Trải qua quá trình đấu tranh đau đớn cuối cùng anh ta đã nghĩ thông,
người đột nhiên cảm thấy thoải mái, nhãn giới được khai thông khiến thần kinh cũng hết căng thẳng, dần dần mất đi cảm nhận về thế giới bên
ngoài, Lâm Bội lịm đi.
Thời gian Khổng Lập Thanh nằm trên sofa lòng cũng ngổn ngang trăm
mối, thần kinh cô phải căng ra theo dõi động tĩnh của Lâm Bội. Có một
lúc thấy Lâm Bội thở gấp, cô nghi anh ta bị lên cơn sốt, nhưng anh ta
không nói gì nên cô cũng không dám hành động, sợ làm phiền đến anh ta.
Sau đó hơi thở của Lâm Bội lại dần dần bình ổn trở lại, sau đó lại
dần dần gấp gáp lên, cứ như thế lúc chậm lúc gấp đan xen theo quy luật.
Lâm Bội có lẽ đã ngủ rồi, ý nghĩ này trong đầu Khổng Lập Thanh càng
lúc càng được khẳng định thêm, nhưng cô cũng không dám đứng lên xác
nhận, đau khổ chờ đợi đến khi ngoài cửa sổ trời đã sáng cô mới dám khẽ
khàng đứng lên.
Đến bên giường quan sát, quả nhiên Lâm Bội đã ngủ mê man, hái má đỏ
bừng chứng tỏ anh ta đang bị sốt, Khổng Lập Thanh đứng ngẩn bên giường
rất lâu không nhúc nhích.
Con người luôn mâu thuẫn như vậy, làm ra những chuyện tiến thoái
lưỡng nan, nơi này lúc này có thể cảm thấy mình thật ngu ngốc, nhưng
ngày khác lúc khác nhớ lại lại quá biết lương tâm mình không cho phép
làm khác đi.
Khổng Lập Thanh thực sự rất muốn đi khỏi đây, cô cũng biết giờ chỉ
cần mình ra ngoài gọi một cuộc điện thoại là được tự do rồi, toàn bộ câu chuyện lần này với cô có thể nói sẽ kết thúc ở đây. Nhưng nếu cô làm
như vậy thì chắc đến tám phần Lâm Bội sẽ mất mạng, cho dù xét ra như thế anh ta cũng chẳng phải do cô giết chết, nhưng ít nhất cũng là cô góp
một tay đẩy anh ta vào con đường tuyệt mạng. Đời này tuy gặp nhiều thăng trầm nhưng cô cũng là một người lương thiện, từ trước tới giờ chưa từng làm hại ai, giờ nếu cô bỏ mặc Lâm Bội thế này, lương tâm cô sẽ bị dằn
vặt, sau này mỗi lần nhớ đến anh ta cô sẽ thấy không vui, nó sẽ thành
món nợ máu theo cô suốt cuộc đời.
Khổng Lập Thanh đứng bên giường rất lâu, từ khi bầu trời bên ngoài
mới sáng lờ mờ cho tới lúc trời sáng hẳn, cô cuối cùng cũng thở phào,
quay đi tìm túi thể thao của Lâm Bội, kéo khóa ra, quả nhiên bên trong
xếp đầy tiền mặt.
Rút mấy tờ tiền màu đỏ nhét vào túi, Khổng Lập Thanh đứng lên đi ra
cửa, bên ngoài đã sáng rõ, sáng sớm mùa đông thời tiết hơi lạnh, cô hít
một hơi thật sâu, băng qua sân ra phía cổng sắt, mở cổng.
Tiếng cánh cổng gỉ kêu “ken két” chói tai, Khổng Lập Thanh thở ra một hơi, một người đàn ông cao to như tháp sắt đứng sừng sững trước mặt cô.
Lúc Khổng Lập Thanh ngẩng lên nhận ra Cung Tứ Hải đang đứng trước mặt mình, cô thở hổn hển, bất giác lùi về sau một bước nhìn anh ta đầy kinh hãi.
Người đàn ông đứng ngoài cổng mặc một chiếc áo trần bông màu café,
rất bình dị, không hề phô trương, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng không cảm
xúc, từ bề ngoài không ai có thể đoán biết được tâm tư của anh ta, ngay
cả đôi mắt cũng chỉ thấy sự vô cảm, ngoài ra chẳng tìm được chút thần
thái đặc biệt nào.
Khổng Lập Thanh chết trân đứng ở đó, trong đầu nhanh chóng xuất hiện ý nghĩ, bọn họ đã tìm đến đây sao? Vậy bây giờ có phải bọn cô sắp bị
thanh trừng, cô sợ hãi nháo nhác nhìn phía sau Cung Tứ Hải.
Thật ra từ lúc Khổng Lập Thanh mở cửa cho tới lúc cô kinh ngạc lùi
lại thời gian cũng mới chỉ có mấy giây, nhưng mấy giây này cũng đủ làm
cho thần kinh cô căng thẳng đến cực điểm.
Cung Tứ Hải vẫn duy trì dáng vẻ lạnh lùng không hề phản ứng, rồi đột nhiên anh ta cau mày mở miệng: “Cậu ba thế nào rồi?”
Khuôn mặt Cung Tứ Hải thô đen, mí mắt mùm mụp, lỗ chân lông hai bên
cánh mũi rất to, môi trên môi dưới đều dày bì, đuôi mắt có mấy nếp nhăn
hằn sâu. Anh ta nói không to, trên người không có sát khí, ánh mắt dường như cũng có vẻ lo lắng. Khổng Lập Thanh nhớ lại vài việc, sau đó mơ hồ
chạm tới ngọn nguồn vài cơ sự, cô do dự nói ngắn gọn: “Anh ta bị sốt.”
“Nghiêm trọng không?” Lông mày Cung Tứ Hải càng cau lại, hỏi thêm một câu.
Khổng Lập Thanh vẫn cảnh giác nhìn anh ta như cũ, khẽ lắc lắc đầu.
Tình hình Lâm Bội hiện giờ thật sự không nguy hiểm tới tính mạng, anh ta bị sốt chỉ là do hệ thống miễn dịch đạt tới giới hạn, chỉ cần nghỉ
ngơi, hạ sốt là không có gì nguy hiểm.
Lông mày Cung Tứ Hải khẽ giãn ra, anh ta nheo mắt nhìn Khổng Lập Thanh chằm chằm: “Cô đang định đi đâu?”
Khổng Lập Thanh lắc đầu, không trả lời, Cung Tứ Hải dường như cũng không quan tâm đến hành động của cô, anh ta giơ tay phải ra.
Một túi nilon trắng xuất hiện trước mặt Khổng Lập Thanh, gần như chắn hết tầm nhìn của cô: “Phiền cô chăm sóc cậu ấy, tôi đợi ở ngoài này, về sau sẽ định kỳ mang đồ tới cho cô, cô cần gì cứ nói.”
Khổng Lập Thanh đờ đẫn nhận lấy túi đồ. Cô có thể đoán được chân
tướng việc này, nhưng vẫn luôn tò mò về những gì đang diễn ra, bèn nghi
hoặc hỏi Cung Tứ Hải: “Không phải anh đến giết anh ta sao?”
Sau khi Khổng Lập Thanh hỏi câu này, cô để ý thấy ánh mắt Cung Tứ Hải trầm hẳn xuống. Anh ta thôi không nhìn cô mà cúi mặt xuống đất, giọng
nói không còn bình thản nữa, còn có vẻ đượm buồn: “Tôi đi theo cậu ba
mười năm, cậu ấy thế nào tôi là người hiểu rõ nhất, cậu ấy hành sự cực
đoan, không ai ngăn cản được, hy vọng qua việc lần này cậu ấy có thể
tỉnh ngộ.”
Cung Tứ Hải luôn kiệm lời, trong mấy câu ngắn ngủi anh ta vừa nói có
ít nhiều mâu thuẫn. Khổng Lập Thanh im lặng ôm túi đồ đứng trước mặt anh ta, ở con người này luôn toát ra một loại khí chất khiến người ta nể
sợ.
Mang túi đồ quay lại phòng, Lâm Bội vẫn ngủ yên như cũ, ngay cả tư
thế cũng không thay đổi. Trong nhà không kéo rèm, căn phòng tối om khiến người ta cảm thấy căng thẳng, Khổng Lập Thanh đứng giữa phòng nhìn Lâm
Bội nằm trên giường một lát, cuối cùng chán nản ngồi xuống sofa. Vừa rồi cô không phải muốn bỏ đi, còn bây giờ ngoài cổng có Cung Tứ Hải trấn
giữ, cô có muốn đi e là cũng không thoát.
Cung Tứ Hải rõ ràng không bán đứng Lâm Bội, có lẽ đêm qua anh ta đã
đi theo bọn họ đến đây nên hai người mới có thể dễ dàng chạy từ thành
phố B đến thành phố T như thế.
Ngây ra một lúc, Khổng Lập Thanh tự lên dây cót tinh thần cho bản
thân, đưa tay mở túi đồ, bên trong là mấy vật dụng cá nhân, khăn mặt,
bàn chải đánh răng, còn có mấy chai nước lọc, hai hộp bánh rán, sữa
tươi. Bánh rán sờ vẫn thấy còn nóng, có lẽ mấy đồ này Cung Tứ Hải vừa
mua ở gần đây.
Không có tâm trạng tắm rửa, Khổng Lập Thanh ăn vài miếng bánh, sau đó đến xem tình hình Lâm Bội. Lâm Bội vẫn đang ngủ say, nhiệt độ cơ thể
không quá cao, chỉ là sốt nhẹ, Khổng Lập Thanh tiếp tục tiêm cho anh ta
một mũi Penicillin nữa. Xong xuôi cô quay lại sofa định chợp mắt một
chút, tình hình hiện nay cô chẳng thể làm gì, muốn trốn cũng trốn không
thoát, một khi đã không thể làm chủ vận mệnh của mình thì lựa chọn tốt
nhất là kiên nhẫn chờ đợi.
Kiên nhẫn có lẽ là việc mà Khổng Lập Thanh có thể làm tốt nhất, đặc
biệt khi ở trong căn nhà này, tinh thần và thể chất của cô đều học cách
bắt đầu học được hai chữ nhẫn nhục chính là ở nơi đây.
Có lẽ do đêm đã qua, không giống như ánh đèn nhân tạo, ánh mặt trời
tươi sáng khiến lòng người dấy lên chút hy vọng nhỏ nhoi. Tình hình hôm
nay cũng không khiến cô thấy tuyệt vọng như đêm qua nữa, Khổng Lập Thanh nghiêng người nằm xuống sofa, mắt hướng nhìn tia sáng le lói lọt qua
tấm rèm cửa sổ, cô nhớ Khổng Vạn Tường, rồi từ đó nghĩ về chuyện khiến
cô lo lắng nhất trên đời này. Nếu cô chết, không biết Chu Diệp Chương có thể nuôi dạy Vạn Tường nên người không. Kỳ thực thời gian gần đây sống
cùng anh, Khổng Lập Thanh đã chắc chắn, xét ở một phương diện nào đó Chu Diệp Chương đúng là một người rộng lượng, nếu cô thực sự không trở về,
cuộc sống sau này của Vạn Tường ở đó chắc cũng sẽ không đến nỗi quá tệ.
Trong lòng Khổng Lập Thanh cảm thấy hơi yên tâm, nhờ cảm giác này mà
cô dần dần thả lỏng tinh thần, từ từ thiếp đi trong mệt mỏi.
Lúc tỉnh dậy, trong phòng vẫn là thứ ánh sáng mờ mờ, Khổng Lập Thanh
ngủ không sâu, cũng không nằm mơ, tỉnh lại bèn vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn bảng lảng như lúc tinh mơ, không thấy mặt trời. Hôm
nay là một ngày âm u, có lẽ lúc này đã xế chiều.
Khổng Lập Thanh dụi dụi mắt cho tỉnh táo, chống tay ngồi dậy, lúc
quay lại giường quan sát Lâm Bội mới phát hiện anh ta đã tỉnh từ bao
giờ, còn đang ngồi dựa vào đầu giường chăm chú nhìn cô, không rõ đã quan sát từ lúc nào.
Lâm Bội mặt giãn ra, ánh mắt trầm mặc nhìn Khổng Lập Thanh. Khổng Lập Thanh bị anh ta nhìn như vậy cảm thấy không thoải mái, lại chẳng biết
phải nói gì, đành quay mặt tránh đi, thấy chai nước lọc để trên đất, cô
liền cầm lên mở nắp uống một ngụm.
“Sao cô không bỏ đi?” Hình như luôn là Lâm Bội lên tiếng làm tan bế tắc mỗi khi hai người cùng im lặng.
Khổng Lập Thanh cũng đoán được anh ta sẽ hỏi câu này, nhưng tình
huống hơi phức tạp, cô còn chưa biết phải sắp xếp từ ngữ thế nào để diễn đạt cho đúng ý đủ lời. Đúng là sáng nay cô quyết định tạm thời sẽ không bỏ đi, chỉ định lấy ít tiền của Lâm Bội đi mua đồ dùng và thức ăn,
nhưng vừa ra ngõ đã bị Cung Tứ Hải chặn lại, lần này coi như cô tình
ngay lý gian, cô vẫn là ở lại chăm sóc Lâm Bội nhưng bản chất sự việc đã khác đi rất nhiều, vì thế cô không biết giải thích với anh ta ra sao.
Trước khi trả lời Khổng Lập Thanh lại uống thêm một ngụm nữa, rồi quay lại hỏi Lâm Bội: “Anh khát nước không?”
Ánh mắt Lâm Bội nhìn cô bất định, Khổng Lập Thanh mở một chai nước
mới đưa đến trước mặt anh ta, Lâm Bội cứ thế ngây ra nhìn chai nước
trước mặt, như vậy mãi một lúc lâu sau anh ta mới đưa tay ra cầm lấy
chai nước, đưa lên ngửa cổ uống liền mấy ngụm.
Uống xong, Lâm Bội lại đưa chai nước cho Khổng Lập Thanh, anh ta lại
tiếp tục nhìn cô, ánh mắt càng tối lại, không hiểu có ý gì: “Cô vẫn là
người như vậy, giống hệt lần đầu tiên tôi gặp.”
Khổng Lập Thanh đóng nắp chai nước, để sang một bên, chậm rãi nói:
“Tôi thật ra cũng định bỏ đi, nhưng ra đến cổng lại bị vệ sĩ của anh
ngăn lại, những đồ này cũng là anh ta mang đến đưa cho tôi.”
Khổng Lập Thanh không muốn giải thích căn kẽ, thật ra trong lòng cô
trước nay luôn thích thú những hoàn cảnh có tính gay cấn như trong phim
hành động, ví như người bị ép đến chỗ chết lại thông minh biết nắm lấy
thời cơ, vượt qua thử thách trong chân tơ kẽ tóc, còn kiểu cơ hội trốn
thoát bày ra trước mắt nhưng lương tâm lại ngăn cản hành động, cô cảm
thấy đó là hèn nhát, đạo đức giả, không hề vĩ đại. Thực ra bây giờ cô
chỉ muốn mình thanh thản một chút, đồng nghĩa với lựa chọn ở lại là tự
đặt bản thân vào nguy hiểm, đối với Vạn Tường mà nói đó là một hành vi
vô trách nhiệm của cô. Vì thế lòng cô đầy mâu thuẫn, cô thật sự không
thấy hành động của mình có gì đáng tự hào.
Lúc Khổng Lập Thanh nhắc đến vệ sĩ, Lâm Bội ngây ra một lúc, sau đó
anh ta quay về phía cửa sổ nhìn ra ngoài trời, lúc trả lời thể hiện rõ
ràng tâm tư đang bị xáo trộn mạnh: “Vậy sao cô còn lấy tiền của tôi? Lẽ
nào ngay cả tiền lẻ gọi điện thoại cô cũng không có?”
Trên người Khổng Lập Thanh thực sự không có tiền, mỗi lần cô ra ngoài dự tiệc cùng Chu Diệp Chương đều ăn mặc chải chuốt, phụ kiện rườm rà,
lại còn toàn váy áo vừa cắt mác, trong túi không để sẵn tiền, nghĩ thế
cô bèn ngập ngừng trả lời: “Tôi đúng là không có tiền trong người.”
Câu trả lời của Khổng Lập Thanh dường như đã làm cho Lâm Bội tức
giận, anh ta quay về phía cô tức giận gào lên: “Vậy sao cô phải lấy của
tôi tới mấy trăm tệ, gọi một cuộc điện thoại cần từng ấy tiền à? Cô ở
cùng Chu Diệp Chương không phải là không quan tâm đến tiền sao? Nếu
thích tiền sao cô không lấy hết đi?”
Thấy Lâm Bội có vẻ đang mất kiểm soát, Khổng Lập Thanh không muốn đổ
thêm dầu vào lửa chọc giận anh ta, cô quay đi chỗ khác, không dám nói
năng gì.
Không khí yên lặng lan dần khắp căn phòng, Lâm Bội nhìn ra cửa sổ rất lâu, sau đó lại cúi đầu chìm trong suy nghĩ, lại sau rất lâu nữa anh ta mới sực tỉnh nhìn sang Khổng Lập Thanh. Thấy cô ngồi bó gối ở đó, anh
ta cảm thấy dáng vẻ cô lúc này thật yếu đuối và đáng thương. Trong mắt
Lâm Bội, đàn bà hoặc là mạnh mẽ, hoặc là hiền lành, nhưng dù có trong bộ dáng nào thì cũng đều hơi kiểu cách, nhưng Khổng Lập Thanh này, ngay cả chút che giấu cũng không buồn làm, đơn giản không màu mè, cử chỉ không
khiến người khác có cảm tình, nhưng lại rất chân thật. Thế kỷ Hai mốt
này, ngay cả giới tính cũng có thể không thật mà lại còn người như vậy,
thật là khó tin.
Lâm Bội quay đầu nhìn bóng Khổng Lập Thanh một lúc, vừa mở miệng định nói gì đó thì lại bị tiếng gõ cửa từ ngoài sân vọng tới cắt ngang,
tiếng gõ trên cổng sắt vang lên không to, Khổng Lập Thanh quay lại vừa
vặn bắt gặp ánh mắt Lâm Bội.
Hai người đều phản ứng bình tĩnh, đặc biệt là Lâm Bội, mặt không biểu cảm, Khổng Lập Thanh đứng dậy đi ra cửa, nói: “Có lẽ là vệ sĩ của anh
mang đồ đến.”
Bên ngoài cửa Cung Tứ Hải vẫn ít nói như mọi khi, lẳng lặng đặt cái túi vào tay Khổng Lập Thanh rồi dứt khoát bước đi.
Khổng Lập Thanh xách hai túi đầy đồ ăn và hoa quả vào nhà, Lâm Bội
dường như đã biết trước, lặng lẽ nhìn cô bày các thứ lên bàn trà.
Rất nhiều đồ ăn, bày kín cả bàn, Khổng Lập Thanh cầm hộp cơm lên quay lại nhìn Lâm Bội, Lâm Bội chẳng đợi cô gọi, tự mình từ giường đứng dậy
đi về phía cô.
Khổng Lập Thanh không muốn ngồi quá gần Lâm Bội, cô đứng dậy ra ngoài phòng khách bê vào một chiếc ghế, đặt xuống ngồi đối diện với Lâm Bội,
hai người yên lặng ăn cơm.
Khổng Lập Thanh trời sinh không phải là người hay suy nghĩ, tâm tư
của cô không quá nặng nề, vẻ mặt buồn buồn như vậy hoàn toàn là kết quả
của bao nhiêu năm bị dồn nén. Cô lớn lên trong áp bức, khi áp lực quá
lớn cô không còn sức mà để tâm, hoàn toàn bỏ qua quá trình suy nghĩ, chỉ biết phải ăn, phải ngủ. Đã hai mươi tư giờ qua cô chưa ăn gì, cho nên
lúc này ăn cơm đặc biệt thấy ngon miệng.
Lâm Bội cũng đã cả ngày không ăn gì nên ăn cũng nhiều, có điều anh ta ăn uống từ tốn hơn Khổng Lập Thanh nhiều. Mấy lần nhìn lên thấy Khổng
Lập Thanh tướng ăn không mấy nho nhã, Lâm Bội có vẻ rất ngạc nhiên nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì.
Thật ra mà nói, nhận xét tướng ăn của Khổng Lập Thanh không tốt cũng
là nói quá, cô cùng lắm chỉ là nhai nuốt nhanh hơn người khác một chút.
Cô ăn nhiều nhưng khi ăn cũng không nhai thành tiếng, cho nên chỉ có thể nhận xét là cô ăn uống hơi thiếu e lệ, nhưng vì Lâm Bội đã quá quen nết ăn uống nhỏ nhẹ như mèo của phụ nữ giới thượng lưu quý tộc nên gặp
Khổng Lập Thanh như vậy anh ta cảm thấy thật đặc biệt.
Khổng Lập Thanh cũng không nghĩ tới chuyện giữ ý trước mặt Lâm Bội,
cô không cần phải giả vờ giả vịt thục nữ làm gì, bản thân bị anh ta bắt
cóc tới đây, nói cho đúng cô còn phải ghét anh ta mới đúng.
Khổng Lập Thanh cúi đầu lặng lẽ ăn tiếp, cô biết Lâm Bội đã nhìn mình mấy lần, nhưng cô ngay cả mí mắt cũng chẳng muốn kéo lên. Cô có thể bày ra bộ dạng bình thản từ trong ra ngoài nói công bằng đều là nhờ Chu
Diệp Chương thường xuyên đưa đi gặp gỡ xã giao, tiếp xúc với đủ loại
người, thủ đoạn có, thông minh có, cho nên dần dần khả năng ứng phó sự
soi mói của người khác trong cô cũng dạn dĩ hơn rất nhiều.
Lúc sắp ăn xong, Khổng Lập Thanh thấy trong tầm mắt xuất hiện một đôi đũa, thấy Lâm Bội dùng đôi đũa lật qua lật lại miếng thịt muối đỏ hồng
mãi không gắp, Khổng Lập Thanh bèn ngẩng lên nhìn anh ta một cái.
Cảm thấy Khổng Lập Thanh liếc nhìn mình, Lâm Bội cuối cùng cũng gắp
miếng thịt lên đưa vào miệng chầm chậm nhai, nhưng gắp xong rồi mắt anh
ta vẫn chằm chằm nhìn vào hộp thịt đó, ánh mắt có vẻ xa xăm, không biết
đang nghĩ gì. Đột nhiên anh ta đặt đôi đũa sang một bên, khẽ thở dài
nói: “Thật ra người đó, anh ta không chỉ là vệ sĩ của tôi đâu. Năm ấy
tôi bắt đầu kinh doanh, trong tay chỉ có mấy vạn tệ làm vốn, thuê văn
phòng xong là hết sạch, tôi chẳng có chỗ ở, còn phải đến tá túc nhờ căn
phòng thuê bé tí của anh ta. Hàng ngày anh ta cùng tôi ra ngoài làm
việc, tối về lại còn vào bếp nấu cơm cho tôi ăn. Anh ta bốn mươi mấy
tuổi rồi cũng chưa lập gia đình, không vợ, không con, nên dường như cũng chăm tôi như chăm con mình vậy, sau này ăn nên làm ra, hàng ngày muốn
ăn bào ngư, vây cá cũng chẳng khó nhưng tôi luôn cảm thấy bát mỳ anh ta
nấu là ngon nhất.” Lâm Bội càng nói giọng càng trầm, khuôn mặt cũng đượm buồn.
Khổng Lập Thanh biết Lâm Bội đang nói đến Cung Tứ Hải, chuyện xảy ra
với Lâm Bội trong mắt Khổng Lập Thanh chính là một kiểu ân oán nhà giàu, bị người thân truy sát, người thuộc hạ vốn tưởng đã bán đứng chủ lại
thành người cuối cùng giúp đỡ anh ta. Khổng Lập Thanh cũng từng đi đến
tận cùng tuyệt vọng với hai chữ “người thân”, cho nên dù không thật rõ
những ân oán phía sau Lâm Bội, nhưng có lẽ là đồng bệnh tương lân nên cô cũng có phần đồng cảm với Lâm Bội.
Lâm Bội bỗng nhiên nói những chuyện đó khiến Khổng Lập Thanh cảm thấy ăn cơm mất ngon, cô đứng lên vừa thu dọn vừa nói: “Thời xưa có câu
chuyện Câu Tiễn nếm mật nằm gai, anh ta làm vậy cũng là vì muốn tốt cho
anh, để sau này khi anh hành sự sẽ mềm dẻo hơn. Có một số việc nếu mù
quáng chống đối sẽ phản tác dụng, đôi khi biết chọn thời điểm thỏa hiệp
cũng là một cách để tính kế lâu dài.”
Khổng Lập Thanh nói đều đều, không nhanh không chậm, ánh mắt Lâm Bội
ngày càng thẫm lại, sau một lúc im lặng, đột nhiên anh ta cười phá lên:
“Người như cô lại cùng tôi bàn chuyện ứng xử mềm dẻo, lựa thời lựa thế?”
Khổng Lập Thanh cảm thấy nghẹn ứ, cô biết mình có hơi ngờ nghệch, cô
hiểu đạo lý nhưng không biết vận dụng, cho nên luôn bị vấp váp, không
thích ứng được với thời cuộc. Cô chẳng có lời nào để phản bác lại Lâm
Bội, cho dù trong lòng không vui nhưng cũng không nói gì thêm.
Cơm nước xong Lâm Bội có vẻ đã tỉnh táo trở lại, căn phòng mấy năm
không có người ở, cáp tivi đã bị cắt không xem được, khắp nơi phủ đầy
bụi, chẳng có gì giết thời gian, Khổng Lập Thanh gom những hộp thức ăn
thừa mang ra ngoài sân vứt, sau đó lại quay về ngồi ở sofa. Lâm Bội ăn
no cũng đi vòng quanh xem xét căn nhà một lượt, cuối cùng quay về phòng
ngủ nhìn Khổng Lập Thanh làm tổ trong sofa đối diện, hỏi một câu: “Đây
là nhà cũ của cô? Mới được sửa lại à? Bố mẹ cô đâu?”
Đối với Khổng Lập Thanh, hỏi chuyện gia đình là điều cấm kỵ, nếu cô
nói thật, tiếp sau đó sẽ là một chuỗi những câu hỏi tò mò thêm rất phiền phức, hơn nữa cô cũng không muốn kể cho Lâm Bội nghe, cho nên cô giả vờ không nghe thấy câu nói của anh ta, gục mặt xuống gối thể hiện thái độ
từ chối.