọng của vụ trọng án bắn chết người, có
quan hệ mật thiết với nghi phạm, biết mà không khai, khi án được thành
lập, cô sẽ phạm tội bao che.” Nói xong anh ta quay sang nhìn chằm chằm
vào Khổng Lập Thanh.
Khổng Lập Thanh nhìn trả lại ánh mắt lạnh băng của anh ta: “Anh đang dọa tôi.”
Ánh mắt nam cảnh sát có vẻ giảo hoạt rõ rệt, anh ta nhìn Khổng Lập
Thanh không chớp mắt, tay vẫn không quên bốc thức ăn cho vào miệng trong khi nói: “Cũng không hẳn, cô phải biết, luật pháp nước ta còn chưa hẳn
kiện toàn, rất nhiều chuyện có thể lách luật. Con cô sẽ có một người mẹ
bao che cho tội phạm, cô có quan tâm không? Cứ cho là cô không để ý,
nhưng vạn nhất cô cũng xảy ra chuyện, đứa bé không còn người bảo trợ, cô cũng không quan tâm? Đánh đổi tương lai của đứa trẻ để bảo vệ người
tình của mình, chuyện này cô muốn làm không?”
Khổng Lập Thanh sững ra nhìn người đàn ông trước mặt, phản ứng cuối
cùng của cô là nhắm chặt mắt lại: Khổng Vạn Tường của cô, lòng cô đau
như cắt.
Bầu không khí im lặng kéo dài, trong không gian yên tĩnh, tiếng nhai
thức ăn của nam cảnh sát như chích vào tai. Khổng Lập Thanh đột nhiên
cảm thấy có một bóng đen chập chờn trước mặt, cô vội mở mắt ra nhìn,
phát hiện hóa ra viên cảnh sát đang cúi sát, mặt đối mặt với mình, mắt
cô lập tức nhìn thẳng vào anh ta, anh ta nói: “Cô còn khẳng định mình
không biết gì hết?”
Dưới ánh nhìn áp chế của người này, Khổng Lập Thanh vẫn không nao
núng, cô lẳng lặng nhìn anh ta, sau đó chầm chậm lắc đầu. Không phải cô
đánh đổi tương lai của con trai để bảo vệ người tình, chỉ là so sánh đôi bên thì cô tin Chu Diệp Chương hơn, anh từ trước tới giờ chưa từng bỏ
rơi cô, cô tin anh, cô đợi anh.
Ánh mắt đàn áp tiếp tục dằn tới hai giây sau, cuối cùng nam cảnh sát
lui người, đột nhiên lùi ra cách xa Khổng Lập Thanh, sau đó hành động
của anh ta càng khiến cô ngạc nhiên. Nam cảnh sát ấy đang đưa tay vào
túi quần, lấy ra chùm chìa khóa mở tấm gỗ trên ghế cho cô, anh ta nói:
“Cô có thể đi.”
Hành lang vẫn âm u như lúc cô bị đưa đến đây, Khổng Lập Thanh cả
người loạng choạng, cô bị nhốt chặt trong chiếc ghế đó hơn hai mươi giờ
không được cử động, hai chân tê cứng không nhấc lên nổi, bước đi rất
chật vật. Leo cầu thang ba tầng thôi mà cô mất rất nhiều thời gian,
người lên xuống đều lướt qua cô vội vàng, không có một ai nhìn cô với
ánh mắt thông cảm.
Ra khỏi tòa nhà, mặt trời rực rỡ chiếu xuống đầu Khổng Lập Thanh,
khiến cô chói mắt, nhưng mắt cô lại cạn khô đến mức không thể rơi lệ, cô đã suy sụp đến cực điểm rồi. Dưới ánh mặt trời chói chang, cảnh vật có
cảm giác thật chói lóa, cô đưa tay che trước trán ngăn ánh mặt trời rọi
vào mắt, nhắm chặt mắt một chút, chống lại cơn choáng váng rồi tiếp tục
bước xuống dưới.
Trước mặt chắn sừng sững một người, Khổng Lập Thanh từ trên cao nhìn
xuống người đó, Lâm Bội xuất hiện ở đây không làm Khổng Lập Thanh quá
ngạc nhiên, dường như sự xuất hiện của anh ta khiến Khổng Lập Thanh thấy những chuyện mình đã gặp trong hai mươi tư giờ qua trở nên hợp lý.
Lâm Bội bề ngoài cũng hơi bệ rạc, áo sơ mi trắng nhăn nhúm phần dưới
cánh tay và vạt trước, quần tây phía dưới cũng không còn thẳng thớm, mặt võ vàng, mắt vằn đỏ, rõ ràng anh ta cũng thức trắng đêm qua.
Hai người một trên một dưới đấu mắt, Khổng Lập Thanh mặt cứng đờ, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa tê dại, Lâm Bội biểu tình có vẻ sinh động hơn một chút, anh ta hơi nhăn mặt, ánh mắt ẩn chứa nhiều ý tứ.
“Vì sao lại chọn anh ta? Anh ta không thể cho cô cuộc sống an nhàn thực sự, không phải sao?” Giọng Lâm Bội nghe nghèn nghẹt.
Khổng Lập Thanh đứng dưới trời nắng gắt, cơ thể rất khó chịu, lúc này đầu óc cô thậm chí đã ngừng hoạt động, biểu tình cũng cứng đờ, cô mấp
máy miệng, cố khiến bản thân lên tiếng, chậm rãi nói: “Lâm Bội, anh
thích tôi sao? Nhưng hình như anh cũng ghen tỵ với tôi? Anh không có
niềm tin vào con người, anh không tin một người có nội tâm lạnh lùng đến cực điểm giống như anh là tôi lại có ngày sẽ yêu một người. Anh khát
vọng được yêu nhưng lại hoài nghi tình người. Anh nghĩ dùng thủ đoạn này có thể thủ tiêu ý chí của tôi, thực ra anh cũng không cần tin tức gì từ miệng tôi khai. Anh chỉ muốn chứng minh tôi sẽ phản bội Chu Diệp
Chương. Là anh muốn tiêu diệt ý chí của tôi, cuối cùng tiêu diệt niềm
tin vào tình yêu của tôi và chứng minh rằng tôi chưa từng có được tình
yêu này.”
Khổng Lập Thanh đứng dưới cửa tòa nhà lớn, dưới ánh mặt trời gay gắt, cô càng nói càng lớn tiếng, có vài người qua đường đã tò mò nhìn về
phía họ. Đem chuyện tình cảm giữa hai người nói ra miệng như vậy cô cũng không cảm thấy ngượng ngùng hay khó chịu, cơ thể vốn đã suy yếu, đầu đã thấy choáng váng, lại thêm bị kích động khiến huyết áp Khổng Lập Thanh
tăng lên. Sau khi cô nói xong, Lâm Bội mặt càng nhăn nhó, vai anh ta dần dần rũ xuống. Tâm lý chung của những người mới bị giày vò mà nói thường thường là uất hận, nhưng Khổng Lập Thanh đứng trước mặt anh ta lại
không hề tức giận. Anh ta cúi người, dường như muốn tránh động đến vết
thương trong lòng, chạy trốn để không phải đối mặt với những chuyện đã
gây ra cho cô.
Mà Khổng Lập Thanh cũng chẳng để ý đến Lâm Bội, tiếp tục nói: “Anh
xem, tôi quá hiểu anh, anh khát khao được yêu nhưng lại hoài nghi tình
yêu. Nếu cứ như vậy, sau này cho dù anh có lấy vợ sinh con thì anh vẫn
không thể cảm nhận được cái cảm giác thiêng liêng của gia đình. Anh thử
nghĩ xem, vậy thì đoạn đời đó của anh cũng lạnh lẽo biết bao, mệt mỏi
biết bao?”
Lâm Bội ngẩng lên nhìn Khổng Lập Thanh, ánh mắt anh ta vừa ngại ngùng trốn tránh, thoắt biến thành tức giận sục sôi, mà Khổng Lập Thanh vẫn
lạnh lùng nhìn anh ta, nhàn nhạt nói tiếp: “Lần này anh muốn gì ở Chu
Diệp Chương?”
Câu hỏi này của Khổng Lập Thanh giống như đòn truy kích cuối cùng,
hoàn toàn đập tan ảo tưởng trong lòng Lâm Bội. Bọn họ đã không ai buông
ai, không ai phản bội ai, Khổng Lập Thanh cho đến giờ vẫn chưa nói một
lời nào bất lợi cho Chu Diệp Chương. Mà Chu Diệp Chương để cứu Khổng Lập Thanh cũng chấp nhận từ bỏ kinh doanh vận tải ở Hồng Kông, đó là cơ
nghiệp tổ tiên nhà họ Chu truyền lại, cũng là nền tảng sự nghiệp của anh ta, là công việc mấy đời nay của gia tộc.
Lâm Bội sau khi bị đánh gục, cố đeo tấm mặt nạ lạnh lùng, làm ra vẻ
không quan tâm. Anh ta nhìn Khổng Lập Thanh ngậm miệng không nói. Khổng
Lập Thanh không tìm được câu trả lời từ anh ta, cũng không nói thêm nữa, nhấc chân bước vòng qua, lúc cô lướt ngang qua anh ta, bên tai cô nghe
tiếng Lâm Bội ngập ngừng: “Khổng Lập Thanh, anh yêu em.”
Lâm Bội thực ra còn một câu “Anh xin lỗi” muốn nói, nhưng Khổng Lập
Thanh mặt lạnh lùng, ánh mắt khinh bỉ khiến anh ta không thể mở miệng
nói tiếp.
Khổng Lập Thanh thật ra đã không còn đủ sức để đối đáp với anh ta,
nếu lúc này cô còn sức, còn minh mẫn, cô sẽ quay lại lớn tiếng mà quát
anh ta một tiếng thật to “Cút”! Cô ghét anh ta, cũng kinh tởm anh ta,
trước đây vốn cũng có chút đồng cảm, nhưng qua hơn hai mươi giờ bị hành
hạ đến sức cùng lực kiệt, chút tình cảm ấy cũng đã bị bào mòn hết. Đỉnh
đầu cô bị mặt trời chiếu vào nóng bừng, cô rất muốn ra khỏi nơi đây, chỗ này thật khiến cô sợ hãi và ghê tởm.
Khổng Lập Thanh loạng choạng bước qua cổng khu nhà, chiếc Cadillac
quen thuộc đã đậu ven đường, khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe, nước mắt
Khổng Lập Thanh không kiềm được mà ứa ra.
Chu Diệp Chương từ trên xe bước xuống, hai người còn đứng cách nhau
cả mét, lẳng lặng nhìn nhau, một lúc lâu cả hai cùng không nói năng gì.
Dưới ánh mặt trời chói chang, Khổng Lập Thanh cảm giác dù có cố thế nào
cũng không thể nhìn rõ mặt anh. Cô đứng thẳng lưng, đầu ngẩng cao, cố
gắng thể hiện mình mạnh mẽ, nhưng giọng lại nghẹn ngào nức nở: “Em không khai gì hết.” Cô cố gắng cứng cỏi như vậy nhưng tư thế vẫn mang vài
phần ấm ức lẫn oán trách, chỉ có nước mắt vẫn được cô cố kìm không cho
rơi xuống.
Chu Diệp Chương đứng bên cửa xe, màn ngụy trang bình thản trên mặt
đến đây đã bị chọc thủng, mắt anh thoáng nhói lên tia nhìn đau xót.
Cô oán anh, oán anh đã làm cho cô phải khổ. Hai người vẫn đứng cách
xa nhìn nhau, khoảnh khắc này không biết khoảng cách giữa họ là càng gần hơn hay càng xa hơn trước, Chu Diệp Chương nắm chặt tay sau đó bước về
phía trước.
Chu Diệp Chương đi đến trước mặt Khổng Lập Thanh, mặt mang nét thương đau, dùng mu bàn tay chạm khẽ vào mặt cô, sau đó lật tay lại, dùng lòng bàn tay khẽ chạm vào má cô, nói khẽ: “Đi nào, chúng ta về nhà.”
Bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu cứng cỏi của Khổng Lập Thanh chốc lát bị
cái chạm tay ấy cuốn phăng tất cả. Độ ấm của bàn tay anh truyền sang
khiến cô nhẹ nhõm trở lại, nỗ lực lên gân một hơi cạn sạch, cô cảm thấy
vô cùng rã rời.
Chu Diệp Chương mở cửa, Khổng Lập Thanh cúi người bước vào ngồi trong xe, sau khi vội vàng ngồi xuống, Khổng Lập Thanh vội ngẩng lên tìm kiếm bóng dáng Chu Diệp Chương, cô phát hiện anh không lên xe ngay mà vẫn
đang quay lưng lại, mắt nhìn về phía cô vừa đứng, ánh mắt chiếu thẳng
vào chỗ Lâm Bội.