Thái độ hờ hững xem như không thấy của Khổng Lập Thanh khiến Lâm Bội
thoáng kinh ngạc, anh ta nhìn theo bóng lưng cô lướt qua, ngẩn người mất nửa giây, sau đó mỉm cười cất bước đuổi theo.
Lâm Bội bắt kịp Khổng Lập Thanh, không nói năng gì, âm thầm duy trì
khoảng cách nhất định giữa hai người, cứ thế sánh vai bước đi. Khổng Lập Thanh lòng đang không vui, cô lười chẳng muốn quan tâm tìm hiểu tâm
trạng Lâm Bội, coi như không có anh ta bên cạnh, tiếp tục đi nốt đoạn
đường của mình.
Hai người đi trên đường như vậy quả thật hơi kỳ lạ, thoáng nhìn bên
ngoài ai cũng thấy họ rất đẹp đôi, nhưng sự thực bên trong đôi bên lại
hoàn toàn không phải loại quan hệ ấy. Khổng Lập Thanh kiên quyết bỏ mặc
Lâm Bội, mà Lâm Bội cũng chẳng hiểu “chạm mạch” gì, từ đầu đến cuối biểu hiện rất đúng mực, không hề chọc phá cô, chỉ thong thả đi bên cạnh, tâm trạng có vẻ cũng rất thoải mái, khóe miệng còn khẽ nhếch lên, rõ ràng
đang cười tủm tỉm. Càng đi đến cuối đường Lâm Bội dường như càng vui,
sau khi hít căng lồng ngực không khí sớm mai trong lành và thở ra vô
cùng khoan khoái, tâm trạng anh ta đã thống khoái đến cực độ, nụ cười vì thế càng tươi hơn nữa.
Khổng Lập Thanh tuy là tuýp người bình tĩnh, nhưng trong lúc lòng cô
đang có tâm sự, chỉ muốn ở một mình, giữa đường lại bất ngờ xông ra một
kẻ phá đám như vậy, tình cảnh này cũng tính là đang bị làm phiền, nhưng
rốt cục cô cũng mặc kệ, cho đến khi đi tới cổng bệnh viện, Khổng Lập
Thanh phỏng chừng Lâm Bội còn muốn đi theo mình vào trong thì cô không
nhịn nổi phải quay lại hỏi anh ta: “Anh có chuyện gì?”
Lâm Bội thoát khỏi trạng thái suy sụp nửa tháng trước, mặt mũi tươi
cười, nhìn Khổng Lập Thanh từ trên xuống dưới một lượt mới chậm rãi nói: “Không có chuyện gì, chỉ là tình cờ ngang qua đây, gặp cô thì đến chào
một câu thôi.”
Mặc cho Lâm Bội nói hết sức trơn tru, Khổng Lập Thanh rõ ràng cũng
chẳng hề tin. Cô không ngốc, thậm chí trong một số phương diện cô còn
nhạy cảm hơn người thường, cô chỉ không biết tùy cơ ứng biến mà đáp trả
thôi. Lâm Bội đã không nói thật, cô cũng chẳng muốn dây dưa lằng nhằng,
chỉ hơi đổi sắc mặt, nhấc chân muốn đi tiếp vào trong.
Lâm Bội đúng là loại người gió chiều nào che chiều ấy, thấy mặt Khổng Lập Thanh đổi sắc liền vội vàng chuyển đề tài: “Khổng Lập Thanh, tôi đã biết vì sao Chu Diệp Chương lại thích cô như vậy, là vì cô đơn giản,
biết chừng mực, cũng thẳng thắn, ở bên cô rất bình yên.”
Câu nói của Lâm Bội nhắc đến cái tên Chu Diệp Chương khiến Khổng Lập
Thanh vội thu bước chân lại. Lâm Bội rất nhanh liếc thấy hành động ấy
của Khổng Lập Thanh, lại tiếp tục nói thêm: “Chu Diệp Chương vì cô đã
cướp lấy mối hàng của nhà họ Hoắc, sau đó chuyển cho ông nội tôi, giúp
tôi trở về làm đại lý, hơn thế anh ta còn chấp nhận vận chuyển vũ khí
giúp tôi, tất cả đều là thỏa mãn điều kiện trao đổi của nhà họ Lâm. Cha
ông của Chu Diệp Chương đã từng dính dáng với xã hội đen, nhà họ Chu căn bản không hoàn toàn trong sạch. Sau này thừa kế cơ nghiệp tổ tiên, bản
thân anh ta cũng có mấy năm làm ăn với thế giới ngầm, mười mấy năm cố
gắng anh ta cũng không dễ gì mới thoát ra, vừa kinh doanh đàng hoàng
được mấy năm, lần này nỗ lực “tẩy trắng” mười mấy năm qua coi như công
cốc, mèo lại hoàn mèo. Cô phải biết đây không phải chuyện buôn lậu bình
thường trên giang hồ, không có biến thì may, chỉ cần có sơ sẩy, anh ta
sẽ thành vật tế thần.”
Nghe Lâm Bội đều đều kể những chuyện này, Khổng Lập Thanh bề ngoài
không có phản ứng gì quá khích, chỉ có ánh mắt càng ngày càng thẫm lại,
miệng chầm chậm kéo thành một đường thẳng, mặt trầm xuống mấy phần.
Lâm Bội đút hai tay vào túi áo, chằm chằm nhìn Khổng Lập Thanh, giọng nói cũng nhỏ hơn bình thường: “Thật sự tôi ước ao được như anh ta, cô
có tin không?”
Khổng Lập Thanh cúi mặt như thể không muốn nhìn mặt Lâm Bội, xuôi vai ủ rũ đi vào trong bệnh viện. Lâm Bội đứng nguyên đó, anh nhìn theo bóng dáng có chút hoảng hốt lẫn tuyệt vọng của cô, lòng cảm thấy khẽ mất
mát, nhìn theo cho tới khi Khổng Lập Thanh khuất dạng, Lâm Bội mới nở nụ cười cay đắng, quay người bỏ đi.
Cả ngày hôm đó Khổng Lập Thanh đều hoảng hốt tột độ, cô không dám nhớ lại những gì Lâm Bội nói, vì cứ nghĩ tới là lòng lại quặn đau. Cô đau
khi biết để cứu cô mà một người đang ở thế mạnh như Chu Diệp Chương đã
phải thỏa hiệp, tự đưa mình vào hiểm nguy, chỉ cần nghĩ đến chuyện vì cô mà từ nay về sau anh sẽ bị nguy hiểm rình rập là cô thấy đau lòng. Hơn
nữa nỗi lòng này của cô chẳng thể tỏ bày, cô không gặp được Chu Diệp
Chương, trái tim chỉ biết thấp thỏm lo âu như vậy.
Hoảng sợ bất an hết cả ngày làm việc, buổi tối về nhà, phòng khách
vẫn chỉ có dì Thanh và Khổng Vạn Tường, không có gì thay đổi, sinh hoạt
của cô vẫn diễn ra như hàng ngày. Cho Khổng Vạn Tường đi ngủ xong, thu
dọn, tắm rửa một chút, Khổng Lập Thanh nằm nhìn lên trần nhà không sao
ngủ nổi. Trong lúc trằn trọc cô bắt đầu không kìm được mà nổi nóng khi
nghĩ tới Chu Diệp Chương. Anh không nói lời nào đã bỏ đi biệt tăm, nếu
không biết chuyện anh thỏa hiệp cùng người ta để cứu mình, cô còn có thể bình yên sống qua ngày, giờ đã biết hết mọi chuyện, thử hỏi làm sao cô
có thể yên tâm được nữa.
Trọn một đêm không ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy tinh thần và thể xác
Khổng Lập Thanh cùng mệt mỏi rã rời. Nhưng ngày tháng vẫn tiếp tục, ăn
sáng xong cô đưa Vạn Tường xuống nhà đón xe bus của trường, sau đó lại
ngồi xe đi làm, vẫn theo lộ trình cũ. Cô ngồi xe đưa đón nửa đường thì
xuống đi bộ, kết quả là lại gặp Lâm Bội ở chỗ hôm qua.
Nhìn thấy Lâm Bội, Khổng Lập Thanh cũng có chút kinh ngạc, nhưng cô
vẫn không có phản ứng gì quá khích, chầm chậm đi qua mặt anh ta hệt như
ngày hôm qua. Lâm Bội cũng chẳng phản ứng gì đường đột, đợi cô đi ngang
liền cùng cô sóng bước.
Hai người sóng đôi trên đường nhưng không nói gì với nhau, như đã
ngầm hẹn, cả hai cùng thẳng đường bước đi. Mùi nước hoa trên người Lâm
Bội bên cạnh thoang thoảng trong không khí. Loại nước hoa này không ngọt ngào nồng đậm, mà nhẹ nhàng như có như không, mang chút khí chất lạnh
lùng nam tính. Chu Diệp Chương xưa nay không dùng nước hoa, nhưng trên
người anh lúc nào cũng có mùi nước cạo râu nhẹ nhàng sảng khoái. Lâm Bội cũng là người tinh tế, nhưng dường như vẫn thua Chu Diệp Chương chút
khí chất trầm tĩnh.
Trong lúc Khổng Lập Thanh đang thầm so sánh, Lâm Bội bên cạnh đột
nhiên lên tiếng: “Khổng Lập Thanh, làm bạn với tôi được không?”
Khổng Lập Thanh quay lại nhìn anh ta một cái, không nói gì, rồi lại
quay đi nhìn sang chỗ khác, thái độ lạnh nhạt, chẳng ra đồng ý cũng
chẳng giống cự tuyệt. Bạn bè là một từ thiêng liêng đối với Khổng Lập
Thanh, cô vốn là người chân thành, tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết, thành
tâm thành ý kết bạn với người khác, kết quả lại bị người ta đem ra bỡn
cợt đủ trò. Đến bây giờ cô cũng dần dần lý giải được những chuyện thuở
ấy, lòng cũng hiểu ra, kết bạn là phải xem xét bản chất đối phương.
Biểu hiện hờ hững của Khổng Lập Thanh có vẻ cũng chẳng khiến Lâm Bội
cảm thấy quá thất vọng. Hai người lại im lặng đi đến cổng bệnh viện,
Khổng Lập Thanh cũng chẳng chào hỏi gì Lâm Bội, lẳng lặng đi thẳng vào
trong.
Lâm Bội sáng sớm đã dậy, đứng chờ cả nửa giờ trong gió lạnh, sau đó
còn đi bộ mười mấy phút tới đây, suốt thời gian ấy ngoài anh ta nói mấy
câu, còn Khổng Lập Thanh không đáp lại một lời nào. Anh ta cảm thấy mình đang mắc một căn bệnh khó gọi tên, nhưng trên đường quay về lại cảm
thấy mình cũng chẳng có gì là không bình thường. Những chuyện khiến anh
ta thích thú trong cuộc sống quá ít, gần đây việc tự hành xác mỗi buổi
sáng như thế này lại khiến anh ta cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn rất
nhiều.
Một ngày nữa lại trôi qua, Khổng Lập Thanh sau mấy hôm lòng dạ rối
bời cũng dần dần nghĩ thông suốt. Mọi chuyện trên đời đại để đều như
vậy, cái khó ló cái khôn, bị vây khốn mãi rồi cũng sẽ tự mình tìm được
cách phá vòng vây thoát ra.
Chuyện từ hôm được cứu về đến nay không gặp Chu Diệp Chương. Bây giờ
Khổng Lập Thanh đột nhiên hiểu ra, cho dù cô có ở đây nghĩ ngợi đến phát điên thì cũng chẳng thể nào làm thay đổi cục diện. Hơn nữa chuyện làm
ăn của đám đàn ông, cô cũng chẳng biết gì mà can thiệp vào. Việc cô cần
giải quyết lúc này là xử lý người đàn ông đột nhiên thay đổi thái độ
kia. Cô không ngốc, những lời Lâm Bội nói chưa biết chừng phía sau còn
ẩn giấu những mối liên hệ phức tạp, nếu thực sự làm bạn với cô, chỉ sợ
anh ta càng gặp phiền phức. Cô phát hiện lúc nghĩ như vậy tâm trạng mình cũng khá hơn rất nhiều.
Khổng Lập Thanh nghĩ như vậy cho dù không thể coi là đã được khai
sáng nhưng ít nhất tâm trạng không còn quá tệ, cho nên lúc tan làm lại
bắt gặp Lâm Bội đứng chờ ở cổng viện cũng không khiến cô cảm thấy quá
khó chịu.
Tâm trạng Lâm Bội hôm nay dường như cũng rất tốt. Anh ta đứng chờ
ngay ngoài cổng khu ngoại trú, nghe thấy tiếng bước chân Khổng Lập Thanh từ phía sau truyền đến liền vội vàng quay lại tươi cười chào hỏi: “Em
tan làm rồi à? Tôi có thể mời em đi ăn tối không?” Hoàng hôn mùa đông
chiếu rạng sau lưng Lâm Bội, soi rõ đường nét khuôn mặt, làm sáng lên nụ cười lịch lãm của anh.
Khổng Lập Thanh buông thõng hai tay cùng Lâm Bội đi về phía trước,
không nói năng gì vội mà trước hết nhẹ thở ra một hơi. Hôm nay cô hơi
mệt, ở bệnh viện đã phải tiếp rất nhiều người đến khám thai, lúc này
ngay cả giọng cũng có chút thều thào như hết sức: “Nghe tôi nói này, Lâm Bội, anh phải biết là chúng ta không thể làm bạn được.”
Nụ cười trên mặt Lâm Bội có vẻ kém tươi: “Vì sao không được?”
Khổng Lập Thanh xỏ tay vào túi áo khoác, lấy lại tinh thần đối đáp
với Lâm Bội: “Lâm Bội, anh nói thẳng ra đi, anh trông đợi gì ở tôi? An
ủi? Cứu rỗi? Hay nói cách khác anh hy vọng gì ở tôi?” Nói đến đây Khổng
Lập Thanh rút hai tay ra khỏi túi áo, nói tiếp: “Tôi không biết đã làm
gì để anh hiểu lầm. Thật ra lòng tôi sáng tỏ hơn anh nhiều, tôi từ nhỏ
đã bị cha đẻ đối xử thậm tệ, lớn lên còn bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, may
sao lúc đó tôi lại đỗ Đại học, nếu không đã thành một kẻ vô gia cư rồi.
Anh xem những chuyện không may xảy đến với tôi có kém gì anh, cho nên
thực ra chúng ta cùng là một loại người. Trong lòng anh chất chứa nỗi
căm ghét, hận thù, không cam tâm, trong lòng tôi cũng vậy, chúng ta cùng hội cùng thuyền, tôi quá hiểu anh nên không thấy thích anh, anh đã hiểu chưa?”
Lâm Bội đứng ngây tại chỗ, nụ cười dần dần biến mất theo từng câu nói của Khổng Lập Thanh, chiếc mặt nạ lạnh lùng lại lần nữa được anh ta đeo lên mặt.
Khổng Lập Thanh đồng cảm với Lâm Bội, người như anh ta thường hay ưu
tư, cuộc sống quá mệt mỏi, dễ bị quá tải, không khống chế được sẽ rất dễ đi đến hành động cực đoan. Hai người họ trong lòng tuy có những nỗi
niềm giống nhau nhưng bộc lộ ra hành động lại hoàn toàn khác nhau. Khác
biệt lớn nhất giữa Lâm Bội và cô là, anh ta mạnh mẽ và tàn nhẫn hơn cô.
Lâm Bội không cam lòng, nhịn nhục chỉ là đợi cơ hội hành động báo thù.
Còn cô chỉ coi những chuyện đó như số phận đã định, mục tiêu của cô chỉ
là cố gắng để tự mình sống được qua ngày.
Khổng Lập Thanh quan sát thấy sắc mặt Lâm Bội rất xấu, không nhịn
được bèn đưa tay vỗ vai an ủi anh ta: “Lâm Bội, anh phải sống cho tốt
đấy nhé, phải đối tốt với bản thân một chút. Có một số chuyện bỏ qua
được thì nên bỏ qua, như thế anh cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, đúng không?”
Lâm Bội mặt trắng nhợt, nhìn thẳng vào Khổng Lập Thanh chậm rãi hỏi: “Em thì hiểu cái gì?”
Khổng Lập Thanh bị câu hỏi này của anh ta làm cho cứng họng, cô cảm
thấy vừa rồi mình thật ngu ngốc, hành động thế này hẳn đã đắc tội với
anh ta rồi. Sắc mặt Lâm Bội thật sự rất đáng sợ. Khổng Lập Thanh bối rối thu tay lại, cũng chẳng dám nói thêm gì, cúi gằm bước xuống cầu thang.
Như thường lệ xe đưa đón Khổng Lập Thanh đã sớm đợi sẵn ở chỗ này, chỉ
cần cô mở cửa xe ngồi vào là lăn bánh.
Trong xe hơi tối, Khổng Lập Thanh ngồi hẳn hoi vào xe mới phát hiện
ghế bên cạnh có người ngồi. Cô vừa quay sang nhìn đã cứng đờ vì kinh
ngạc, người đó là Chu Diệp Chương. Khổng Lập Thanh lần này là bị đánh
úp, vô cùng bất ngờ, nhưng cô không kịp biểu hiện ra mặt, bởi thái độ
lạnh nhạt như lần trước cô và anh ngồi cùng xe của Chu Diệp Chương lại
tái diễn, thậm chí lần này mặt anh còn lạnh hơn mấy phần. Khổng Lập
Thanh ngồi im thin thít, ngay cả thở mạnh cũng không dám, cơ thể cứng
đơ.
Chiếc xe chầm chậm chạy theo lộ trình hàng ngày, xuống xe, vào thang
máy đi lên nhà, cả chặng đường Chu Diệp Chương không hé môi một lần,
Khổng Lập Thanh cũng nem nép đi sau không dám lên tiếng.
Cho đến khi cửa thang máy mở ra, hai người bước vào phòng khách, bên
trong tối om, không bật đèn. Khổng Lập Thanh rất lấy làm lạ, không hiểu
dì Thanh và Khổng Vạn Tường đi đâu mà không có nhà, nhưng dòng ý nghĩ
của cô đột nhiên bị đứt đoạn vì Chu Diệp Chương bỗng nhiên quay người
nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt Chu Diệp Chương rõ ràng bừng bừng lửa giận, Khổng Lập Thanh
ngơ ngác không hiểu mình đã làm sai chuyện gì. Cô nhìn theo Chu Diệp
Chương có chút cáu kỉnh đi đi lại lại trước mặt mình mấy vòng, sau đó
đột nhiên dừng lại đưa một tay về phía cô. Khổng Lập Thanh không nghĩ là anh sẽ đánh mình, thời gian gần đây cô cảm thấy rất tin tưởng anh, tin
tưởng một cách vô điều kiện. Quả nhiên anh giơ tay ra định chạm vào má
cô, không hiểu sao lúc sắp chạm tới lại đột nhiên dừng lại, hạ tay
xuống.
Khổng Lập Thanh nhìn cánh tay đó của Chu Diệp Chương giơ ra trước mặt mình rồi lại thu về, vươn tới rồi lại rút lui, muốn lại gần rồi lại
cách xa, vừa như nhẫn nại, lại như nôn nóng. Đây là lần đầu tiên Khổng
Lập Thanh thấy Chu Diệp Chương mất kiểm soát như vậy, cô cũng không hiểu anh bị làm sao nữa.
Cánh tay giơ ra rồi thu lại một hồi, cuối cùng Chu Diệp Chương cũng
bình tĩnh lại, khống chế thật tốt cảm xúc, anh đứng đối mặt với Khổng
Lập Thanh nói rõ ràng từng chữ một: “Anh hiện đang rất mất bình tĩnh,
anh không muốn làm tổn thương em, em hiểu không?”
Khổng Lập Thanh máy móc gật gật đầu, chưa đầy một giây sau, cánh tay
cô đột nhiên bị Chu Diệp Chương túm chặt, sau đó như diều hâu quắp gà
con, anh kéo theo cô, thẳng một mạch đến bên cửa lớn, mở toang cửa, rồi
quay lại nắm lấy vai cô, đẩy cô đi thẳng ra ngoài cửa. Tất cả hành động
trước sau chưa đến mười giây, thời gian ngắn ngủi, Khổng Lập Thanh thậm
chí còn chưa kịp hỏi một câu tai sao, cánh cửa đã đóng sập trước mặt cô.
Đem Khổng Lập Thanh quẳng ra ngoài cửa, Chu Diệp Chương quay về ngồi
trên sofa, không còn nhìn thấy cô, anh mới dần dần bình tĩnh lại.
Thực ra mà nói, xuất phát từ góc độ của Chu Diệp Chương, anh hành
động như thế cũng là bình thường. Nửa tháng trước khi được cứu về, Khổng Lập Thanh trước khi lên xe anh còn quay lại nhìn Lâm Bội một cái đã xem như là chuyện không bình thường. Chu Diệp Chương là loại người nào, anh đã tiếp xúc với đủ loại người trong xã hội, việc phân tích suy nghĩ của người khác có thể nói anh tương đối thấu triệt, trong hoàn cảnh bình
thường mà nói, con tin sau khi được giải cứu sẽ không thể có ấn tượng
tốt đẹp gì về kẻ đã bắt cóc mình. Nạn nhân sợ chết khiếp chỉ lo chạy còn không kịp chứ nói gì đến chuyện lưu luyến nhìn lại, Chu Diệp Chương sẽ
không đi phân tích cái gọi là hội chứng Stockholm nảy sinh ở Khổng Lập
Thanh, bởi vì anh quá hiểu cô. Khổng Lập Thanh từ nhỏ đến lớn không được ai yêu thương chăm sóc, cho nên cô không biết cách thể hiện tình cảm
của mình, ở một mức độ nào đó, lòng cô thật sự nguội lạnh, cô tuyệt đối
không dễ dàng nảy sinh tình cảm. Mặt khác người kiểu như cô, một khi đã
có tình cảm với ai đó thì tuyệt đối kiên định, không thay đổi, anh không tin Khổng Lập Thanh có gì đó với Lâm Bội, nhưng quan sát ánh mắt cô
nhìn về phía anh ta ít nhất cho thấy giữa bọn họ đã có chuyện gì đó.
Khổng Lập Thanh ít nhất cũng không sợ hoặc không ghét Lâm Bội, con tin
lại không sợ hãi hay căm ghét kẻ bắt cóc, tình huống này khá phức tạp,
cho nên lòng Chu Diệp Chương đương nhiên không vui.
Đêm đó về nhà Khổng Lập Thanh còn tránh anh, không quay về phòng ngủ
khiến anh cảm thấy khó chịu đến cùng cực. Chu Diệp Chương anh từ bé đến
lớn đều được giáo dục theo khuôn phép của con nhà quyền quý, cư xử luôn
lịch sự, hành động không nhỏ nhen, chấp nhặt, nhưng đấy là anh đối với
người ngoài. Kỳ thực đối với người thân anh khắt khe vô cùng, phàm là
người được anh xem trọng, anh sẽ không chấp nhận dù là một chút lừa dối
hay phản bội.
Chu Diệp Chương một mình buồn phiền ngồi trên sofa, anh đã biết vì
sao tâm trạng mình thấy bất an như vậy. Nửa tháng trước anh quay về Hồng Kông, anh cũng biết vì mình không bình tĩnh nên làm ra chút chuyện rắc
rối. Ngẫm ra anh sống đến lúc này, có được chỗ đứng như ngày hôm nay,
rất ít chuyện có thể khiến anh tức giận hoặc mất bình tĩnh đến như vậy,
cơ thể và tinh thần anh luôn đa nghi phòng bị. Nhưng những người phụ nữ
bên cạnh trước đây, gặp tình cảnh như thế này anh thậm chí còn chẳng bận tâm, chắc chắn cũng sẽ không ra mặt, trực tiếp sai người kết thúc câu
chuyện là xong. Nhưng rõ ràng Khổng Lập Thanh với anh có một vị trí đặc
biệt, hôm nay lúc anh thấy hai người họ, lửa giận trong nháy mắt bốc cao ngàn thước.
Mấy ngày gần đây Chu Diệp Chương không khỏi thường thường nhớ đến cha mình. Cha anh là một người đàn ông thông minh, cơ trí, cũng rất bản
lĩnh, vậy mà mỗi lần cãi nhau với mẹ anh lại nhốt mình trong phòng giận
dỗi rất lâu. Hồi đó anh cảm thấy thật không thể hiểu nổi cha mẹ mình,
anh cho rằng dù hai người có là vợ chồng, cũng vẫn là hai cá thể độc lập với nhau, hiểu và tôn trọng lẫn nhau, dù có yêu nhau cũng vẫn cần giữ
khoảng cách, kiểu bám dính lấy nhau như sam của bố mẹ trong mắt Chu Diệp Chương là thiếu lý trí, thậm chí hơi tầm thường. Chỉ có điều không ngờ
những chuyện anh cho là tầm thường ấy đến hôm nay chính mình cũng mắc
vào, chỉ có điều là anh tầm thường theo cách khác.
Một mặt Chu Diệp Chương cảm thấy thất vọng vì bản thân không kiềm chế được cảm xúc, mặt khác trong đầu lại không ngừng hiện lên cảnh tượng
anh nhìn thấy ở bệnh viện, lửa giận lại bị thổi lên bừng bừng, anh tự
thấy mình lúc này rất mâu thuẫn.
Mà người bị anh nhốt ngoài cửa, Khổng Lập Thanh lúc đầu cô cũng bị
dọa đến nỗi á khẩu không kịp phản ứng gì. Tòa nhà này dịch vụ rất tốt,
dùng nguồn điện ba chiều nên từ trước đến nay cô chưa từng thấy xảy ra
mất điện, cửa an toàn này cô lại chưa dùng bao giờ, bên ngoài mặt trời
ngả bóng rất nhanh, hành lang đã bắt đầu tối om.
Thế nhưng bóng tối xung quanh lại không khiến Khổng Lập Thanh thấy
sợ. Vừa rồi trong phòng, Chu Diệp Chương rõ ràng có biểu hiện mất kiểm
soát khiến cô hoảng hốt, giờ đứng trong bóng tối một lúc, bốn bề yên
tĩnh dần dần khiến cô bình tĩnh trở lại. Là người ai chẳng biết suy
nghĩ, đôi khi có những chuyện cứ chăm chăm bận tăm thì nghĩ mãi không
ra, nhưng trong khoảnh khắc trí óc lóe sáng lại bất ngờ thông tỏ. Khổng
Lập Thanh không ngốc, sau khi xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau, chớp
mắt tư duy của cô đột ngột xoay chiều, sau đó cô bỗng nhiên hiểu rõ mọi
chuyện.
“Chu Diệp Chương không thích cô gặp gỡ Lâm Bội, anh ghen sao? Chu
Diệp Chương thật sự cũng biết ghen?” Trong khoảnh khắc tư duy hoạt động
hiệu quả, Khổng Lập Thanh bỗng nhiên được khai sáng.
Khổng Lập Thanh bình tĩnh trở lại, cô dò dẫm lần sờ trên tường tìm
công tắc đèn, hành lanh lập tức tràn ngập ánh sáng. Nụ cười không thể
kiềm chế từ từ nở trên môi cô, một cảm xúc chưa từng gặp, chưa từng trải qua, cảm giác ngọt ngào, vui sướng khiến lòng cô lâng lâng.
Khổng Lập Thanh cố hết sức mới khống chế được nét mặt, còn nụ cười
trên môi cô làm thế nào cũng không thể giấu đi được. Sau đôi chút chần
chừ, Khổng Lập Thanh giơ tay lên đập cửa: “Chu Diệp Chương, mở cửa cho
em.”
“Chu Diệp Chương”, nói ra ba từ đó, Khổng Lập Thanh cũng hơi sửng
sốt. Ở với nhau lâu như vậy rồi nhưng cô chưa từng gọi tên anh. Cô luôn
cảm thấy so với mình, anh luôn cao xa khó với, trước một người cao quý
mà mạnh mẽ như anh, Khổng Lập Thanh thường cảm thấy e dè mặc cảm. Cô và
Chu Diệp Chương không cùng đẳng cấp, cho dù cơ thể đã tiếp xúc thân mật
đến mức ấy, nhưng tinh thần lại thấy anh rất xa lạ, mà vào giây phút này những e dè ấy cuối cùng cũng theo lời cô mà tuôn ra hết, tan biến hết.
Khổng Lập Thanh không phải đợi lâu, cô còn chưa kịp đưa tay gõ lần
nữa, cửa đã bật mở, Chu Diệp Chương đã không còn nóng giận, anh đứng yên ở đó có vẻ đang rất ngạc nhiên.
Khổng Lập Thanh miệng cong lên thành nụ cười không thể kiềm chế,
hướng về phía anh nói khá lớn: “Chu Diệp Chương, sau này không được nhốt em ngoài cửa nữa.”
Giọng Khổng Lập Thanh mang chút hờn dỗi, trạng thái con người cũng
biến đổi hoàn toàn, nụ cười vô cùng ngọt ngào, một cô gái đáng yêu như
vậy khiến Chu Diệp Chương cảm thấy cơn giận trong anh lập tức tan biến
như chưa từng tồn tại. Nhìn Khổng Lập Thanh lúc này, anh lập tức nhận ra cô đã lột xác hoàn toàn, hay đúng hơn thái độ của cô với anh đã thay
đổi. Trước đây với anh, cô luôn rất thận trọng, e dè, ngoan ngoãn nghe
lời. Trước đây anh cũng cảm thấy Khổng Lập Thanh như vậy là tốt nhất,
chỉ cần cô ngoan ngoãn ở đó đợi anh trở về, mang lại cho anh cảm giác
bình yên là đủ. Nhưng giờ đây anh không còn nghĩ như thế, chuyện này
chính anh cũng không thể nói rõ tại sao, chỉ biết lúc này Khổng Lập
Thanh hờn dỗi, bộc lộ cảm xúc thật trước anh khiến anh thấy vui tột độ.
Một cảm giác ngọt ngào như mật, dịu dàng từ tận trong tim khiến Chu Diệp Chương bất giác nở một nụ cười.