Bên trong là phòng ngủ, có giường, có tủ quần áo, bài trí kiểu rất
thông dụng, trên giường cũng bày chăn gối, trông chẳng có gì khác một
phòng ngủ bình thường. Lúc Khổng Lập Thanh bước vào, tủ quần áo đã mở
tung, Lâm Bội lấy ở đó một cái túi thể thao, anh ta quẳng cái túi lên
giường, quay lại lục tung tủ quần áo nhặt lấy một cái áo lông, vừa khổ
sở mặc lên người vừa hối thúc Khổng Lập Thanh: “Cô cũng nhanh nhanh tìm
quần áo mặc thêm vào, chúng ta không có nhiều thời gian, Cung Tứ Hải nói hai mươi phút nhất định chỉ đúng hai mươi phút.” Nói đến đây động tác
mặc áo của Lâm Bội đột nhiên dừng lại, trong lúc anh ta còn đang nói,
Khổng Lập Thanh đã tìm được một cái áo lông rất dày khoác lên người,
thấy anh ta đột nhiên dừng lại, thần sắc có chút nghiêm trọng, cô cũng
không kìm được động tác chậm lại, quay đầu nghi hoặc nhìn anh ta.
Lâm Bội tâm tư ngưng trệ một lúc rồi nhanh như chớp “tách” một cái
sáng tỏ, anh ta trong hoảng hốt lại tự tin lầu bầu: “Thật ra không cần
đến hai mươi phút, anh ta vẫn cho tôi thời gian chạy trốn.” Giây lát anh ta quay sang Khổng Lập Thanh mắt sáng lấp lánh, giọng phấn chấn hẳn:
“Nhanh, Từ Hải không làm đến cùng, chúng ta chưa biết chừng vẫn còn một
con đường sống.”
Khổng Lập Thanh nghe những lời Lâm Bội nói, trong lòng lại trào dâng
hy vọng trốn thoát, động tác cũng nhanh lên mấy phần. Thấy Lâm Bội mặc
áo khó khăn, cô vội đưa tay giúp anh ta, dưới ánh đèn da hai người cùng
xanh xao, Lâm Bội thở gấp ngẩng lên nhìn cô một cái, ánh mắt đen láy
không rõ biểu cảm.
Không có thời gian để lãng phí, hai người vơ đại quần áo mặc vào rồi
vội vã chạy ra cửa, Lâm Bội trong lúc hoảng hốt còn xách theo hộp cứu
thương.
Hai người vội vã chạy vào thang máy, ánh đèn trong thang máy chiếu
bóng họ đổ dài trên nền đất, thần sắc hai người đều căng thẳng. Thang
máy cũ, lúc vận hành phát ra những tiếng “kẹt kẹt” vang đến tai khiến
người ta càng cảm thấy hoảng hốt, sợ hãi.
Không gian nhỏ hẹp khiến ánh mắt hai người chạm phải nhau, sắc mặt
Lâm Bội đã tái xám, môi cũng nhợt nhạt, anh ta nói giọng khàn khàn: “Xin lỗi, tôi không thể thả cô đi, nhưng tôi có thể đảm bảo cho dù kết quả
cuối cùng có xấu thế nào tôi cũng không bỏ mặc cô.”
Khổng Lập Thanh im lặng quay đầu sang một bên, Lâm Bội nói xong cũng trân trân nhìn cửa thang máy, không nói tiếp nữa.
Thang máy đã xuống đến tầng trệt, sau tiếng “ding dong” cánh cửa
trượt mở ra hai bên, phía ngoài bãi đậu xe trời tối đen như mực, một
loại mùi xăng pha trộn hơi khói khiến cơn buồn nôn thốc tới, hai người
liếc nhìn nhau một cái, Lâm Bội bước đi trước.
Bên ngoài mịt mù, bóng tối dường như tạo cảm giác nguy hiểm rình rập
khắp nơi khiến thần kinh hai người căng thẳng cực độ. Ra khỏi thang máy, Lâm Bội quay lại đem hộp cứu thương nhét vào tay Khổng Lập Thanh, sau
đó rất tự nhiên nắm tay cô kéo đi, càng đi càng nhanh cuối cùng dừng lại trước chiếc Honda màu trắng.
Chiếc xe này còn mới đến tám phần, đỗ ở một nơi không mấy người để ý. Lâm Bội bấm điều khiển mở cửa xe từ xa rồi quay sang hỏi Khổng Lập
Thanh đứng bên cạnh: “Cô biết lái xe không?”
“Không.” Khổng Lập Thanh lắc đầu khe khẽ.
Mặt Lâm Bội chớp mắt sa sầm mấy phần, anh ta cúi đầu bất đắc dĩ, mở
cửa xe nhét Khổng Lập Thanh vào trong, sau đó vòng sang bên kia mở cửa
ngồi vào vị trí ghế lái.
Xe rất nhanh đã khởi động, tăng tốc quá nhanh khiến cho bánh xe miết
trên mặt đường rít lên những tiếng ghê người, xé toang màn đêm khiến cho người ta hồn bay phách lạc. Chiếc Honda màu trắng gầm gào xuyên qua
đường hầm trong bãi gửi xe, chui lên mặt đất.
Nửa giờ sau, chiếc xe đã lao trên đoạn đường cao tốc từ thành phố B
đi thành phố T, Khổng Lập Thanh ngồi trong xe sắc mặt nghiêm trọng nhìn
ra bầu trời vẫn còn tối đen, yên lặng không nói gì. Lâm Bội bên cạnh
cũng yên lặng lái xe, tay lái ổn định nhưng mỗi khi có chiếc xe từ phía
sau lướt qua xe bọn họ, trong ánh đèn chớp nhoáng chiếu qua có thể thấy
mặt Lâm Bội càng lúc càng tái xám, ánh mắt dần mất đi tiêu cự.
Bên ngoài trời tối đen, nguồn sáng duy nhất mắt cô nhìn thấy từ đầu
đến giờ là ánh sáng từ đèn pha của những chiếc xe thi thoảng vội vã lướt qua trên đường, giống như giữa đêm tối tuyệt vọng bỗng loé lên những
tia hy vọng nhỏ nhoi. Trong lòng Khổng Lập Thanh lại thấy căng thẳng,
cuộc đời con người ta chia thành mấy giai đoạn, cho dù là người bình
thường đến đâu, cuộc sống của bạn đều luôn phải qua những khúc thăng
trầm, bởi khi trưởng thành, vào một thời điểm đặc biệt nào đó, chúng ta
sẽ gặp một người đặc biệt với mình. Mà cô, từ khoảnh khắc gặp được Chu
Diệp Chương đó, dường như đã được định sẵn phải trải qua rất nhiều chông gai.
Khổng Lập Thanh sống cuộc đời này, từ nhỏ cho đến lớn đều không được
ai quan tâm chăm sóc, tình thân với cô mà nói chẳng bao giờ tồn tại. Khi Khổng Vạn Tường đến ở cùng cô mới thấy lòng mình được vỗ về, sự xuất
hiện của cậu bé khiến cô lần đầu tiên nhận thấy chí ít sự tồn tại của
mình còn có ý nghĩa với cậu bé, trong thời gian sống cùng đôi bên dần
dần bồi dưỡng tình cảm, Vạn Tường càng dựa vào cô, cô càng cảm thấy mình sống có ý nghĩa hơn. Bên trong thực ra cô là người cực kỳ lạnh lùng,
không có ai yêu nên cô cũng không biết phải yêu người khác như thế nào.
Từ khi có Khổng Vạn Tường, cô cũng được ràng buộc với cuộc đời này, như
giờ đây lòng cô không ngừng lo lắng cho cậu bé: Không biết Vạn Tường bây giờ như thế nào rồi, từ khi đón cậu bé về tới giờ, hai người chưa từng
rời xa nhau. Hôm nay lúc ra khỏi nhà, thấy cô không cho đi cùng, Vạn
Tường có vẻ cũng không vui.
Nghĩ đến đây Khổng Lập Thanh lại trào nước mắt. Nếu bản thân cô có gì bất trắc, Vạn Tường sau này phải làm sao? Cậu bé không còn cô bên cạnh
có thể tự mình sống được không? Chu Diệp Chương sẽ đối xử thế nào với
Vạn Tường? Nghĩ tới Chu Diệp Chương lòng cô lại trào lên cảm giác đau
xót khôn cùng. Tình cảm của cô đối với người đàn ông này thật khó diễn
tả thành lời, nhưng bất luận là như thế nào, ở bên anh cô đều thấy cuộc
sống của mình đáng sống hơn, có điều sau hôm nay không biết cô có còn
được gặp lại anh?
“Cô có thể trò chuyện với tôi được không?” Giọng Lâm Bội đột nhiên
vang lên cắt ngang dòng cảm xúc bi thương ai oán của Khổng Lập Thanh. Cô chậm chạp quay lại nhìn anh ta, đến khi đối mặt bỗng nhiên bị trạng
thái của Lâm Bội làm cho sợ hết hồn.
©STE.NT
Sau đêm hỗn loạn đó, lúc Chu Diệp Chương về tới nhà trời đã tảng
sáng, mấy giờ trôi qua kể từ lúc anh tận mắt thấy Khổng Lập Thanh biến
mất trước mặt mình. Việc đầu tiên anh làm là gọi điện thoại, trong mấy
giờ đó, anh đã nhấn máy đi vô số, gặp gỡ một người, cuối cùng cũng có
thể coi như làm rõ được những rắc rối mà Lâm Bội vướng phải.
Chu Diệp Chương đầu tư vào đại lục cũng đã nhiều năm, nhà họ Chu anh
cũng có địa vị đặc biệt ở Hồng Kông, mạng lưới kinh doanh ở đại lục cũng khá vững mạnh. Cho dù anh không có thế lực chính trị chống lưng nhưng
những mối quan hệ kiểu liên minh lợi ích anh có được cũng không hề tầm
thường.
Gọi đi gọi lại tìm hiểu, cuối cùng Chu Diệp Chương cũng hiểu rõ, đứng sau chuyện lần này là hai ông anh lớn của Lâm Bội. Nhà họ Lâm và nhà họ Hoắc đấu nhau, mà Lâm Bội lại ngu xuẩn định làm tay trong cho đối
phương nên bị chính người nhà họ Lâm thanh trừ.
Tình hình hiện nay vô cùng phức tạp, Chu Diệp Chương cần làm rõ tình
hình cụ thể mới bắt tay vào hành động được. Muốn lấy mạng Lâm Bội là nhà họ Lâm, vì thế muốn giúp Lâm Bội lật ngược tình thế phải bắt đầu từ nhà họ Lâm. Trận chiến đang ở thế cân bằng, nhà họ Lâm và nhà họ Hoắc là
hai đối thủ ngang tài ngang sức, trong khi lực lượng Chu Diệp Chương có
thể sử dụng không thể nào trong thời gian ngắn tạo ra cán cân chênh lệch khiến một bên chiếm ưu thế được. Cho nên, chỉ có thể chấp nhận thế cân
bằng này, tìm ra một con đường vòng, tạo cho Lâm Bội một chỗ dựa để nhà
họ Lâm không động đến anh ta nữa.
Sau khi chuyện xảy ra, Chu Diệp Chương lần đầu tiên gọi điện thoại
cho một vị quan chức “bảo hộ” hoạt động kinh doanh trong nước của anh.
Đối phương cử một trợ lý đến gặp mặt, sau khi đàm phán không lâu anh đã
đạt được kết quả mong muốn. Bởi lợi ích chính trị phức tạp, đối phương
đồng ý can thiệp vào cuộc đối đầu giữa hai nhà họ Lâm và họ Hoắc, nhưng
đây mới chỉ là thoả thuận bước đầu, tất cả còn phải chờ đợi.
Bận rộn cho đến gần sáng Chu Diệp Chương mới trở về. Từ thang máy
bước ra, căn nhà vẫn ấm cúng như cũ, ánh sáng lờ mờ, dì Thanh không tắt
đèn, cửa vẫn mở đợi.
Lúc bước vào cửa, lòng Chu Diệp Chương bỗng dậy lên cảm giác hụt
hẫng, cảnh vẫn còn mà người không thấy, thiếu đi hơi thở của một người
mà lòng anh muôn phần trống trải. Sống mấy chục năm, anh đã từng kinh
qua bao nhiêu sóng gió, toàn là những chuyện phức tạp gấp mấy lần thế
này, thậm chí những lúc bị dồn vào đường cùng anh vẫn ung dung tự tại.
Nhưng chuyện lần này có thể chưa đến mức nguy hiểm như vậy lại khiến anh bồn chồn không yên. Chẳng thể định hình đó là loại cảm giác gì, không
phải sợ hãi mà là vô cùng tuyệt vọng.
Dì Thanh thấy Chu Diệp Chương và A Thần bước vào, rất nhanh chóng từ
sofa đứng lên, thần thái dì Thanh nhìn cũng có chút căng thẳng, thấy họ
đi tới, dì đặt ngón tay lên môi ra dấu, sau đó còn cẩn thận thì thầm:
“Ôi, hai người nhẹ chân một chút, Vạn Tường vừa mới ngủ.”
Khuôn mặt Chu Diệp Chương vụt trở nên nghiêm trọng, đôi lông mày cau
lại: “Thế là thế nào? Sao muộn thế này thằng bé mới đi ngủ?”
Dì Thanh lắc đầu: “Hôm nay không biết làm sao, Vạn Tường ngủ không
yên giấc chút nào, cứ ngủ được một lát lại tỉnh dậy, cứ chập chờn như
vậy tỉnh giấc đến mấy lần.” Dì Thanh nói xong câu này mới phát hiện bên
cạnh Chu Diệp Chương không thấy Khổng Lập Thanh, dì lại nghi hoặc hỏi
anh: “Cậu chủ, cô Khổng đâu?”
Chu Diệp Chương càng cau mày dữ hơn, tâm trạng anh tệ chưa từng thấy, nhưng dì Thanh từ nhỏ đã chăm sóc anh, trong lòng anh dì Thanh không
khác gì người nhà, cho nên cố kiềm chế tâm trạng, đại khái đem chuyện
xảy ra kể tóm tắt cho dì nghe một lượt.
Dì Thanh ở cùng Chu Diệp Chương đã mấy chục năm, cũng là người đã
từng trải qua nhiều sóng gió, sau khi nghe Chu Diệp Chương kể, dì cho dù cũng kinh ngạc nhưng biểu hiện vẫn còn trấn tĩnh, chỉ không tự giác
nhìn lên trên lầu, ánh mắt đầy vẻ thương tiếc.
Ánh mắt đó của dì Thanh càng làm Chu Diệp Chương đau đầu. Anh đưa tay day day thái dương, nói với A Thần và dì Thanh: “Hai người xuống nhà
nghỉ đi.”
Bầu không khí dần trở nên bí bách, dì Thanh làm giúp việc nhiều năm,
khẽ liếc mắt là nhận ra, dì không nói gì thêm, đứng sang một bên.
Chu Diệp Chương đi lên lầu, phía sau lưng anh đang yên lặng bỗng vang lên tiếng A Thần: “Không cần em ở lại trông nom Vạn Tường à?”
Bước chân Chu Diệp Chương dừng lại một chút, hình như anh cũng hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn khoát tay ra hiệu cho bọn họ đi về, sau đó cũng không nói thêm câu nào đi tiếp lên lầu.
Hành lang lầu hai vẫn để hai bóng đèn tường, ánh sáng đục toả xuống
nền nhà càng khiến không gian thêm tĩnh mịch. Chu Diệp Chương chậm rãi
bước về phía trước, dép bông giẫm trên thảm phát ra tiếng động khe khẽ.
Phòng Khổng Vạn Tường cửa chỉ khép hờ, sau một tiếng trở mình, giọng Vạn Tường nũng nịu gọi: “Mẹ.”
Chu Diệp Chương dừng bước, nghĩ một chút rồi đẩy cửa bước vào trong.
Phòng Vạn Tường luôn để đèn ngủ sáng suốt đêm, cậu bé dường như vừa
thức giấc. Dưới ánh đèn, khuôn mặt Vạn Tường trắng mịn, hai má đỏ bừng,
môi cũng hồng tươi, mắt đen láy, cậu bé ngồi trên giường nhìn Chu Diệp
Chương đứng ngoài cửa, mặt đầy ngỡ ngàng.
Nhớ lại giây phút đó, Khổng Lập Thanh dáng vẻ vô cùng đau khổ cố vùng vẫy, khàn giọng hét lên với anh tên cậu bé này, bây giờ lại thấy dáng
vẻ non dại ngây thơ của đứa trẻ, lòng Chu Diệp Chương nhói đau từng cơn. Anh ngồi xổm xuống sát giường, mặt đối mặt với Vạn Tường, lúc lâu sau
cũng chưa biết phải nói gì.
Cuối cùng lại là Vạn Tường lên tiếng hỏi anh trước. Có lẽ trên đời
thật sự có thần giao cách cảm, Vạn Tường cả đêm ngủ không yên giấc, bây
giờ ngay cả câu hỏi cũng mang theo chút căng thẳng bất an: “Mẹ cháu
đâu?”
Chu Diệp Chương bỗng nhiên do dự, trong tình huống này mà nói, hầu
hết các bậc cha mẹ bình thường khác đều tìm mọi cách che giấu không cho
con trẻ biết. Nhưng hoàn cảnh của Vạn Tường lúc này lại rất đặc biệt,
cậu bé bây giờ cũng đã hiểu một số chuyện, hơn nữa lại còn cực kỳ nhạy
cảm, nếu cố tình giấu Vạn Tường chưa chắc đã lừa được cậu bé, nói không
chừng càng khiến Vạn Tường sợ hãi bất an hơn. Còn một điểm nữa là, hai
người đó từ khi gặp Chu Diệp Chương anh, cuộc đời đã rẽ sang một ngã
khác, phải tính tới trường hợp xấu nhất Khổng Lập Thanh lần này không
thể trở về, vậy thì Vạn Tường sẽ thành người của nhà họ Chu. Cậu bé này
có nền tảng tính cách đặc biệt, sau này lớn lên Vạn Tường cũng sẽ phải
gánh vác những trọng trách của gia tộc anh, cho nên anh muốn sớm rèn cho cậu bé tự gánh vác một vài gánh nặng vừa tầm. Có lẽ phương pháp này là
hà khắc, nhưng anh muốn ngay từ nhỏ bồi dưỡng cho Vạn Tường cái gọi là
lòng tin và trách nhiệm.
Chu Diệp Chương sau một hồi cân nhắc thiệt hơn như vậy, anh nhìn
thẳng vào mắt Vạn Tường, khẽ nói: “Vạn Tường, chú sẽ nói chuyện của mẹ
với cháu, nhưng cháu hứa sẽ không khóc, được không?”
Vạn Tường ngoan ngoãn ngồi đó, chăm chú nhìn Chu Diệp Chương một hồi rồi khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.
Ánh mắt Vạn Tường trong veo nhưng bình tĩnh, Chu Diệp Chương rất hài
lòng. Anh nhích người về phía trước lại gần cậu bé hơn, nắm chặt đôi tay bé nhỏ, Chu Diệp Chương chậm rãi nói: “Vạn Tường, hôm nay lúc mọi người đi ra ngoài, găp phải bọn người xấu, mẹ cháu bị người xấu bắt đi mất.”
Vạn Tường vẫn khóc, nhưng cậu bé không kêu gào ầm ĩ, từng giọt nước
mắt hối hả nối nhau lăn dài trên má, nỗi đau ẩn giấu trong lòng Chu Diệp Chương lại bị khơi lên đến cực điểm, anh cúi xuống ôm cậu bé vào lòng.
Những năm đã qua ngoài người thân ruột thịt, anh chưa từng bị ai làm cho xúc động đến thế, hai người một lớn một nhỏ bị anh “cướp về” này đều là những người đặc biệt, giờ đây ôm cậu bé bỗng nhiên anh thấy lòng mình
nảy nở một loại tình cảm yêu thương che chở. Biểu hiện của Vạn Tường
không hề làm anh thất vọng, cậu bé thông minh, nhạy cảm, đồng thời lại
cũng có một loại khí chất bình tĩnh tự nhiên. Chút an ủi xen lẫn chua
xót dâng trong lòng Chu Diệp Chương, anh biết cảm giác này rất đặc biệt, ấm áp mà xót xa nhưng lại có tác dụng hàn gắn vết thương lòng. Những
năm tháng sau này, anh sẽ có những đứa con của riêng mình, nhưng đứa trẻ này đối với anh mà nói, mãi mãi giữ một vị trí vô cùng đặc biệt.
Đưa tay lau sạch nước mắt trên má Vạn Tường, Chu Diệp Chương cúi xuống nói với cậu bé: “Vạn Tường, cháu có tin chú không?”
Từ trước tới nay, Chu Diệp Chương và Khổng Vạn Tường không quá thân
thiết, trong suy nghĩ của Vạn Tường, Chu Diệp Chương luôn có một vẻ
nghiêm nghị không thể đùa bỡn, cậu bé biết anh cũng nuông chiều cậu,
nhưng đó là kiểu nuông chiều trong giới hạn. Khổng Vạn Tường cho rằng
Chu Diệp Chương là một người quyền uy, cho nên dù được nuông chiều cậu
cũng luôn biết phải giữ khoảng cách với anh, vì vậy trong nhà, anh là
người cậu bé xa cách nhất. Thế mà lúc này, Chu Diệp Chương trước mặt cậu biểu hiện rất tình cảm, gần như mất hết vẻ nghiêm trang lạnh lùng
thường ngày, giống như nơi an toàn nhất trong gió bão. Khổng Vạn Tường
tâm trí còn non nớt, lại đang cảm thấy cô độc vì mất đi chỗ dựa nên
không khỏi hoảng hốt, mà Chu Diệp Chương lại vững chãi như thế khiến cậu không khỏi nảy sinh ý dựa dẫm.
Vạn Tường ngước nhìn Chu Diệp Chương qua màn nước mắt, khe khẽ gật
đầu, Chu Diệp Chương nhẹ nhàng lau mặt cho Vạn Tường, nói: “Chú sẽ cứu
mẹ cháu về, chú đảm bảo.”
Vạn Tường nấc nghẹn hỏi lại Chu Diệp Chương: “Bao giờ thì chú mới cứu được mẹ về?”
Chu Diệp Chương nghiêm nghị trả lời: “Cũng phải mất mấy ngày. Trước
khi mẹ cháu quay lại, cháu sẽ ở cùng chú, chúng ta cùng đợi mẹ trở về.”
Vạn Tường lau nước mắt, đáp một tiếng: “Vâng.”
Bế Vạn Tường lên từ trong đống chăn, Chu Diệp Chương đặt cậu bé ngồi
trên đùi mình, cúi đầu hỏi: “Tối nay cháu có cần ngủ cùng chú không?”
Vạn Tường tự động vòng tay bám lấy cổ Chu Diệp Chương, hàm hồ nói: “Vâng.”
Bế Vạn Tường sang phòng ngủ lớn, đặt cậu bé lên giường cẩn thận xong
Chu Diệp Chương mới đi tắm, lo Vạn Tường sợ hãi nên Chu Diệp Chương còn
cố ý không đóng cửa phòng tắm.
Tắm rửa qua loa rồi bước ra, Chu Diệp Chương đi thẳng tới bên giường
xem Vạn Tường thế nào, cậu bé đã cuộn tròn trong chăn, mắt nhắm chặt,
khoé mắt còn chưa khô nước, vẻ đau đớn của Vạn Tường khiến Chu Diệp
Chương xót xa. anh đưa tay lau mặt cho cậu bé, sau đó nhẹ nhàng đi vòng
qua bên kia giường, bật đèn ngủ cho Vạn Tường rồi mới nằm xuống.
Đêm nay nhất định là một đêm mất ngủ, hung tin đến với Khổng Lập
Thanh không làm Chu Diệp Chương có tâm lý sợ hãi hay hoảng hốt, anh vốn
là người bình tĩnh và hành động kín đáo, trong cuộc đời đã nhiều phen ba chìm bảy nổi, cũng chưa lần nào bị mất tinh thần. Lúc này anh thấy lo
lắng cho Khổng Lập Thanh cũng trấn tĩnh để nhận định tình hình.
Chu Diệp Chương vắt tay lên trán, mắt nhìn trần nhà, đầu óc hoạt động không ngừng. Anh phân tích kỹ lại tình thế của các bên hiện nay, trong
lúc đang bận suy nghĩ, thân hình bé nhỏ của Vạn Tường nhích lại gần, cắt ngang dòng suy luận của anh.
Chu Diệp Chương biết Vạn Tường chưa ngủ, anh đưa tay đỡ cậu bé lại
sát mình, Vạn Tường quay lại đối mặt với anh, hai người một lớn một nhỏ
lặng lẽ nằm cạnh nhau không lên tiếng.
Rất lâu sau, Vạn Tường đưa bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo ngủ phía
trước ngực Chu Diệp Chương thầm thì: “Chú, mẹ cháu có chết không?” Giọng nói non nớt của Vạn Tường vang lên giữa màn đêm thanh tĩnh, làm chấn
động cả trái tim Chu Diệp Chương.
Chu Diệp Chương nhìn lên trần nhà ngây ra một lát, sau đó nghiêng
người ôm Vạn Tường vào lòng, khẽ hôn lên trán cậu bé một cái, khẽ khẳng
định chắc chắn: “Mẹ cháu sẽ không sao.”
Vạn Tường túm chặt lấy ngực áo anh không đáp lại, cuối cùng cậu bé
cũng dần dần chìm vào giấc ngủ mệt nhọc, cả đêm đó Vạn Tường cứ nắm chặt áo anh như vậy, không buông tay. Nghe tiếng thở đều đều của Vạn Tường,
Chu Diệp Chương muốn xoay người nhưng sợ làm cậu bé tỉnh dậy, anh cũng
không dám cử động mạnh, yên lặng nằm ngửa mặt nhìn lên trần nhà, một lúc lâu sau, tiếng thở dài nhè nhẹ thoát ra từ miệng anh: Em tuy rất ngốc
nhưng lần này nhất định phải nhớ lựa thời lựa thế, quan trọng nhất là
phải giữ được mạng sống.