Quang cảnh bên trong vẫn như lần trước họ đến đây nhưng hai hàng
thiếu nữ xinh đẹp đón khách hôm nay đổi sang mặc sườn xám màu vàng, nhìn rất có không khí rộn ràng vui vẻ của ngày Tết cổ truyền.
Vẫn là phòng VIP ở cuối hành lang trên tầng ba lần trước, cánh cửa
trước mặt họ được mở ra từ bên trong, chùm đèn pha lê trên trần vẫn toả
ánh sáng rực rỡ. Lâm Bội ngồi dưới ánh đèn, sau lưng anh ta là cửa sổ
kính sát đất hình bán nguyệt, tạo thành một tấm nền với ánh đèn lung
linh huy hoàng. Lâm Bội kể như cũng là một dạng công tử chịu chơi, ăn
mặc chải chuốt, đầu tóc theo mốt, da mặt trắng bóc làm đường nét khuôn
mặt nổi bật, ở trong ánh sáng lại càng thêm phần phong độ.
Lần này trong phòng chỉ có một mình Lâm Bội, khi nhóm Khổng Lập Thanh sắp bước qua cửa, A Thần vẫn như lần trước đứng canh ở ngoài, không vào bên trong.
Khổng Lập Thanh đã quen A Thần trong vai trò này, trong khoảnh khắc
sắp đặt chân vào phòng, cô phát hiện bên ngoài còn có một người nữa. Cô
liếc mắt nhìn về phía đó, chỉ thoáng thấy anh ta ngồi trên ghế bên cửa,
một người đàn ông không có gì nổi bật, mặt mũi bình thường, mặc một bộ
quần áo màu xám phổ thông, nhưng thoáng nhìn đã thấy anh ta rất cao to,
săn chắc. Chu Diệp Chương cũng để ý đến người đó, sau khi nhìn lướt qua
đánh giá một hồi, Chu Diệp Chương nháy mắt ra hiệu với A Thần rồi ôm eo
Khổng Lập Thanh đi vào trong.
Lâm Bội vẫn tác phong nho nhã lịch sự như vậy, thân mật bắt tay Chu
Diệp Chương lớn tiếng hàn huyên: “Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới.
Chúc mừng hai người tân niên hạnh phúc.” Nói xong cũng quay sang phía
Khổng Lập Thanh, miệng anh ta khẽ cong lên, dường như ngay cả ánh mắt
cũng chứa ý cười lộ liễu.
Chu Diệp Chương cũng tươi cười phối hợp lại: “Đó đó, anh lại khách
sáo rồi.” Khổng Lập Thanh đợi Chu Diệp Chương nói xong cũng cười tươi
tranh thủ chúc một câu cho phải phép: “Chúc mừng năm mới.”
Ba người chào hỏi xong, Chu Diệp Chương giúp Khổng Lập Thanh cầm
chiếc áo khoác ngoài cô mới cởi ra, rồi cả ba cùng ngồi vào bàn ăn. Lần
này không có màn khiêm tốn nhường nhau vị trí chính diện, ba người thoải mái chọn chỗ, nhưng có lẽ vị trí đẹp nhất là chỗ nhìn ra cửa sổ. Lâm
Bội chọn chỗ đối diện cửa sổ bán nguyệt ngồi xuống trước, Chu Diệp
Chương ngồi xuống cạnh Lâm Bội, Khổng Lập Thanh cũng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Chu Diệp Chương.
Khi ba người đã yên vị, tiệc rượu được bày biện rất nhanh, mâm cao cỗ đầy. Lâm Bội khoát tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ lui ra ngoài, cả
bàn toàn đặc sản biển, hải sâm bào ngư... Khổng Lập Thanh vẫn chỉ thích
cua biển, bây giờ cô đã có thể tự tin ăn cua mà không sợ bị chê cười tư
thế không đẹp, mấy lần đi ăn trước đây, Chu Diệp Chương đã dạy cô thuần
thục rồi.
Hai người đàn ông uống chút rượu, trò chuyện lan man, toàn những việc chung chung. Khổng Lập Thanh ngồi cạnh Chu Diệp Chương vốn không có
thói quen xen vào chuyền đàn ông, yên lặng ăn cua không nói năng gì.
Sau mấy chén rượu, hai người đàn ông nói chuyện càng hăng hơn, thấy
không khí bàn tiệc đã đủ nóng, Lâm Bội đột nhiên hắng giọng một tiếng,
quay sang Chu Diệp Chương trịnh trọng nói: “Hừm, xin anh Chu thứ lỗi cho tôi lỗ mãng, thực ra hôm nay tôi mời anh tới đây là có chuyện muốn cùng anh thương thảo.”
Chu Diệp Chương sớm đã có dự liệu, mặt mày bình tĩnh, cầm khăn ăn lau miệng xong mới nói: “Anh Lâm lại khách sáo rồi, chúng ta đã gặp nhau
mấy lần, cũng coi như bạn bè thân thiết, có gì mà yêu cầu quá đáng, chỉ
cần là việc tôi giúp được tôi sẽ làm hết sức mình.”
Lâm Bội khẽ cười: “Anh Chu quả nhiên là người hào phóng.”
“Được, vậy anh Lâm vào chuyện đi.” Chu Diệp Chương chậm rãi đáp lại.
Mấy câu rào đón đó khi nói hai người cùng cười, Lâm Bội cười xong lập tức nghiêm chỉnh nói: “Chuyện là như này, tôi mạo muội dám nhờ mạng
lưới của anh Chu vận chuyển ít hàng.”
Sau câu nói của Lâm Bôi, mặt Chu Diệp Chương nghiêm nghị lên mấy
phần, anh cúi đầu dùng khăn ăn lau mấy ngón tay, xong xuôi anh mới quay
sang Lâm Bội hỏi lại: “Không biết anh Lâm muốn chuyển hàng gì?”
Lâm Bội dựa lưng vào ghế, mặt có vẻ cân nhắc kỹ càng trả lời: “Thật sự không dám giấu, tôi muốn vận chuyển vũ khí.”
Sau một chút sững sờ, Chu Diệp Chương nhìn Lâm Bội, mặt vẫn duy trì nét cười: “Anh Lâm, chúng tôi kinh doanh hợp pháp.”
Từ lúc Lâm Bội dựa lưng vào ghế, trạng thái con người đã biến đổi một trời một vực, vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng hàm ý trong đó đã hoàn
toàn khác. Sau khi Chu Diệp Chương nói xong câu từ chối, anh ta vắt chéo chân, tư thế có chút tuỳ tiện nhưng vẻ mặt lại kiên định, chậm rãi lên
tiếng: “Tôi đương nhiên biết anh Chu là thương nhân chân chính, mấy năm
gần đây anh Chu đổ rất nhiều tiền đầu tư vào trong nước, dàn trải khắp
các ngành sản xuất, tôi cũng biết nhà họ Chu khởi nghiệp từ ngành hàng
hải, được mệnh danh là trùm vận tải biển, hiện chiếm tới sáu mươi phần
trăm thị trường vận tải biển của Hồng Kông. Mấy năm nay tình hình xuất
khẩu trong nước khá sôi động, lợi nhuận từ đại lục của nhà họ Chu cũng
tương đối rồi. Còn cả việc anh và cô Khổng sắp kết hôn? Cô Khổng đường
đường cũng là người từ đại lục như chúng tôi nữa.”
Chu Diệp Chương đã lăn lộn trên thương trường mười mấy năm, lúc khốn
khó nhất nhà họ Chu cũng phải liên hệ với mafia, những việc như đâm chém cũng không phải chưa từng, chẳng thể ngờ trong thời điểm hoàng kim của
sự nghiệp lại vẫn bị người khác uy hiếp. Lâm Bội nói một đoạn đã chỉ ra
ba điểm yếu của anh: Thứ nhất, anh đầu tư rất nhiều vào thị trường trong nước, dàn trải ở tất cả các ngành nghề, nhưng hoạt động kinh doanh ở
Trung Quốc lại có đặc thù là phải quan hệ tốt với quan viên chính phủ,
Lâm Bội lúc nào cũng có thể dễ dàng phá bát cơm của anh, chỉ cần đầu tư ở đại lục xảy ra vấn đề coi như anh sẽ mất trắng. Thứ hai, sự nghiệp kinh doanh vận tải biển của nhà họ Chu phụ thuộc rất nhiều vào nguồn hàng
xuất khẩu từ đại lục, nếu mất đi thị trường này nguồn lợi của anh sẽ hao hụt, nhà họ Chu sẽ nguy khốn. Điểm yếu cuối cùng là Khổng Lập Thanh,
Khổng Lập Thanh là người đại lục, trên địa bàn này Lâm Bội thừa cơ hội
dùng những thủ đoạn hợp pháp để làm hại cô.
Chu Diệp Chương lòng khẽ cười thầm, anh không thể không thừa nhận Lâm Bội này cho dù tuổi còn trẻ nhưng đã là một nhân vật đáng nể, tuy vậy
kiến thức của anh ta hãy còn nông cạn, có thể là do địa vị hiện nay của
anh ta không bị ai uy hiếp chăng? Người có xuất thân như Lâm Bội sẽ vĩnh viễn không thể nào biết được nguyên tắc sinh tồn của một đại gia tộc và thế giới này thực chất như thế nào. Quyền lực vốn nằm trong tay không
phải chính khách mà doanh nhân, bởi luôn tồn tại những đường dây liên hệ chằng chịt giữa các gia tộc. Người ta lại cho rằng các thượng nghị sĩ ở Mỹ đều xuất thân bình dân trong sạch? Chống lưng cho họ không phải các
gia tộc và họ không đại diện cho lợi ích của giai cấp Tư Sản? Sự thật
hoàn toàn ngược lại. Nhà họ Chu anh phát triển qua mười mấy đời cũng tạm tính là gia tộc hùng mạnh, việc kinh doanh vất vả gây dựng qua bao
nhiêu lâu như vậy, thứ có được nhiều nhất chính là tiền. Lâm Bội nhìn
nhận vậy là đã xem thường Chu Diệp Chương anh. Thị trường trong nước rất lớn nhưng anh không ngu mà dốc tất cả tiền vào đó, đây là thị trường
mới nhưng không phải thị trường chính của anh, Lâm Bội có chọc gậy vào
việc làm ăn ở đại lục thì cũng không thể làm lung lay gốc rễ nhà họ Chu
anh được. Còn nói về Khổng Lập Thanh, đây chỉ là chuyện nhỏ, anh sẽ
nhanh chóng đưa cô đi, trước mắt đó là việc cấp bách.
Chu Diệp Chương cúi đầu suy nghĩ, nhìn thấy anh có mấy phần đắn đo
cân nhắc, Lâm Bội ngồi bên cạnh biểu tình nhẹ nhõm chăm chú quan sát đối phương. Chu Diệp Chương tỏ vẻ yếu thế phải cân nhắc khiến Lâm Bội cảm
thấy nắm chắc thêm vài phần thắng, tuy vậy không hiểu sao vẫn có gì đó
làm anh ta vô cùng căng thẳng.
Bầu không khí trong phòng chớp mắt biến đổi, Khổng Lập Thanh mẫn cảm
nhận ra ngay, từ khi hai chữ “vũ khí” Lâm Bội nói lọt vào tai cô, Khổng
Lập Thanh đã cảm thấy tình hình căng thẳng, sau đó Lâm Bội nhận xét cả
một tràng dài, Khổng Lập Thanh không hiểu được hết nhưng cô cũng có thể
hiểu nó không có lợi cho Chu Diệp Chương.
Căn phòng yên tĩnh kỳ lạ, Chu Diệp Chương vẫn cúi đầu nghĩ ngợi không nói gì, Khổng Lập Thanh có chút bồn chồn không yên, có lẽ do vừa rồi ăn cua hơi nhanh, cô đột nhiên cảm thấy rất khát nước, nhưng nước trà lại
đặt cùng với dao nĩa thừa ở bàn bên cạnh, Khổng Lập Thanh do dự một lúc
rồi cũng đi sang bàn bên đó, hai người đàn ông đang cùng cân não, không
ai chú ý đến cô.
Lúc Khổng Lập Thanh sắp bước tới nơi, Chu Diệp Chương bèn ngẩng đầu
lên nhìn Lâm Bội, nói chậm rãi, lộ rõ vẻ cân nhắc: “Chuyện này là chuyện lớn, anh Lâm có thể cho tôi thời gian suy nghĩ kỹ càng rồi sẽ trả lời
anh không?”
Lúc Chu Diệp Chương nói câu này, Khổng Lập Thanh tay đã nhấc ấm trà
lên, tinh thần cô tập trung cao độ để theo dõi đoạn đối thoại giữa Chu
Diệp Chương và Lâm Bội, nhưng trong giây lát khi Chu Diệp Chương vừa nói xong, cánh cửa bên cạnh cô bỗng nhiên bị đập mạnh, Khổng Lập Thanh lập
tức thấy căng thẳng, cửa lớn mở ra, bên ngoài là A Thần, Khổng Lập Thanh chẳng kịp nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt của cậu, đã nghe cậu hét lớn: “Nằm xuống đất.”
Trong mắt Khổng Lập Thanh, A Thần rất gầy, cho dù dáng người chuẩn
nhưng cũng hơi ẻo lả, cô không thể ngờ người có phần giống con gái như A Thần lại có thể hét to và chạy nhanh đến thế.
A Thần không cần lấy đà, thân thể giống như đầu đạn lao vút về phía
Chu Diệp Chương, một giây sau đã nghe tiếng bát đĩa đổ vỡ, A Thần lao
vào hét lên một tiếng rất to, sau khi giật lấy khăn trải bàn phủ lên Chu Diệp Chương mới lật đổ bàn ăn, bát đĩa cốc tách rơi đổ ngổn ngang trên
mặt đất. Tiếng hét của A Thần to át cả tiếng vật dụng đổ vỡ, trong chớp
mắt cả căn phòng trở nên hỗn loạn, khiến bọn họ chẳng ai nhìn thấy giây
phút A Thần phá cửa xông vào. Cửa sổ kính hình bán nguyệt đột nhiên xuất hiện một lỗ nhỏ bằng ngón tay cái, quanh lỗ đó nhanh chóng xuất hiện
những vết nứt, như mạng nhện lan ra xung quanh.
Đó là một lỗ đạn.
Trước khi biến cố xảy ra hơn mười phút, A Thần đứng gác ngoài cửa đã
cảm nhận được. Cậu đã có mười mấy năm rèn luyện trong môi trường xã hội
đen, từ nhỏ bị nhốt biệt lập, phải đấu tranh để sinh tồn trong một trại
huấn luyện sát thủ tầm cỡ, người có thể còn sống ra khỏi đó đều có giác
quan nhạy bén khác thường.
Lúc mới đến A Thần đã bị anh chàng không mấy nổi bật đối diện gây chú ý. Người này ăn mặc bình thường mặt mũi bình thường nhưng giữa trán lại toát ra loại sát khí rất mạnh, đôi tay hắn lộ bên ngoài măng séc áo,
khớp xương vừa to vừa thô, bàn tay này chắc chắn đã từng giết người, đó
là kết luận đầu tiên của A Thần.
A Thần nhìn lên nhìn xuống, ước đoán tỉ lệ cơ thể đối diện, lúc hắn
ta cúi đầu, phần cơ bắp cổ lộ ra mềm dẻo, lại rút ra kết luận người này
đã từng luyện võ, nếu đánh nhau, nội trong ba mươi giây cậu có thể giải
quyết xong hắn ta. Sau khi kết thúc một loạt những quan sát, cậu đem hắn vứt khỏi vòng cảnh giác, hắn chưa đủ tầm để uy hiếp.
Sau khi đánh giá xong tên gác cửa đó, tinh thần A Thần cũng dần nhẹ
nhõm, hành lang vô cùng vắng vẻ, lúc đến đường vẫn sáng đèn nhưng người
lại không thấy ai, bầu không khí xung quanh yên tĩnh đến có chút dị
thường.
Thần kinh A Thần lại căng thẳng trở lại, ánh mắt nhìn vào hành lang
sâu hun hút, trong nháy mắt mắt cậu nheo lại cảnh giác, đứng dậy đi dọc
hành lang, mở cửa từng căn phòng, không phòng nào có người, cả tầng lầu
này chỉ có bọn họ.
Đi đến cuối hành lang, cầu thang thoát hiểm truyền đến tiếng bước
chân, cơ bắp toàn thân cậu căng đến điểm giới hạn, A Thần quay lại đối
mặt với “gã gác cửa” phía sau.
Hai người đấu mắt một lúc, tiếng bước chân càng lúc càng gần, người kia đột nhiên nói: “Tôi là vệ sĩ của anh Lâm.”
A Thần nhìn “gã gác cửa”, khẽ nói: “Có bốn người, đi lối cầu thang thoát hiểm.”
“Gã gác cửa” quay đầu nhìn về cầu thang thoát hiểm phía A Thần, sau đó khẽ gật đầu.
Theo cầu thang thoát hiểm bốn người đàn ông nối đuôi nhau đi tới, ai
cũng mang súng giảm thanh, đạn đã lên nòng, hàng người bám sát chân
tường đi dọc hành lang, nhón nhẹ bước chân, vô cùng chuyên nghiệp.
A Thần cùng “gã gác cửa” tập kích bọn người kia từ phía sau, cơ bản
không thể chậm chạp, phải giải quyết xong bọn chúng trong thời gian
nhanh nhất. Động tác của A Thần nhanh như chớp từ phía sau, một dao đánh ngất một tên, sau đó lại chớp cơ hội quay người đá chân thẳng vào thái
dương tên đi trước, hai tên đó đều không kịp kêu tiếng nào chớp mắt đã
nằm xụi lơ trên đất.
Vứt hai khẩu súng sang một bên, A Thần không kịp lục soát thêm, chạy thẳng đến phòng của mấy người Chu Diệp Chương.
A Thần trước đây cũng là sát thủ, nhìn cách dàn trận thế này cậu ta
cũng đủ biết đây tuyệt đối không phải do xã hội đen ra tay. Bốn người
quần áo nghiêm chỉnh, mặt mày sáng sủa, ánh mắt chính trực, trên người
không toát lên khí chất của dân anh chị. Hơn nữa quan trọng nhất là họ
mang theo súng, súng lại còn trang bị ống giảm thanh, đây là Trung Quốc, phải là người như thế nào mới có thể được trang bị súng ống chuyên
nghiệp, chắc chắn là một cuộc ám sát được chuẩn bị bài bản và kỹ lưỡng,
tuyệt đối không chỉ do bốn người thực hiện.
A Thần chạy bạt mạng về phía trước, hàng loạt hình ảnh chạy qua trong đầu cậu, chớp mắt đầu cậu xẹt qua hình ảnh tấm cửa sổ kính cực đại hình bán nguyệt trong căn phòng đó, một đích ngắm rất tốt, A Thần vừa nghĩ
vừa dùng chân đá tung cửa phòng.
A Thần đạp cửa rất mạnh, tiếng động vang dội, ba người trong phòng
đều quay ra nhìn cậu, Lâm Bội nhanh nhẹn né người, thoát đòn chí mọng
trong phút chốc.
Một loạt biến cố xảy ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đợi khi Khổng
Lập Thanh hoàn hồn sau hàng loạt tiếng động kinh người, định thần nhìn
ra xung quanh, bàn ăn sau lưng cô đã biến thành một bãi chiến trường,
khăn trải bàn màu trắng đã bị rơi xuống một nửa, bát đĩa đổ vỡ ngổn
ngang trên mặt đât, Chu Diệp Chương và A Thần kề sát vào nhau nằm trên
đất, bên cạnh là Lâm Bội trong tư thế nghiêng người kỳ lạ.
Khổng Lập Thanh cũng chỉ hé mắt nhìn được chút chuyện, thậm chí não
cô còn chưa kịp nhận lện phân tích cụ thể cảnh tượng nhìn thấy, Chu Diệp Chương cách nửa căn phòng đã nhìn cô hét vang “nằm xuống”.
Thần kinh của Khổng Lập Thanh trong ít phút liên tục trải qua mấy lần kinh sợ, người không tránh khỏi có chút đờ đẫn, cũng may cô vẫn còn
nghe được tiếng Chu Diệp Chương hét lên. Chỉ là từ bé đến giờ cô chỉ lớn lên trong một xã hội yên bình, chưa từng trải qua chiến tranh bạo lực,
nên khi nghe tiếng súng đạn cũng không thể như người khác lập tực phản
ứng có điều kiện nằm úp xuống đất, động tác của cô lúc này chỉ là ngồi
xụp xuống.
“Nằm úp xuống!” Chu Diệp Chương lại một lần nữa hét lên, cách nửa căn phòng Khổng Lập Thanh cũng có thể cảm nhận tiếng quát của anh làm chấn
động không khí, trí óc tương đối chậm chạp của cô cuối cùng cũng hoạt
động trở lại, Khổng Lập Thanh từ ngồi chuyển thành nằm sấp trên đất.
Chu Diệp Chương quan sát Khổng Lập Thanh, khẽ thở phào, ngẩng lên nhìn A Thần: “Chuyện gì xảy ra thế?”
A Thần ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ kính, mắt đảo bốn phía như tìm
kiếm thứ gì, trả lời nhanh: “Tầng lầu này đã bị phong toả hết, trừ phòng này ra không phòng nào khác có khách, đối diện có tay súng bắn tỉa,
phối hợp với hắn còn có bốn tên khác, đi từ dưới lầu lên, đều mang súng, vừa bị em và gã canh cửa giải quyết rồi, có vẻ mục tiêu của bọn chúng
là người trong phòng này.”
A Thần vừa nói vừa thở gấp, mọi người nghe xong cảm thấy căng thẳng
rất nhiều, Chu Diệp Chương đưa mắt nhìn về phía Lâm Bội bên cạnh, anh ta nằm nghiêng ở đó, mặt trắng bệch, trán vã mồ hôi lạnh, trên vai máu
thấm ướt áo, xem chừng mục tiêu bị bắn tỉa là Lâm Bội, may là A Thần đột nhiên đạp cửa xông vào báo động cho anh ta kịp nghiêng người né đạn,
nếu không e là lúc này đã thành cái xác nằm đó rồi.
Trong khi Chu Diệp Chương còn đang bận suy nghĩ, A Thần đã bắt đầu cử động cơ thể. Cậu chầm chậm bò đến góc gần cửa sổ kính, vừa bò vừa dặn:
“Mọi người không được cử động, tay súng bắn tỉa đó được huấn luyện rất
bài bản, trước khi có biến, mục tiêu của hắn ta chỉ là một, nhưng giờ e
là tất cả người trong phòng đều thành mục tiêu của hắn rồi.”
Những câu phân tích của A Thần khiến mấy người trong phòng không ai
dám động đậy nữa, cùng nín thở theo dõi từng động tác của cậu ta. Mục
tiêu của A Thần là nút điều khiển rèm cửa trong góc tường giáp cửa sổ.
Bởi không quan sát được mục tiêu nên gã bắn tỉa không ra tay được,
cũng không có thêm viên đạn nào bay đến nữa. Nhìn cửa kính được rèm cửa
chạy ra từ từ che kín, mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Khoảnh khắc hai cánh rèm cửa sát lại nhau, Khổng Lập Thanh, A Thần và Chu Diệp Chương phản ứng vẫn là thở hắt ra, Lâm Bội đang nằm trên đất
từ đầu chẳng có phản ứng gì giờ bỗng nhiên lại hét to: “Cung Tứ Hải, vào đây!”
Cửa mở ra, “gã gác cửa” chớp mắt đứng đó, tay anh ta cầm khẩu súng
nòng gắn ống giảm thanh, Chu Diệp Chương và A Thần cùng bị tiếng hét của Lâm Bội làm cho giật mình, phút sau đã thấy Lâm Bội bám vào khăn trải
bàn chầm chậm đứng lên, máu ướt đẫm một khoảng lớn trên vai, mặt anh ta
trắng như tờ giấy, môi tái nhợt không còn sắc máu, mấy lọn tóc bị mồ hôi dính bết trên trán, bộ dạnh nhếch nhác chẳng ra sao, trợn mắt hung hăng nhìn Chu Diệp Chương, có chút điên dại, sau đó nhếch môi ra lệnh: “Bắt
cô ta lại.”
Khổng Lập Thanh bị người ta túm tóc lôi dậy, cô vừa đau vừa sợ, cơ
thể bỗng nhiên khởi động cơ chế phòng bị, đưa chân đá người kia theo
phản xạ, tuy nhiên hành động phản kháng của cô chẳng có chút tác dụng
nào. Cô còn đang giãy giụa thì thấy một vật cứng lạnh chạm tới cằm, cô
nhìn theo bàn tay thô ráp đó, là một khẩu súng, mới chỉ nhìn thấy súng
giả trong phim truyền hình chiếu trên tivi, bây giờ là súng thật ngoài
đời, khẩu súng trong tay người đó sáng lạnh như băng, một nỗi sợ hãi bao trùm khiến cô không kêu lên nổi.
Chu Diệp Chương không chạy đến bên Khổng Lập Thanh mà trầm giọng quay sang hỏi Lâm Bội: “Anh muốn làm gì?”
Lâm Bội không trả lời câu hỏi của Chu Diệp Chương ngay mà bước đến
chỗ Khổng Lập Thanh đứng ngoài cửa, mấy bước đầu tiên có chút loạng
choạng, nhưng sau đó bước đi của anh ta nhanh chóng vững chãi trở lại.
Đi đến cửa rồi, Lâm Bội mới quay lại nói với Chu Diệp Chương: “Chu Diệp
Chương, ám sát chúng ta ngày hôm nay là người của nhà họ Lâm, nhưng mục
tiêu chính bọn họ nhằm vào là tôi. Tôi đoán hiện giờ tình cảnh bên ngoài cũng đã náo loạn rồi, tôi không muốn chết, tôi cũng không muốn phải
chạy trốn cùng trời cuối đất, cho nên nếu anh không muốn nhìn thấy cô ta chết, hãy giúp tôi lật ngược tình thế.” Nói tới đây, Lâm Bội dường như
có vẻ đuối sức, nhắm mắt dưỡng thần một chút mới nói tiếp được: “Khi nào được an toàn, tôi sẽ thả cô ta, đương nhiên nếu anh không quan tâm đến
cô ta, tôi cũng rất mãn nguyện khi có người tiễn một đoạn xuống suối
vàng.”
Chu Diệp Chương quắc mắt nhìn lại một cái nhưng rồi lập tức trầm
giọng nói với Lâm Bội: “Chu Diệp Chương tôi từ xưa tới nay rất ít khi
hứa hẹn, nhưng phàm là chuyện đã nói ra sẽ không bao giờ nuốt lời. Tôi
bảo đảm với anh, chỉ cần anh thả cô ấy, an toàn của anh tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”
Lâm Bội há miệng cười nhạo báng thành tiếng: “Thế kỷ Hai mươi mốt rồi mà còn muốn làm quân tử ‘nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy’? Chu Diệp
Chương, nếu tôi nói với anh, thật ra tôi cũng chẳng quan tâm anh có thể
giúp tôi lật ngược tình thế hay không, anh tin chứ?” Nói xong, ánh mắt
anh ta đầy vẻ u uất nhìn sang Khổng Lập Thanh.
Mặt Chu Diệp Chương thoáng chốc biến sắc, hét to: “Lâm Bội, tôi sẽ giúp anh, hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ giúp anh.”