Bầu không khí ngọt ngào, ấm áp thậm chí có chút mờ ám bao quanh họ.
Hai người nhìn nhau cùng mỉm cười, cùng cảm nhận tình cảm của họ trước
đây đều là chưa hoàn thiện, đều là còn khuyết thiếu, qua thời gian sống
chung, cùng nhau thay đổi, dần dần họ cũng đã trưởng thành.
Cả tối hôm đó hai người cứ nhìn nhau cười. Cả hai đều cảm thấy đối
phương đã thay đổi, cho dù sự biến đổi này khiến bọn họ đều vui, nhưng
hai người đều không thuộc tuýp người hướng ngoại. Khổng Lập Thanh thì
khỏi nói, cô lúc nào cũng lúng túng vụng về, trong lòng hiểu rõ nhưng
lại không thể thể hiện ra ngoài. Về phần Chu Diệp Chương, nói đến cùng
anh cũng được xem là một người đàn ông đích thực, nhưng nghi lễ xã giao
hay thủ đoạn trên thương trường anh đều ra tay đầy tự tin, nhưng nói đến những tình cảm chân thành nhất xuất phát từ đáy lòng, đặc biệt là tình
yêu thì cũng là lần đầu tiên anh trải qua, cho nên anh cũng chỉ là cậu
chàng ngốc nghếch. Cũng vì thế hai người cười xong đều cảm thấy lúng
túng, không biết nên làm gì tiếp theo.
Trong tình yêu, người phụ nữ được yêu luôn muốn thể hiện quyền năng
của mình. Khổng Lập Thanh lúc này cho dù có bối rối nhưng cũng không
hoàn toàn mất bình tĩnh, đặc biệt là sau khi phát hiện Chu Diệp Chương
đang ghen, từ đáy lòng cô xuất hiện cảm giác quyền lực khó nói cho rõ.
Nó khiến cô thoải mái và tự tin hơn nhiều khi đối diện với anh. Khổng
Lập Thanh một bước tiến vào trong nhà, đem túi xách trên tay mình nhét
vào tay Chu Diệp Chương, cằm hếch lên như tư thế của một nữ hoàng hỏi:
“Anh đưa dì Thanh và Vạn Tường đi đâu rồi?”
Chu Diệp Chương bị hỏi bất ngờ có phần lúng túng, anh sớm đã chia mấy người đó thành hai hướng “di tản”. Anh cho dì Thanh nghỉ phép một ngày, A Thần đưa Vạn Tường ra ngoài chơi. Anh định sắp xếp để chỉ có mình và
cô cùng ăn bữa tối, nghĩ hai người ăn tối với nhau coi như anh làm hòa
với cô việc nửa tháng trước mình không nói mà đã về Hồng Kông. Ai ngờ
lại có chuyện ầm ĩ này, trong nhà giờ nồi không bếp lạnh, có muốn ăn tối cũng chẳng có gì. Nhưng bản tính anh ngang ngạnh, tiện tay quẳng túi
xách của Khổng Lập Thanh sang một bên, tỉnh bơ nói như không: “Anh cho
dì Thanh nghỉ một ngày, Vạn Tường anh bảo A Thần đưa đi chơi, chúng ta
ra ngoài ăn tối chứ?”
Khổng Lập Thanh cũng không quá chú ý thái độ của Chu Diệp Chương, sau khi biết Vạn Tường được A Thần đưa đi chơi, cô cũng yên tâm. Với lời đề nghị ra ngoài ăn tối của Chu Diệp Chương, cô cũng chẳng mấy hứng thú.
Lúc này tình cảm giữa hai người vừa qua bước chuyển quan trọng như vậy,
cô cũng không muốn bị người ngoài làm phiền, thích ở lại nhà hơn. Thế là Khổng Lập Thanh xắn tay áo đi vào bếp, miệng tùy ý nói với Chu Diệp
Chương một câu: “Hay là không đi ra ngoài, em ở nhà nấu cơm là được
rồi.”
Nấu cơm cho Chu Diệp Chương ăn, Khổng Lập Thanh tay áo xắn cao, người mặc tạp dề, bận rộn đi lại trong bếp, miệng không giấu nổi nụ cười, tâm trạng hoàn toàn khác trước. Cô ngẫu nhiên quay lại, thấy Chu Diệp
Chương tựa cửa mỉm cười nhìn mình nấu ăn, tất cả dường như không có gì
đổi khác, nhưng bầu không khí rõ ràng không còn lạnh lẽo nữa. Khổng Lập
Thanh cảm thấy thoải mái, Chu Diệp Chương cũng cảm thấy rất vui.
Ăn cơm xong, Khổng Lập Thanh thu dọn nhà bếp, Khổng Vạn Tường và A
Thần vẫn chưa về. Cô cũng không lo lắng nhiều, tắm rửa sớm rồi lên
giường.
Không phải lần đầu tiên ở cùng Chu Diệp Chương nhưng đây lại là lần
đầu tiên Khổng Lập Thanh cảm thấy thoải mái và dễ chịu đến vậy. Cô
khoanh chân ngồi trên giường xem tivi đợi anh tắm rửa, tiếng tivi loáng
thoáng bên tai, người cô vừa tắm xong sạch sẽ khoan khoái, tất cả đều
thoải mái, dễ chịu.
Cửa phòng tắm khẽ động rồi mở ra, Chu Diệp Chương vừa đi vừa lau tóc, Khổng Lập Thanh mắt long lanh nhìn anh, anh lau tóc xong tùy tiện ném
khăn tắm sang một bên, tay xốc chăn chui vào.
Chu Diệp Chương ngồi vững trên giường, quay sang bắt gặp ánh mắt mê
hồn của Khổng Lập Thanh, bất giác nở nụ cười, giơ tay ôm cô xích lại
bên. Cô gái này, ngốc nghếch nhưng không giả tạo, yêu ghét đều rõ ràng,
ôm cô trong tay anh thấy hạnh phúc vô cùng.
Khổng Lập Thanh chờ đợi giây phút này đã lâu, người anh ấm áp khiến
cô cảm thấy bình yên chưa từng thấy. Dựa sát vào anh, im lặng một lúc,
cô khẽ nhúc nhích người ngẩng lên hỏi nhỏ: “Lâm Bội nói với em, anh bị
nhà bọn họ ép cùng buôn lậu vũ khí, còn nói nếu có chuyện, anh sẽ biến
thành vật tế thần, chuyện ấy có thật không?” Vừa nói cô vừa ngẩng lên
nhìn anh chờ đợi.
Chu Diệp Chương đang bình thản đột nhiên bị Khổng Lập Thanh hỏi thế,
mặt anh dần dần đanh lại, anh nhìn Khổng Lập Thanh mặt đầy lo lắng, cân
nhắc một chút mới nói: “Ừ, có chuyện ấy.”
Lo lắng được xác thực, Khổng Lập Thanh lòng cuộn lên đau đớn. Cô ngồi thẳng dậy, đối diện Chu Diệp Chương, mày nhăn tít, mặt vô cùng lo lắng: “Tình hình rất xấu phải không?”
Chu Diệp Chương không vội trả lời câu hỏi của cô, nhìn anh vẫn rất
thư thái, anh ngả người về sau, dựa chắc vào gối tựa, ngón tay cách một
lớp chăn khẽ gõ nhịp trên đầu gối, mặt có vẻ đang suy nghĩ rất lung, lúc sau mới nhìn sang Khổng Lập Thanh. Tiếp theo anh đưa tay xoa nhẹ chỗ
chân mày cô khiến chúng giãn ra rồi mới nhẹ nhàng giải thích: “Có chút
phức tạp, nhưng không quá nguy hiểm, em đừng lo, anh có thể giải quyết.”
Khi phụ nữ yêu đàn ông sẽ khó tránh khỏi có tâm lý bao bọc chở che
mẫu tính, bất kể chuyện lớn nhỏ gì liên quan đến người đàn ông họ yêu,
đều phải sáng tỏ mới khiến họ yên tâm. Những lời giải thích của Chu Diệp Chương rõ ràng không thể làm Khổng Lập Thanh thấy thỏa mãn. Cô bất động nhìn anh, mặt lo lắng, lòng hoang mang.
Chu Diệp Chương thở dài, vươn tay ôm Khổng Lập Thanh chặt hơn, sau đó giữ yên cô trong vòng tay mình, không còn nhìn thấy mặt cô mới nói
tiếp: “Thế lực nhà họ Lâm rất lớn, đây là địa bàn của họ, anh không thể
không thỏa hiệp. Bên trong nhà họ còn có tranh chấp phe cánh, nói không
chừng ngày nào đó nhà họ Lâm xảy ra chuyện, tình huống ấy rất nghiêm
trọng, phải sớm thoát thân. Anh chỉ liên lụy theo bọn họ vận chuyển vũ
khí lậu, nhưng anh không trực tiếp làm, chỉ cho mượn đường dây, còn sẽ
để cho họ làm cả. Khâu vận chuyển nằm trong tay họ, họ sẽ càng thấy
tiện, nhất định sẽ không từ chối.”
Nằm yên trong lòng Chu Diệp Chương nghe anh nói những lời ấy bằng
giọng ấm áp như vậy, cơ thể Khổng Lập Thanh dần dần thả lỏng. Cho dù cô
không thật hiểu cụ thể chi tiết, nhưng chỉ cần Chu Diệp Chương có thể
ứng phó là cô yên tâm rồi. Khổng Lập Thanh vùi mặt trong lồng ngực Chu
Diệp Chương, giọng cũng nũng nịu khác thường: “Chu Diệp Chương, anh nhất định không được xảy ra chuyện.”
Dáng vẻ nũng nịu trẻ con này của Khổng Lập Thanh được Chu Diệp Chương rất đón nhận. Anh đột nhiên bật cười thành tiếng, sau đó Khổng Lập
Thanh cảm thấy cơ thể mình bị đẩy ra, anh nhìn cô cười: “Anh hỏi em, tại sao em cứ gọi anh là Chu Diệp Chương, Chu Diệp Chương mãi thế? Em không gọi cách nào cho dễ nghe hơn chút được à?”
Sau câu nói ấy của Chu Diệp Chương, không khí trong phòng chốc lát
trở nên vô cùng ngọt ngào, đáng tiếc Khổng Lập Thanh luôn chậm hiểu hơn
người khác, lúc này mà cô vẫn còn ngớ ngẩn hỏi lại anh: “Vậy phải gọi
thế nào?”
Chu Diệp Chương đang trong tư thế khó hành động, liền lật người đem
Khổng Lập Thanh đặt xuống dưới, miệng cười rõ ý trêu chọc: “Tự nghĩ đi.” Nói xong phủ xuống người cô trận mưa hôn.
Trong phòng không khí vô cùng hòa hợp, hai người trên giường quấn
quýt say mê, ngoài phòng bỗng truyền đến tiếng người loáng tháng. Lúc
đầu ở dưới lầu, cách một đoạn cầu thang, tiếng nói cũng nhỏ, hai người
đang bận rộn nên cũng không mấy để ý, đến khi một tiếng va chạm chát
chúa vang lên ngay sát cửa, hai người mới giật mình, cứng đơ ra ở đó.
Ngoài cửa là A Thần và Vạn Tường, Vạn Tường tan học được A Thần đón
đến khu vui chơi giải trí. A Thần rất hào phóng mua cho cậu bé cả đống
đồ chơi, Vạn Tường vui sướng, tiếng động mạnh mà Khổng Lập Thanh và Chu
Diệp Chương vừa mới nghe thấy là tiếng chiếc xe đồ chơi cỡ lớn bị rơi
xuống đất.
Khổng Vạn Tường ôm chiếc xe đồ chơi cực lớn, không để ý đường đi, vô
tình trượt chân một cái, cả người lẫn xe cùng lăn tròn trên đất. Mà Vạn
Tường bị ngã cũng chẳng quan tâm chỗ đau, lồm cồm bò dậy, trước tiên xem xét chiếc xe đồ chơi mới mua, miệng mếu máo: “A Thần! A Thần!”
A Thần bước lên phía trước, mất kiên nhẫn xốc Vạn Tường từ đất đứng
lên: “Được rồi, được rồi, nền nhà trải thảm, rơi cũng không hỏng đâu.”
Bên ngoài một trận ầm ĩ bất ngờ kinh động đến hai người đang bận rộn ở bên trong, khiến họ phải dừng lại nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa. Khổng Lập Thanh đưa tay nhéo Chu Diệp Chương nhắc anh dừng lại, nhưng Chu
Diệp Chương lúc này cung đã lên dây, lẽ nào có thể nghe lời cô, chỉ
thoáng thấy anh vung tay, cả chiếc chăn đã bay lên rồi đáp xuống, che
kín hai người.
Dưới chăn động đậy một hồi, lúc sau nghe thấy tiếng Khổng Lập Thanh
khẽ kêu đau, cuối cùng là giọng Chu diệp Chương khàn đục nhắc nhở:
“Chuyên tâm một chút.”
Dưới chăn lại một hồi nhấp nhô chuyển động, Chu Diệp Chương hơi thở
gấp gáp, khàn giọng dụ dỗ: “Ngoan, kêu tên nào đó nghe dễ chịu hơn.” Sau những tiếng rên khe khẽ, giọng Khổng Lập Thanh nhỏ như tiếng muỗi vang
lên: “Diệp Chương.”
Chu Diệp Chương thỏa mãn ôm chặt Khổng Lập Thanh, “sắc xuân” tràn ngập khắp phòng.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Chương 8: Tin anh, đợi anh
Một đêm xuân sắc vô biên, hôm sau tỉnh dậy ngoài trời đã bừng nắng.
Giúp Chu Diệp Chương chỉnh trang quần áo, thắt cà vạt, cài măng séc đều
là những việc Khổng Lập Thanh quen làm, nhưng hôm nay mặc dù vẫn là
những việc ấy nhưng khi làm cô thấy nó hoàn toàn mang màu sắc khác.
Trong phòng thay quần áo, Chu Diệp Chương cúi xuống nhìn Khổng Lập Thanh đang bận rộn với vạt áo của mình. Dưới ánh ban mai, khuôn mặt cô trắng
hồng, ánh mắt chân thành, mấy sợi tóc lòa xòa trước trán chấm vào đuôi
mắt, theo động tác của cô mà khẽ bay bay, lòng anh thư thái bèn buột
miệng hỏi một câu: “Ít lâu nữa theo anh về Hồng Kông được không?”
Khổng Lập Thanh nghi hoặc nhìn lại anh. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Chu Diệp Chương miệng mang ý cười, khẩu khí lại long trọng
khác thường: “Đi rồi sẽ không quay về nữa, em muốn định cư ở đâu, chúng
ta sẽ kết hôn ở đó.”
Khổng Lập Thanh choáng váng mất một lúc, cô hơi buồn cười, mà cô thật sự đã bật cười rồi: Người đàn ông này ngay cả cầu hôn cũng ngang ngạnh
như thế.
Khổng Lập Thanh tươi cười đi thay quần áo, cô chưa trả lời Chu Diệp
Chương vì có sự thận trọng của riêng mình. Cho dù mảnh đất này không có
gì khiến cô lưu luyến nhưng ít nhất ở đây cũng có công việc để nuôi
thân. Cô biết Chu Diệp Chương là người tốt, anh sẽ không lừa gạt cô,
cũng không giấu giếm cô điều gì, những gì có thể dành cho cô xưa nay anh chưa từng tính toán. Chu Diệp Chương có thể đối tốt với cô, có thể hy
sinh vì cô, trong đời này, gặp được anh, cô đã vô cùng may mắn.
Nhưng Khổng Lập Thanh cũng đã sớm qua thời tuổi trẻ ngây thơ. Cô biết hôn nhân xưa nay không bao giờ là chuyện của hai người, huống chi bên
cạnh cô có Vạn Tường, còn đằng sau Chu Diệp Chương là cả một gia tộc
hùng mạnh, bên trong danh gia vọng tộc như vậy hẳn có nhiều thị phi. Chu Diệp Chương chắc cũng biết Khổng Vạn Tường không phải con cô, hơn nữa
về thân thế của cô anh cũng nhất định đã biết đến chân tơ kẽ tóc. Nếu
hai người kết hôn, gia tộc danh giá nhà anh chắc chắn sẽ chú ý đến
chuyện sinh con nối dõi, Khổng Lập Thanh mang theo một đứa con riêng gả
vào, tình huống sẽ vô cùng phức tạp, mà Vạn Tường trưởng thành trong
hoàn cảnh phức tạp như thế không biết rồi sẽ xảy ra những chuyện gì nữa? Cô lo cho Vạn Tường nên phải rất thận trọng, không thể trả lời anh ngay được.
Chu Diệp Chương cũng không ép cô trả lời ngay lập tức. Anh đứng phía
sau Khổng Lập Thanh, vừa cài cúc áo comple vừa làm như vô tình nói:
“Cũng không phải nói đi là đi ngay, nếu thật sự muốn đi, em cũng có
không ít việc phải thu xếp, cứ tiến hành dần dần thôi.” Cuối cùng anh
còn giơ tay vuốt lên gáy cô hai cái; “Đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện đã có
anh lo, tất cả rồi sẽ qua, đúng không?”
Chu Diệp Chương trao đổi xong liền đi xuống nhà trước, bỏ lại Khổng
Lập Thanh đứng đó một mình khẽ thở ra: Có thể nói là cô cũng muốn đi,
Chu Diệp Chương cầu hôn cô là anh đã dành cho cô sự tôn trọng lớn nhất
của phụ nữ. Anh đã tiến đến bước này, cô còn dám đòi hỏi gì nữa, nhưng
cô đã bị chính gia đình mình đối xử tệ bạc như thế, với nỗi ám ảnh như
vậy làm sao có thể hòa hợp cùng gia đình anh. Cô sợ canh bạc hôn nhân
của mình và anh thất bại, cũng sợ Vạn Tường của cô sẽ phải chịu thiệt
thòi, sợ cô không đủ sức để ứng phó với rất nhiều chuyện khác nữa.
Những ngày sau đó vẫn trôi đi như thường lệ, Khổng Lập Thanh lảng
tránh vấn đề rời khỏi thành phố B này, từ suy nghĩ đến hành động của cô
đều không cho thấy cô chuẩn bị rời khỏi đây. Chu Diệp Chương cũng không
quá thúc ép cô, anh cũng thi thoảng rời khỏi thành phố B một thời gian,
nhưng không đi quá lâu, lần vắng mặt lâu nhất là hai tuần. Từ đó về sau
anh hiển nhiên coi thành phố B là cứ điểm dừng chân lâu dài của mình,
mỗi lần anh ở lại cũng không nhiều nhưng thường xuyên ở lại, mà mỗi lần
trước khi rời đi anh đều không có ngoại lệ nhắc nhở Khổng Lập Thanh sớm
thu xếp theo mình về Hồng Kông một lần nữa. Còn Khổng Lập Thanh mỗi lần
bị anh hỏi đều trăm lần như một im lặng không đáp, thấy cô như vậy anh
cũng chẳng cố truy hỏi. Chu Diệp Chương chuyện gì cũng không thích nhiều lời, anh dự tính tất cả mọi việc cần thu xếp cho cô, thay cô làm tất
cả, không ép buộc, không hối thúc, cho cô không gian và tự trọng. Khổng
Lập Thanh biết mình không thể từ chối anh, cô rồi cũng sẽ theo anh đi
khỏi đây, này chẳng qua chỉ là chút thời gian cô câu giờ để gom góp thêm can đảm mà thôi.
Rất nhanh trời đã quá độ xuân, thời gian bước vào tháng Năm. Tháng
Năm thành phố B cũng bắt đầu trở nên ấm áp, tâm trạng Khổng Lập Thanh
cũng biến chuyển theo xu hướng tương tự như vậy. Những ngày đông lạnh
kéo dài cuối cùng cũng bị xua tan bởi ánh mặt trời rực rỡ, khoảng đất
đóng băng lạnh lẽo trong lòng cô cũng dần dần tan chảy thành nước mát
thấm tưới mạch đất, hạt giống gieo trong lòng đã bén rễ đâm chồi, trổ
những cành lá nụ hoa bé xinh. Trái tim khô cằn hoang vắng của cô cuối
cùng đã biến thành cánh đồng hoa rực rỡ, đung đưa trong gió dưới ánh mặt trời sáng lạn.
Tình yêu có thể biến một cô gái trở nên hoàn mỹ hơn, quan hệ của cô
và Chu Diệp Chương cũng tính là đang trong kỳ trăng mật. Tính cách hai
người về cơ bản là tương thích, tuy nhiên Chu Diệp Chương trong một
chừng mực nào đó lại là người nắm quyền, đưa ra các nguyên tắc cho dù
như thế có chút gia trưởng, nhưng anh cũng là người thấu tình đạt lý,
nghiêm khắc nhưng vẫn che chở cho người trong nhà. Còn Khổng Lập Thanh
là người nội tâm yếu đuối, tính cách không sắc sảo, được Chu Diệp Chương bao bọc như vậy, rất tự nhiên cô dần quen phụ thuộc vào anh, xóa bỏ hết những e ngại, sợ sệt lúc trước. Nhìn bề ngoài cuộc sống của họ vẫn trôi đi như hàng ngày, nhưng thực ra về bản chất cuộc sống ấy đã thay đổi
rất nhiều. Hai người trò chuyện ngày càng ăn ý, mấy tháng nay Khổng Lập
Thanh không còn ngại ngùng, càng đừng nói đến chuyện to tiếng cãi nhau,
còn Vạn Tường càng ngày càng lớn, cậu bé không còn bám dính mẹ như trước nữa. Thế giới của cậu bé dần dần được mở rộng, ngày càng có thêm nhiều
sở thích, tính tình cũng cởi mở hơn, cơ thể cũng dần khỏe khoắn, nội tâm theo đó trở nên mạnh mẽ kiên cường, vẻ nhút nhát khi xưa đang dần dần
biến mất. Hơn nữa trong quá trình trưởng thành của Vạn Tường luôn có A
Thần bên cạnh, thậm chí ở những thời điểm thiết yếu A Thần cũng không
ngại kích động cậu bé, giữa hai người thực sự là quan hệ hỗ trợ lẫn
nhau. Đối với một A Thần tính cách có chút dị thường, trong thực tế còn
chưa thành người đàn ông thực thụ, bị Vạn Tường lăn xả đến bên cạnh,
phải chăm sóc Vạn Tường, A Thần dần trở thành người có trách nhiệm, cho
dù trách nhiệm ấy mới chỉ giới hạn ở chỗ dành cho Vạn Tường, nhưng như
thế cũng tạm đủ để Chu Diệp Chương thấy hài lòng.
Mấy người họ sống khép kín trong nhà, một người đàn ông mạnh mẽ, một
người phụ nữ hiền lành, một đứa trẻ, một cậu thanh niên như anh trai,
còn có một người giúp việc đôn hậu, bọn họ tự nhiên nhường nhịn lẫn nhau làm thành một đại gia đình hòa thuận, căn nhà tràn ngập bầu không khí
dễ chịu. Khổng Lập Thanh được tắm mình trong tình yêu, cuộc sống hòa
thuận, cả người từ trong tới ngoài đều thay đổi rõ rệt, tính cách cô
ngày càng cởi mở, khuôn mặt cũng ngày càng tươi tắn, da dẻ nhuận hồng dù trong mọi thời tiết. Tất cả mọi thứ đều phát triển theo hướng tích cực, cuộc sống với cô mà nói, những ngày bất hạnh trong quá khứ đã lùi xa,
cô chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như lúc này.
Cuộc sống hiện tại của Khổng Lập Thanh có thể nói là quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức cô thậm chí có cảm giác nó không chân thực. Cô đã trải qua
quá nhiều đau khổ, có những đêm nằm mơ cũng thấy bất an. Cuộc sống thuở
nhỏ cô chưa từng chạm đến hạnh phúc, nên luôn cảm thấy sợ hãi rằng hạnh
phúc đang có nói không chừng một ngày nào đó Thượng Đế sẽ lấy lại. Con
người là vậy, một khi chạm tay vào hạnh phúc sẽ tự nhiên sinh ra tâm lý
sợ hãi, bởi không có sẽ không sợ mất, có rồi thì luôn lo mất, đương
nhiên những lo sợ mơ hồ kiểu này chỉ thoáng qua trong tâm trí Khổng Lập
Thanh, nó không quá ảnh hưởng tới cuộc sống trước mắt của cô. Chỉ là
những lúc ngẫu nhiên nghĩ ngợi lung tung sẽ tưởng tượng ra một vài nguy
cơ, nguy cơ duy nhất cô có thể phân tích là Lâm Bội vẫn tồn tại, nhưng
cũng đã lâu rồi anh ta không xuất hiện trong cuộc sống của mình. Một
thời gian lâu sau cô cũng dần dần vứt những lo lắng này ra khỏi đầu.
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Cuối tuần thứ hai của tháng Năm năm nay trời đã vào hạ, thành phố B
bắt đầu mùa nóng, có những ngày nhiệt độ lên tới ba mươi lăm độ, mọi
người đã sớm đổi sang trang phục mùa hè. Cuối tuần đó Chu Diệp Chương
vội vàng từ nước ngoài trở về, ban ngày anh nghỉ ngơi một chút, đến tối
đưa Khổng Lập Thanh đi tham gia một buổi tiệc quyên góp từ thiện của hội doanh nhân tổ chức. Thời gian gần đây anh luôn cố tình đưa Khổng Lập
Thanh đi cùng trong những buổi tiệc tùng trang trọng như vậy. Hôm nay là một ngày bình thường, một bữa tiệc bình thường như bao bữa tiệc cô từng tham dự, nhưng sự việc xảy ra sau bữa tiệc ấy đã hoàn toàn phá vỡ cuộc
sống bình yên của Khổng Lập Thanh, làm ảnh hưởng đến cả tương lai sau
này của cô.
Hôm đó Khổng Lập Thanh mặc một bộ lễ phục bằng sa trắng thuần khiết,
phong cách đơn giản mà gợi cảm, hở lưng, nhưng nhìn vẫn rất quý phái.
Chu Diệp Chương đang thay quần áo cũng phải quay lại nhìn vào lưng cô
mấy lần. Khổng Lập Thanh quan sát được hành động của anh qua gương, khóe miệng khẽ cong cong thành nụ cười, liếc nhìn Chu Diệp Chương đang tỉ
mẩn thắt cà vạt, nói đùa: “Nếu anh không thích thì để em thay bộ khác.”
Chu Diệp Chương cũng nhìn lại, ngón tay bất ngờ gõ yêu lên trán cô
một cái: “Chỉ có những người đàn ông hẹp hòi có khuynh hướng hoang tưởng mới không dám để người khác thưởng thức vẻ đẹp người phụ nữ của mình.”
Khổng Lập Thanh nghe anh nói vậy chỉ biết xoa trán cười ngốc nghếch,
Chu Diệp Chương nhìn thấy dáng điệu cuời ngốc nghếch này, bàn tay vốn
định đưa lên vén tóc cho cô bỗng đột ngột chuyển hướng đậu xuống cần cổ, xoa vuốt một chút: “Cả ngày nghĩ ngợi lung tung, mau tỉnh lại đi.”
Khổng Lập Thanh bị tay anh làm nhột, rụt cổ lại, cô cảm thấy có lẽ
bản thân đã nghĩ quá nhiều thật, vội vàng cúi người thay giầy, lấy túi
xách, đuổi theo Chu Diệp Chương đã đi tới cửa.
Bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn năm sao ở trung tâm thành
phố. Lúc họ đi vẫn là A Thần theo hộ tống, Vạn Tường bị để ở nhà có vẻ
không vui, nhưng cậu bé cũng không phải là đứa trẻ hay đòi hỏi, chỉ có
chút phụng phịu đòi họ phải về sớm một chút, cũng không ăn vạ khóc lóc
gì. Dưới tầng là chiếc Cadillac mà Chu Diệp Chương hay đi đậu đó chờ
sẵn, trên xe ngoài tài xế còn có Lục Húc ngồi ở ghế lái phụ.
Trông thấy Lục Húc, Khổng Lập Thanh cũng không quá ngạc nhiên. Thường thì những buổi tiệc từ thiện lớn thế này cũng có nhiều ông chủ lớn tham dự, đôi khi ngay trong buổi tiệc họ cũng có thể bắt tay giao dịch. Lục
Húc là trợ lý đặc biệt của Chu Diệp Chương, anh ta thường đi cùng để hỗ
trợ tài liệu lúc đàm phán hợp đồng.