Sau khi ra ngoài, Khổng Lập Thanh quay người đóng cửa cẩn thận, lúc
cô quay người lần nữa đã thấy người đàn ông trước mặt đi sang phía cửa
nhà Dương Khả mở sẵn đợi bọn cô. Cũng đúng thời khắc quay người đó, cô
nghe thấy tiếng nói của Dương Khả thoảng qua như có như không, là nói
với cô: “Xin lỗi.”
Khổng Lập Thanh hơi cứng người nhưng không nhìn sang Dương Khả, đi vượt lên cô ấy, bước thẳng vào căn phòng đối diện.
Phòng khách bên trong rõ ràng rộng hơn phòng khách nhà cô khá nhiều,
nhìn quét một lượt đã thấy nội thất cũng rất sang trọng, Khổng Lập Thanh không có thời gian quan sát tỉ mỉ căn phòng bởi lẽ cửa vừa hé cô đã bị
hút về phía người dựa nghiêng trên ghế sofa.
Có một loại người, anh ta bẩm sinh đã có khí thế áp đảo, bất kể trong hoàn cảnh nào, bộ dạng nào, chỉ cần trong tầm nhìn của bạn, anh ta sẽ
khiến bạn chú ý đến đầu tiên.
Khổng Lập Thanh mở cửa bước vào phòng, lập tức ánh mắt cô chạm phải
ánh mắt người đàn ông đó, một loại cảm giác tê lạnh chạy dọc sống lưng
thình lình xuất hiện. Đây là lần thứ nhất Khổng Lập Thanh gặp Chu Diệp
Chương. Khổng Lập Thanh quả thật không ưa con người này ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ánh mắt anh ta quá giống người đó, đối với loại người này cô
luôn có trực cảm nội tâm anh ta tuyệt đối sẽ không giống như vẻ bề ngoài lịch lãm này.
Chu Diệp Chương không nói gì khiến Khổng Lập Thanh đứng ngây ở cửa,
cũng may phía sau giọng nói của Lục Húc đã vang lên: “Cô Khổng, phiền
cô, bệnh nhân là người này.”
Khổng Lập Thanh không quay lại nhìn, cũng không nói gì, chẳng làm gì nhiều, chỉ đi thẳng đến bên sofa.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, chiếc áo vest đen cởi ra vắt bên
cạnh. Khổng Lập Thanh nhìn lướt một lượt, anh ta bị thương ở bụng, không chảy nhiều máu, có lẽ vết thương không sâu, căn bản chưa vào tới nội
tạng. Khổng Lập Thanh cúi xuống, bàn tay cô dừng trên bàn tay anh ta
đang bịt lấy miệng vết thương.
Tay anh ta rất to, đốt tay cũng dài, trắng xanh, ngón tay dính mấy
vệt máu tươi, nhìn có chút khó chịu, cảm thấy nó phá hỏng vẻ đẹp của bàn tay này, Khổng Lập Thanh bỗng suy nghĩ viển vông như vậy.
Khổng Lập Thanh không ngẩng lên nhìn khuôn mặt người đàn ông, cô ngập ngừng chừng hai giây sau đó gỡ những ngón tay trước mắt. Cô đưa tay lấy khăn bông đặt trên miệng vết thương, sau đó tiện tay quăng lên bàn trà
bên cạnh.
Chiếc áo lót bên dưới khăn bông chỗ bụng bị cắt làm hai mảnh cho thấy con dao gây án phải rất sắc nhọn. Áo sơ mi không bị rách, nhẹ nhàng lật áo sơ mi lên, vết thương rất dài, dường như kéo ngang hết phần bụng,
nhìn có vẻ đáng sợ nhưng đã cầm máu.
Khổng Lập Thanh quay lại tìm trong hộp cứu thương đôi găng tay phẫu
thuật, đeo một cái vào tay phải, bàn tay cô rà quanh vết thương một lượt rồi ngẩng lên bảo người đàn ông bị thương: “Kiếm chỗ nào nằm xuống chút nhé.”
Người đàn ông nét mặt lãnh đạm, ngũ quan cương nghị, da tái xanh,
khuôn mặt nhìn Khổng Lập Thanh không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng.
Khổng Lập Thanh rất mẫn cảm với loại ánh mắt này, cô không nhìn lại
anh ta, quay đi chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật, phía sau cô vang lên tiếng
sột soạt, là Lục Húc đi đến bên cạnh.
Khổng Lập Thanh ngồi xổm trước bàn trà bận rộn tìm kiếm trong hộp cứu thương mấy dụng cụ phẫu thuật đơn giản. Hộp cứu thương này của cô là
được một nhà sản xuất tài trợ, bên trong xếp đầy dụng cụ đủ cho một cuộc tiểu phẫu, cầm lên một cái khay nhỏ làm bằng thép không gỉ, đặt vào đó
nửa tá bông gạc, một lọ đầy cồn sát trùng phòng khi dùng đến, hai loại
kim khâu khác kích cỡ khác nhau dùng riêng cho phẫu thuật nội tạng.
Nhưng cuối cùng cô lại không tìm được thuốc gây tê. Hộp cứu thương này
là bệnh viện phát cho Khổng Lập Thanh, từ lúc nhận nó cô chưa từng mở ra xem xét cẩn thận một lần. Khổng Lập Thanh quay người sang bên nói với
người nằm trên sofa: “Không có thuốc gây tê, anh chịu đau được không?”
Người đàn ông dường như vô cùng kinh ngạc trong chốc lát, sau đó khẽ
gật đầu một cái. Khổng Lập Thanh không nói gì thêm, tiếp tục bận rộn
chuẩn bị. Một lúc lâu, phía sau Khổng Lập Thanh vang lên tiếng nói của
Lục Húc: “Phiền cô, giúp tôi chuyển cái bàn trà đi với.”
Khổng Lập Thanh và Lục Húc cùng nhau khiêng chiếc bàn trà chuyển đến
bên cạnh chiếc ghế quý phi, xong xuôi Khổng Lập Thanh lại quay về ngồi
xổm cạnh người đàn ông đó dùng bông tẩm cồn y tế cẩn thận lau sạch ngón
tay và cánh tay anh ta, rồi cứng nhắc nói: “Vết thương của anh may là
chưa chạm đến các cơ chéo bụng ngoài[1], tôi phải khâu vết thương cho
anh, không có thuốc gây mê sẽ rất đau, anh có chịu được không, từ đầu
đến cuối đều không được giẫy đạp?” Nói xong, cuối cùng Khổng Lập Thanh
cũng đã ngẩng lên nhìn vào bệnh nhân.
[1] Thành bụng bên gồm ba cơ xếp thành ba lớp từ nông đến sâu: Cơ chéo bụng ngoài, cơ chéo bụng trong và cơ ngang bụng.
Người đàn ông bình thản giống như từ đầu đến giờ vẫn luôn nằm đó nhìn Khổng Lập Thanh. Khổng Lập Thanh không phải không cảm nhận được ánh mắt của anh ta, kiểu người này, ánh mắt rất đặc biệt, cho nên rất khó khiến người khác không chú ý. Nhưng những năm tháng trước đây Khổng Lập Thanh đã luôn phải đối mặt với những ánh mắt đáng sợ hơn ánh mắt lạnh lùng
này nhiều, cho nên với kiểu uy hiếp bằng ánh mắt của người khác như thế
này, Khổng Lập Thanh cô đã miễn dịch từ lâu, tất nhiên cũng bình thản
ngẩng lên nhìn lại anh ta chẳng chút e sợ.
Người đàn ông không nói gì, khẽ hạ cằm xuống một chút, Khổng Lập
Thanh cũng không nhìn anh ta nữa, dùng kéo y tế cắt bỏ áo của anh ta,
khử trùng và khâu vết thương.
©STE.NT
Suốt quá trình khâu, trước sau khoảng mười phút, anh ta quả nhiên
không động đậy dù chỉ một lần, ngay cả đầu mày cũng không chau. Khổng
Lập Thanh không phải đang ngưỡng mộ khả năng chịu đau của người đàn ông
này, cô chỉ nghĩ, anh ta hẳn phải rèn luyện rất lâu mới có thể chịu đựng được đến như thế. Một người bình thường lúc trải qua đau đớn có thể
dùng ý chí khống chế bản thân, nhưng đau đớn đạt đến cảnh giới nhất định thì những đầu dây thần kinh trên cơ thể nhất định sẽ không thể khống
chế được, vậy mà người này một chút rung động cũng không có, cho thấy
khả năng chịu đựng của anh ta vô cùng tốt, giới hạn thần kinh cũng cao
hơn người thường nhiều. Nhưng làn da anh ta cô sờ vào lại thấy nhẵn nhụi trơn láng, không giống da của người có cuộc sống nhiều bôn ba. Nhưng
Khổng Lập Thanh cũng chỉ nghĩ đến đây thôi, cô rất ít khi tò mò chuyện
người khác, cũng không thích suy nghĩ nhiều.
Cuối cùng Khổng Lập Thanh dùng bông tẩm cồn khử trùng lau quanh vết
khâu, dùng băng gạc băng lại, xong xuôi cô tháo găng tay đứng lên, lại
dùng giọng bình thản nói: “Điều kiện tiệt trùng có hạn, vết thương rất
dễ nhiễm trùng, nếu ngày mai tiện, nhớ ghé qua bệnh viện kiểm tra một
chút.” Rồi cô ngừng lại, nhìn tay mình mới nói tiếp: “Nếu có thuốc chống viêm, uống được là tốt nhất.”
Trong phòng vẫn yên tĩnh, cứ như thể không có ai tiếp nhận câu nói
của cô, Khổng Lập Thanh cũng chẳng quan tâm có ai nghe cô nói hay không, nhanh chóng thu dọn ít đồ trên bàn cho vào hộp cứu thương xong vội vã
định đi ra cửa.
“Cô ở nhà đối diện?” Bước chân hướng ra phía cửa của Khổng Lập Thanh
dừng ngay tức khắc. Cô đã quá biết, vận khí của mình không tốt đến mức
này, nhắm mắt lại một cái coi như chấp nhận trò đùa của số phận, Khổng
Lập Thanh quay người lại.
Người đàn ông đã ngồi lên, lưng dựa vào thành ghế sofa, ánh mắt chiếu thẳng vào Khổng Lập Thanh, nó quá sắc bén, Khổng Lập Thanh và anh ta
đấu mắt không được lâu. Cô có thói quen di chuyển ánh mắt mỗi khi chạm
phải cái nhìn của người khác, ở bên cạnh sẽ cảm tưởng cô và anh ta đang
chằm chằm nhìn nhau, kỳ thực cô đang nhìn vào đôi môi anh ta.
Người đàn ông im lặng nhìn Khổng Lập Thanh không nói gì, một lúc lâu
sau mới ra hiệu cho Lục Húc bằng ánh mắt, Lục Húc lập tức hiểu ý, quay
sang nói với Khổng Lập Thanh: “Cô Khổng, thật sự xin lỗi, đêm nay có lẽ
chúng tôi phải ở nhờ nhà cô một đêm.”
Thế này tính là nửa cưỡng ép, nếu như Khổng Lập Thanh phản đối nó sẽ
chính thức biến thành cưỡng ép thực sự. Khổng Lập Thanh hiểu rất rõ, cô
cũng đã nhìn thấu, hai người đàn ông này tuyệt đối không phải kiểu người tuân thủ pháp luật sống trong thế giới hòa bình. Sát khí trên người họ
quá đậm, lúc này Khổng Lập Thanh nghĩ ngay đến cậu nhóc trong căn phòng
đối diện, cô đứng im đó do dự.
Người đàn ông không cho cô thời gian suy nghĩ, anh ta bám vào tay Lục Húc để đứng dậy, đi đến bên cạnh Khổng Lập Thanh, rồi mới quay lại nói
với Dương Khả từ khi bước vào vẫn đứng nguyên sau cánh cửa phòng: “Diêu
Khả, một lát nữa có thể sẽ có người tìm đến chỗ này, em chỉ cần bảo bọn
họ anh đã đi rồi là được, không cần nói nhiều, bọn họ cũng sẽ không dám
làm khó em. Lát nữa nhớ thu dọn chỗ này cẩn thận, không được để bọn họ
phát hiện có bác sĩ ở đây.” Anh ta dùng giọng lạnh lùng ra lệnh.
Dương Diêu Khả đứng đó, có thể nhận thấy tinh thần cô ấy đang rất
căng thẳng, nghe xong Chu Diệp Chương dặn dò, cô gái hơi xấu hổ, đôi tay vặn vào nhau nói: “Vâng, anh Chu.”
Chu Diệp Chương dặn dò Dương Diêu Khả xong mới quay sang nhìn Khổng
Lập Thanh: “Cô Khổng, xin lỗi, tôi có thể đảm bảo tình huống này không
có gì đặc biệt, tôi sẽ không khiến cô gặp rắc rối.”
Đối phương không lên mặt uy hiếp, nhưng Khổng Lập Thanh chỉ có thể bị động chấp nhận, cô lúc này có cảm giác đang gặp vận đen. Hai người đàn
ông kia xem ra không giống mấy kẻ tội phạm mất hết nhân tính, họ cũng ăn mặc đẹp đẽ, như vậy tối thiểu cũng còn bọc trong lớp vỏ văn minh, ít
nhất không làm Khổng Vạn Tường sợ. Nghĩ như vậy nên Khổng Lập Thanh mở
cửa nhà, đi vào, lúc quay người Khổng Lập Thanh bắt gặp ánh mắt Dương
Diêu Khả, trong đó hiện rõ vẻ áy náy, nhưng cuối cùng cô ấy không nói
gì, mở cửa đi vào nhà.
Hai người đàn ông to lớn cùng bước vào, phút chốc không gian phòng
khách nhà Khổng Lập Thanh vốn đã hẹp càng thêm hẹp. Khổng Lập Thanh nhìn Khổng Vạn Tường vẫn ngồi yên trên sofa xem tivi, thấy cô dẫn hai người
đàn ông lạ vào nhà cũng chỉ im lặng nhìn cô như dò hỏi.
Khổng Lập Thanh đi đến ngồi xổm bên cạnh Khổng Vạn Tường, nhẹ nhàng
giải thích: “Bạn của cô hàng xóm bị bệnh rất nặng, mẹ là bác sĩ, phải
theo dõi tình trạng chú ấy, con hiểu không?”
“Hiểu ạ.” Cậu bé Khổng Vạn Tường ngẩng lên nhìn hai người đàn ông lạ
mặt đứng ngoài cửa, quay lại Khổng Lập Thanh hỏi thêm: “Giường của mẹ
con mình phải nhường cho các chú ấy ngủ ạ?”
Khổng Lập Thanh khẽ gật đầu: “Đêm nay mẹ con mình ngủ ở thư phòng
nhé!” Cô nhớ lại dáng vẻ cao lớn của hai người, lại nhìn ghế sofa nhỏ
hẹp nhà mình, bèn đi đến bên họ: “Vào phòng ngủ nghỉ một lát, vết thương của anh không được để chạm đến.”
Hai người đàn ông sớm đã quan sát cuộc nói chuyện của hai mẹ con cô
từ đầu, họ yên lặng đứng ngoài cửa không nói năng gì. Lúc này Khổng Lập
Thanh lên tiếng thu xếp, người đàn ông bị thương mới khẽ gật đầu đáp
lại.
Khổng Lập Thanh đưa hai người vào phòng ngủ, bật đèn lên, tiện tay
bật điều hòa, cô đứng ở cửa phòng nhìn bệnh nhân được dìu đến ngồi trên
giường, khóe miệng mấp máy nhưng không phát ra tiếng. Trong hoàn cảnh
này Khổng Lập Thanh cảm thấy cô không thể nói ra những câu đại loại như
“Các anh cứ tự nhiên.” Cô nhìn người đàn ông đã yên vị, chuẩn bị quay
người đi ra thì phía sau truyền lại một thanh âm cao vút: “Cám ơn cô!”
Bước chân Khổng Lập Thanh khẽ dừng lại, nhưng cô không nói gì, bước nhanh ra ngoài.
Quay lại phòng khách, Khổng Lập Thanh khẽ hỏi Khổng Vạn Tường: “Con đi ngủ nhé?”
“Vâng.” Cậu bé ngoan ngoãn bỏ con khỉ vải xuống đứng dậy, Khổng Lập Thanh tắt tivi, dắt tay Khổng Vạn Tường đi vào phòng tắm.
“Con tự cởi quần áo, mẹ đi lấy quần áo sạch cho con thay, được không?” Khổng Lập Thanh hỏi.
“Vâng.” Khổng Vạn Tường vừa cởi áo vừa trả lời.
Khổng Lập Thanh nhìn chằm chằm vào Khổng Vạn Tường đang tự cởi quần
áo, mở cửa nhà tắm đi ra, đối diện với nhà tắm là thư phòng nhỏ, giữa là hành lang không dài, cuối hành lang dẫn tới phòng ngủ, cô khom người đi vào phòng ngủ phía cuối.
Khổng Lập Thanh không nhìn vào người đàn ông đang ngồi dựa trên
giường, cô đi thẳng đến trước tủ, nhanh chóng tìm quần áo sạch cho thằng bé.
Phía sau lưng chạm phải một ánh mắt, đó là ánh mắt sắc lạnh, thần
kinh Khổng Lập Thanh rất mẫn cảm nên dễ dàng nhận ra, cô ghét kiểu nhìn
này nhưng không có cách nào chống lại. Từ rất lâu trước đây cô đã biết
mình là loại người hèn nhát, trong lòng hiểu hết mọi chuyện nhưng lại
cam chịu không phản kháng. Cô vội vàng tìm quần áo rồi chạy ra ngoài.
Trong phòng tắm Khổng Vạn Tường đã cởi xong đồ đứng đợi mẹ, Khổng Lập Thanh mở vòi nước, điều chỉnh nhiệt độ, cậu bé tự động đến đứng dưới
vòi nước bắt đầu tắm rửa. Khổng Lập Thanh kéo màn che rồi đến ngồi trên
bồn vệ sinh đợi Khổng Vạn Tường tắm. Đứa trẻ này sau bốn tuổi đã không
còn cần Khổng Lập Thanh lo chuyện vệ sinh cá nhân, nhưng cô vẫn sợ cậu
bé trượt ngã trong phòng tắm nên thường kéo màn ngồi đợi.
Nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, Khổng Lập Thanh vùi đầu
vào gối, kỳ thực trong lòng cô đang rối như tơ vò. Cô chỉ là bà mẹ đơn
thân, hai người ngoài kia không biết thân phận thật của Khổng Vạn Tường, uy hiếp cô, chiếm nhà cô, hoàn cảnh phức tạp thế này, cô không dám nghĩ thêm nữa. Cô cảm thấy nỗi sợ đè nén ngày càng tăng, miệng bất giác cầu
nguyện “Thượng Đế che chở, Thượng Đế thương tình.”
Khổng Lập Thanh thực ra không phải tín đồ Ki tô giáo. Thời thơ ấu mỗi khi sợ hãi cô thường tưởng tượng có người tới cứu mình, nhưng cuộc đời
cô từ trước tới nay chưa từng gặp đấng cứu thế thực sự. Chỉ là mỗi khi
thần kinh căng thẳng hay lo lắng quá độ, cô thường bắt chước phim ảnh,
lẩm bẩm cầu nguyện “Thượng Đế che chở.” Đây cũng là cách duy nhất để cô
giảm stress.
Khổng Vạn Tường thò đầu khỏi màn tắm gọi: “Mẹ, con tắm xong rồi!”
Khổng Lập Thanh ngẩng mạnh đầu, bình thường lại. Cô đứng lên đóng vòi nước, dùng khăn bông tắm bọc Khổng Vạn Tường lại, tay cầm theo quần áo
sạch, bế cậu bé ra ngoài.
Thư phòng nhà Khổng Lập Thanh khá nhỏ hẹp, kê một chiếc bàn làm việc
và một chiếc giường đơn là hết chỗ. Khổng Lập Thanh đặt Khổng Vạn Tường
đứng trên giường, đưa cho cậu bé chiếc khăn sạch để cậu tự lau tóc, thay quần áo: “Con ngủ trước nhé, lát nữa mẹ quay lại.”
“Vâng.” Cậu bé đưa khăn che người, đôi mắt mở to nhìn Khổng Lập
Thanh, Khổng Lập Thanh cúi người thơm lên má cậu bé một cái, nó cuối
cùng cũng nở nụ cười hài lòng, Khổng Lập Thanh cũng khẽ cười đáp lại. Cô đi tắt đèn trên bàn làm việc, tắt đèn tường trước khi bước ra khỏi thư
phòng.
Trong máy giặt còn có tấm chăn đơn vừa giặt xong, cô ôm chúng ra
phòng khách, căn hộ của cô không có ban công, quần áo giặt xong chỉ có
thể treo trong máy sấy đặt ở phòng khách chỗ cánh cửa sổ mở sát đất.
Lúc ra đến phòng khách Khổng Lập Thanh phát hiện đèn ở đây lúc trước
còn bật giờ đã bị tắt đi, chỉ có đèn sàn cạnh sofa đang sáng, rèm cửa sổ lúc trước mở, giờ cũng được kéo kín lại. Người đàn ông không bị thương
đang đứng đó nhìn qua khe hở rèm cửa. Anh ta nghe thấy tiếng bước chân
của Khổng Lập Thanh, quay lại nhìn cô. Người này rõ ràng đang cảnh giác
cao độ, bước chân Khổng Lập Thanh rất nhẹ, anh ta quay lại rất bình
tĩnh, chứng tỏ đã sớm biết cô đang đi tới.
Khổng Lập Thanh nhìn anh ta không nói gì, ôm đồ đến mở máy sấy, treo vào trong.
Khổng Lập Thanh biết người đàn ông đó vẫn luôn nhìn mình, nhưng ánh
mắt anh ta không khiến cô gai người như người kia, cũng không có cảm
giác bị uy hiếp, động tác của Khổng Lập Thanh vì thế cũng bình tĩnh hơn
nhiều.
“Hôm nay là hoàn cảnh bắt buộc, tôi rất xin lỗi.” Người đàn ông đó
đột nhiên nói với Khổng Lập Thanh, tay Khổng Lập Thanh đang phơi quần áo dừng lại một nhịp, cô không trả lời.
“Tôi tên là Lục Húc.” Khổng Lập Thanh dừng tay nghi hoặc nhìn người
đối diện. Cô không hiểu chuyện này, người đàn ông đó giới thiệu tên với
cô làm gì, lẽ nào muốn ám chỉ sau này họ sẽ thành bạn bè?
Người đàn ông cũng không nói gì thêm, ánh mắt nhìn cô sáng rực. Khổng Lập Thanh bị ánh mắt đó làm cho lúng túng. “Ờ” cô bối rối đáp lại một
tiếng theo phép lịch sự tối thiểu.
Sau đó hai người không nói thêm, Khổng Lập Thanh tiếp tục phơi đồ, người đàn ông tiếp tục nhìn ra cửa sổ.
Phơi phóng xong, Khổng Lập Thanh vội vã quay về thư phòng, nhưng cô
cảm giác người đàn ông đó đi ngay sau mình. Đến cửa Khổng Lập Thanh bèn
dừng lại, tiếng bước chân phía sau cũng dừng, cô nghiêng người giơ tay
đóng cửa, ánh mắt nghi hoặc nhìn người đàn ông.
“Tối nay xin đừng đóng cửa.” Người đàn ông nói, từng câu từng chữ đều là ý thỉnh cầu, thế nhưng ngữ khí và ánh mắt lại có vẻ lạnh lùng ra
lệnh.