Phần sau của buổi học, học sinh chia thành từng đôi bước lên đệm thi
đấu đối kháng, các em còn lại ngồi thành hai hàng xung quanh quan sát,
vừa là theo dõi vừa là nghỉ ngơi.
Vì về nhà còn có A Thần kèm nên Khổng Vạn Tường được xếp vào một
trong những học sinh đứng đầu lớp, vòng đối đầu đối kháng những tuần
trước cậu bé có vể không được may mắn lắm, đối thủ lần này của Vạn Tường là một học sinh mới chuyển đến, vào cuộc chưa quá mấy chiêu cậu bé đã
bị đốn ngã lăn trên đệm, thua rất thảm hại. Đồi thủ không cao to hơn Vạn Tường bao nhiêu nhưng kỹ thuật lại trội hơn hẳn, Vạn Tường ngã không bị đau, chỉ có lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng. Sau khi tan học
Khổng Lập Thanh thấy cậu bé đi đến chỗ cô mắt long lanh nước, vẻ như
muốn khóc.
Suốt đoạn đường đi đến chỗ Khổng Lập Thanh đợi, Khổng Vạn Tường đều
cúi đầu, Khổng Lập Thanh đưa quần áo cho cậu bé tự đi thay, cậu cũng
không nói gì, tâm trạng có vẻ rất tệ. Khổng Lập Thanh muốn an ủi Khổng
Vạn Tường vài câu nhưng mấy lần toan mở miệng lại không biết phải nói
gì, thực sự cô cũng chẳng hiểu chút gì về Taekwondo cả.
Thật ra Khổng Lập Thanh không biết trước đây mỗi lần Khổng Vạn Tường
gặp tình huống này, A Thần đợi khi tan học sẽ trực tiếp đấu với cậu bé
một lần nữa, trong quá trình đấu sẽ từ từ nói cho Vạn Tường biết cậu bé
sai ở bước nào, lần sau gặp trường hợp này thì cậu bé phảu đánh trả ra
làm sao. Giữa Vạn Tường và A Thần vì thế mà tồn tại một tình bạn đặc
biệt. Cách A Thần huấn luyện Vạn Tường cũng rất lợi hại, còn bây giờ
trước mặt là người mẹ yếu mềm chẳng hiểu Taekwondo, Vạn Tường cảm thấy
thất vọng, cậu bé nhớ A Thần.
Thấy Vạn Tường cúi đầu chẳng nói năng gì, lặng lẽ thay quần áo, Khổng Lập Thanh cũng thấy bất lực, cuối cùng chỉ biết xoa đầu cậu bé, nhẹ
nhàng an úi: “Không sao đâu.” Thật sự Khổng Lập Thanh cũng biết đấy chỉ
là một câu an ủi để mà an ủi, tuyệt đối chẳng có tác dụng gì, nhưng quả
thực trong hoàn cảnh này cô cũng chẳng biết phải làm thế nào cho phải.
Khổng Vạn Tường ngẩng cao đầu để mẹ quàng khăn, sau đó lấy giọng hết
sức nghiêm túc hỏi Khổng Lập Thanh: “Mẹ, lúc nào thì A Thần quay lại?”
Khổng Lập Thanh sửng sốt, cuối cùng cũng chỉ có thể trả lời đại khái: “Có lẽ sang năm mới.”
“Ôi!” Vạn Tường rõ ràng không thích đáp án này, giọng cảm thán vút cao vô cùng thất vọng.
Suốt trên đường về Khổng Vạn Tường tâm tình không vui, từ đầu đến
cuối chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Khổng Lập Thanh cảm thấy cậu bé
đang tràn đầy tâm trạng thất vọng và bất lực, Chu Diệp Chương đã làm
thay đổi cuộc sống hai người, thế giới của Vạn Tường giờ đây đã không
còn một mình cô nữa, cậu bé khôn lớn rồi, suy nghĩ cũng dần trưởng thành hơn.
Hai mẹ con cùng im lặng không nói gì cho tới khi về nhà, vào đến cửa
đã thấy mùi thức ăn tỏa ra nức mũi, dì Thanh đi từ trong bếp ra đón hai
người, cười híp mí với hai mẹ con đang bước vào: “Về rồi à? Vạn Tường
đói chưa? Bà hấp cho cục cưng một cái bánh gato trứng cực ngon rồi.” Dì
Thanh lúc nào cũng giữ nụ cười hiền hậu như vậy, Khổng Lập Thanh không
hiểu sao cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Khổng Vạn Tường tập Taekwondo cả chiều cũng đói, nghe dì Thanh nhắc
đến món bánh ngọt yêu thích, mặt tươi tỉnh lên mấy phần, thay giày xong
bèn vội chạy đến bên dì Thanh nũng nịu kêu: “Bà nội, cháu đói rồi.”
Dì Thanh không nói gì, trước tiên giữ lấy khuôn mặt cậu bé, vuốt nhẹ
mấy cái: “Làm sao thế này? Ra ngoài bị ai bắt nạt à? Lại còn bị đánh vào mặt nữa.”
Khổng Vạn Tường đỏ mặt không vui, miệng lẩm bẩm: “Không sao ạ.”
Dì Thanh cũng không truy hỏi nữa, khẽ bật cười với điệu bộ của Vạn
Tường rồi đặt tay lên vai đẩy cậu bé đi vào trong bếp. Khổng Lập Thanh
thở dài đầy bất lực theo sau cả hai. Có đôi khi chúng ta sợ gần gũi với
một ai đó trong những khi bực dọc, cũng chỉ bởi sợ làm tổn thương người
đó. Khổng Vạn Tường từ khi trở về luôn giữ khoảng cách với cô, có vẻ vì
sợ sẽ làm gì đó khiến cô buồn. Có thêm người thứ ba, tâm trạng không vui của cậu bé rất nhanh được hoá giải. Suy nghĩ của cậu bé còn chưa trưởng thành, huống hồ nhiều người lớn cũng không tránh khỏi khiếm khuyết, vì
vậy Khổng Lập Thanh cũng thấy không cần quá lo lắng. Chỉ là Vạn Tường
càng ngày càng lớn, những chuyện khiến cô phải lo lắng sợ sẽ ngày một
nhiều, nghĩ đến không khỏi cảm thấy đau đầu.
Ăn xong bữa tối, cuối cùng Khổng Vạn Tường cũng bị dì Thanh dụ cho
cười ra mặt. Cậu bé và dì Thanh rất có duyên với nhau, Khổng Lập Thanh
cũng biết dì Thanh thật lòng yêu quý Vạn Tường, trước mặt dì, Vạn Tường
rất ngoan ngoãn hiếu thảo, dì ấy cũng yêu chiều cậu bé, hai người quan
hệ rất tốt.
Sau bữa tối, Khổng Vạn Tường ngồi xem tivi, dì Thanh thu dọn nhà cửa
xong cũng ngồi lại chơi cùng hai mẹ con cô. Đợi Khổng Vạn Tường đến giờ
đi ngủ, Khổng Lập Thanh đưa cậu bé lên tầng dì Thanh mới xuống nghỉ
ngơi.
Khổng Vạn Tường tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ lông chui vào chăn ấm,
Khổng Lập Thanh ngồi dựa trên đầu giường, đọc truyện cổ tích cho cậu bé
nghe. Cô không phải người bẩm sinh có giọng nói hay, khi đọc truyện
không biết nhấn giọng lên bổng xuống trầm, chỉ có thể đọc đều đều không
mấy sống động, nhưng cũng may sao bao nhiêu năm qua Khổng Vạn Tường sớm
đã quen, câu chuyện mới đọc được một nửa cậu bé đã mơ màng thiếp đi.
Khổng Lập Thanh thấy Khổng Vạn Tường ngáp ngủ liền cất cuốn truyện
trong tay, nghiêng người nằm bên cậu bé, xoa lưng giúp Vạn Tường dễ ngủ.
Khổng Vạn Tường trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ đột nhiên xoay lại ôm chặt Khổng Lập Thanh hói: “Me, còn bao lâu nữa mới sang năm mới?”
Đầu Khổng Vạn Tường gối lên bụng cô, giọng nũng nịu chờ đợi, trái tim Khổng Lập Thanh như có sóng xô nhè nhẹ, cô nói khe khẽ: “Vẫn còn hơn
một tháng nữa.”
“Vẫn còn hơn một tháng nữa cơ ạ? Ôi!” Giọng Khổng Vạn Tường lạc đi, cuối câu còn thở dài thườn thượt.
“Con nhớ A Thần rồi à?” Khổng Lập Thanh khẽ hỏi lại.
“Vâng.” Giọng Vạn Tường mơ mơ hồ hồ, rõ ràng cậu bé đã mơ màng ngủ
mất. Khổng Lập Thanh xoa vuốt cánh tay cậu bé, rất lâu không nói gì, hoá ra ngay cả trẻ con cũng hiểu thế nào là nhớ.
Từ phòng Vạn Tường đi ra, Khổng Lập Thanh theo thói quen lại đến thư
phòng, đêm khuya yên tĩnh không có việc gì để làm, cô lặng lẽ ngồi ngây
người trên chiếc ghế Chu Diệp Chương thường ngồi, trong tay là điếu
thuốc đang cháy dở, đây là nơi cô hay ngồi một mình lúc cảm thấy cô đơn
nhất. Không điện thoại, không tin nhắn, Chu Diệp Chương hoàn toàn bặt vô âm tín, cô cũng thấy nhớ anh nhưng lại chẳng có cách nào chuyển lời.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Chương 6: Anh quay lại rồi
Cuối tháng Mười hai có hai kỳ nghỉ nối tiếp nhau là Giáng Sinh và năm mới, cũng là thời điểm náo nhiệt nhất của tháng. Nhưng kỳ nghỉ này của
Khổng Lập Thanh lại khá buồn tẻ, trong nhà chỉ có một già và một trẻ,
đều không phải tuýp người ưa nào nhiệt thành ra cô cũng nhập bọn cùng
hai người, hai kỳ nghỉ cứ thế bình bình qua đi.
Năm nay Tết Âm lịch cũng đến sớm, trung tuần tháng Một Dương lịch là
đã nghỉ Tết Nguyên Đán. Có dì Thanh ở đây, việc nhà căn bản đều không có gì cần Khổng Lập Thanh bận tâm, dì Thanh bản tính cũng là người cẩn
thận chu đáo, một tuần trước đêm Giao Thừa đã không còn nơi nào trong
ngôi nhà không sạch sẽ gọn gàng, đồ dùng Tết cũng đã sớm được mua sắm
xong.
Ngày Ba mươi Tết, sau khi ăn tối một lúc, Khổng Lập Thanh đưa Khổng
Vạn Tường đi tắm, thay quần áo mới cho cậu bé từ trong ra ngoài. Thật ra Khổng Lập Thanh cũng không hiểu phong tục tắm nước lá đêm giao thừa gì
đó, cô chỉ tin rằng trong đêm Giao Thừa nếu tắm gội sạch sẽ, thay quần
áo mới xua đuổi hết tà khí thì sang năm mới sẽ gặp nhiều may mắn.
Hai mẹ con chuẩn bị xong xuôi mới dắt tay nhau xuống lầu, bàn trà
trong phòng khách dì Thanh đã bày đầy thứ bột, nhân và dụng cụ làm món
bánh chẻo, tivi cũng mở, đèn bật sáng trưng, không khí đã có phần náo
nhiệt đặc trưng ngày Tết. Dì Thanh hôm nay không mặc bộ đồ người giúp
việc của nhà quyền quý Hồng Kông như mọi khi mà mặc một chiếc sườn xám
màu đen, bên ngoài là áo khoác lông cừu dài màu xám nhạt, tóc búi sau
gáy, rất có phong vị của một phụ nữ trung niên hiền hậu.
Bộ quần áo dì Thanh mặc hôm nay là do Khổng Lập Thanh mới tặng. Cô
chưa từng đối xử với dì Thanh như bà chủ và người giúp việc, cũng biết
dì thực lòng yêu quý nên mới chăm sóc chu đáo cho Khổng Vạn Tường. Ngược lại cô đối với dì cũng là tình cảm biết ơn chân thành, sâu sắc. Cho nên chiều Ba mươi Tết Khổng Lập Thanh đặc biệt về sớm, đi siêu thị chọn mua cho dì Thanh bộ đồ này. Lúc nhận quà dì Thanh cũng chỉ khẽ cười, cám ơn cô, nói buổi tối sẽ mặc nó đón năm mới, thái độ đúng mực, không khách
khí cũng không xiểm nịnh khi nhận quà của dì Thanh khiến Khổng Lập Thanh vô cùng hài lòng.
Khổng Lập Thanh dắt Khổng Vạn Tường đi về phía sofa để cậu bé yên vị
bên cạnh mình, rồi cũng sắn tay áo phụ giúp dì Thanh gói bánh chẻo.
Khổng Lập Thanh đã sống bao nhiêu năm nhưng dường như chưa từng nghiên
cứu phong tục ngày Tết, tất cả đều tuỳ dì Thanh chuẩn bị. Bữa cơm tối
cuối cùng của năm cũ, dì chọn làm mấy món ăn cầu kỳ, thơm ngon và tinh
tế nhưng lại hơi ít hơn mọi khi, thành ra bọn họ cùng có một bữa cơm Tất Niên long trọng mà không lãng phí. Làm bánh chẻo đêm Giao Thừa là phong tục của người phương Bắc, nghĩ rằng Khổng Lập Thanh lớn lên ở miền Bắc
nên dì Thanh muốn chuẩn bị “tiết mục” này.
Việc cán bột tất nhiên bị Khổng Lập Thanh giành lấy, Khổng Vạn Tường
ngồi bên có vẻ nhàm chán, dì Thanh nặn cho cậu bé một con thỏ bột, Khổng Vạn Tường cảm thấy nặn bột cũng là trò chơi thú vị, bèn xắn tay áo lên, bẹo một cục bột nặn đồ chơi.
Vừa cán bột vừa tranh thủ ngẩng lên hỏi dì Thanh: “Dì Thanh, dì trước nay thường đón năm mới ở đâu?” Khổng Lập Thanh cũng chỉ là buột miệng
hỏi như vậy chứ cũng không có hàm ý gì, cô cảm thấy dì Thanh lớn tuổi
như vậy rồi, không biết có gia đình riêng hay không, nhưng chắc vì Chu
Diệp Chương dặn dò nên mới ở lại đây đón năm mới cùng mẹ con cô. Nghĩ
như vậy lòng Khổng Lập Thanh cảm thấy ít nhiều áy náy.
Dì Thanh cười hiền hoà, khẽ nói: “Trước đây hàng năm đều đón năm mới
cùng bà nội cậu Chu Diệp Chương. Tôi goá bụa sớm, cũng không có con cái, ở với Chu lão phu nhân đã hơn ba mươi năm, từ lúc ngoài hai mươi tới
giờ, lão phu nhân ở đâu là tôi ở đó.”
Khổng Lập Thanh rõ ràng không hiểu được một mối quan hệ như thế, cuối cùng chỉ có thể nhận xét chung chung một câu: “Tình cảm hai người chắc
chắn rất tốt.”
Dì Thanh lại cười nhẹ, cũng không phản bác gì, chỉ khẽ nói: “Lão phu
nhân là một người rất tốt, khi nào gặp sẽ thấy.” Ẩn ý đàng sau câu nói
này của dì Thanh, Khổng Lập Thanh cô nhận sao nổi, gia đình Chu Diệp
Chương như thế, cô không nào bước vào được.
Khổng Vạn Tường rất thích ăn bánh chẻo, dì Thanh để ý biết được nên
chú ý chuẩn bị nhiều nguyên liệu hơn, định làm dư thêm một chút cất
trong tủ lạnh nấu cho cậu bé ăn dần. Bận rộn gói bánh chẻo đến sát chín
giờ mới xong, dì Thanh mang bánh đã gói vào bếp cất đặt, Khổng Lập Thanh lau sạch bàn trà.
Đợi thu dọn mọi thứ xong, dì Thanh mới đi ra từ bếp, xoa hai tay vào
nhau, đến bên sofa kính cẩn xin phép Khổng Lập Thanh: “Cô Khổng, tôi
muốn gọi điện thoai chúc mừng năm mới lão phu nhân, có được không ạ?”
Thái độ lễ phép của dì Thanh khiến Khổng Lập Thanh luống cuống cả tay chân, vội vàng chỉ vào điện thoại, cô run run nói: “Dì, dì cứ tự nhiên, dì đừng như vậy, tôi, tôi...” Khổng Lập Thanh không nói thêm được nữa,
mỗi khi bị người khác coi thường khinh khi, cô có thể không bận tâm hoặc nhẫn nhịn chịu đựng rồi cũng qua, nhưng khi được người khác đặc biệt
kính trọng như thế này, cô lại không thể tiếp nhận nổi.
Dì Thanh tủm tỉm cười, hiền hậu nói: “Cô Khổng, tôi biết cô là một
người bình dị, nhưng quan hệ trong đại gia tộc cũng không thể tránh khỏi có nhiều thị phi, tìm được chỗ dựa là cô phải bám chắc lấy, nếu không
đến lúc đó sẽ bị người khác bắt nạt.”
Khổng Lập Thanh mất tinh thần, thị phi trong quan hệ với đại gia tộc, cái đó cho dù cô có cố sức tưởng tượng thế nào cũng không thể hình dung ra một tình huống cụ thể, cô có cảm giác mình và chuyện đó chẳng liên
quan gì với nhau, nhưng câu nói này của dì Thanh lại khiến cô lờ mờ nhận thấy viễn cảnh đáng sợ đó rất có thể sẽ quan hệ chặt chẽ với cuộc sống
của mình sau này, tâm trạng cô có chút phức tạp, Khổng Lập Thanh cố thu
mình chìm sâu vào ghế sofa, cả người bất động không nói gì.
Dì Thanh rất tỉnh, lập tức nhận thấy Khổng Lập Thanh tuy ngồi đó
nhưng không biết suy nghĩ miên man chạy tới tận đâu, cho nên cũng không
nói gì thêm, miệng khẽ cười, ngồi xuống sofa nhấc điện thoại lên.
Dì Thanh từ khi còn trẻ đã đi theo Chu lão phu nhân, lúc mới đến giúp việc, lão phu nhân cũng vừa goá bụa, hai người ở bên nhau mấy chục năm, tình cảm thậm chí còn thân thiết hơn cả chị em gái, điện thoại vừa
thông đã thấy lão phu nhân trực tiếp trả lời: “A Thanh à, ta sớm biết là chị sẽ gọi điện thoại cho ta, ta ngồi đây đợi chị cũng được một lúc
rồi.” Giọng lão phu nhân đã tám mươi tuổi truyền qua điện thoại nghe vẫn rõ ràng, câu chữ lưu loát.
“Vâng, lão phu nhân có khoẻ không ạ? A Thanh gọi điện chúc mừng năm
mới lão phu nhân.” Dì Thanh nói mà khoé mắt ươn ướt, Khổng Lập Thanh
nhìn thấy thế liền ý nhị chuyển ánh mắt đi chỗ khác, cô không muốn làm
dì Thanh cảm thấy ngượng ngùng, thật ra cô có ý lịch sự tránh đi nhưng
cũng là lo lắng thừa, bọn họ nói tiếng Quảng Đông, cô có nghe cũng không hiểu, nhưng lúc này đứng lên đi chỗ khác không khéo lại làm dì Thanh
hiểu nhầm mình có thành kiến, cho nên cô ngồi im trên sofa.
Trong điện thoại đang là lão phu nhân lên tiếng đáp lại: “Ừ, ta rất
khỏe, con cháu đều đang quây quần hết ở đây, trong nhà ầm ĩ lắm, năm nay chỉ thiếu có mình chị thôi.”
“Vâng, A Thanh cũng nhớ lão phu nhân lắm, có điều bên này một mẹ một
con bọn họ cũng không dễ dàng gì, thiếu gia để A Thanh ở lại chăm sóc họ cũng là điều nên làm ạ.”
“Ha ha, Diệp Chương luôn chăm chút cho người của mình, chị ở đó lâu nay, chị thấy cô gái đó như thế nào?”
Dì Thanh ngẩng đầu lên nhìn Khổng Lập Thanh đang chăm chú xem tivi,
khẽ cười: “Một cô gái rất tốt, rất phù hợp với thiếu gia nhà ta.”
Bên kia điện thoại lão phu nhân lại cười “ha ha” một tiếng: “Người do Diệp Chương chọn là ta yên tâm rồi.”
“Vâng ạ, thiếu gia đích thân chọn xưa nay đều là những người không
tầm thường, lão phu nhân thật có phúc.” Dì Thanh tự nhiên nói ra những
lời khen khiến lão phu nhân vui vẻ.
Quả nhiên đầu kia điện thoại lão phu nhân lại cười sảng khoái: “Diệp
Chương cũng là một tay chị chăm lo từ nhỏ, hồi xưa bé bỏng như vậy mà
giờ trưởng thành thế này rồi, đã biết tìm cháu dâu về cho ta.” Hai người cùng cười trong điện thoại, dông dài nhớ lại những chuyện ngàu xửa ngày xưa.
Hai người trò chuyện điện thoại cả nửa giờ mới xong, lão phu nhân bên đó cúp máy rồi mà trong mắt vẫn còn có ý chưa thoả mãn, ánh mắt vô tình quét quanh lại chạm phải A Thần đang ngồi xếp bằng trên đất trước mặt,
bà lại mỉm cười, trong mắt tràn ngập hồi ức ấm áp.
A Thần ngồi dưới đất say sưa chơi trò chơi trên màn hình lớn, nghe
thấy lão phu nhân gác điện thoại mới ngẩng lên nhìn lão phu nhân cười
một cái, nụ cười của A Thần rất thuần khiết, cư xử cũng giống như một
đứa trẻ, lão phu nhân âu yếm đưa ngón tay dí dí váo trán cậu ta, đáp lại một nụ cười hiền hậu. Hai người già trẻ cách nhau ba thế hệ không dùng
lời mà chỉ qua hành động cũng đủ trao cho nhau những tình cảm yêu thương ấm áp.
A Thần là trường hợp khác biệt trong nhà họ Chu. Thuở thiếu thời cậu
ta đã một mình lưu lạc bên ngoài, đến khi tìm được cậu về, cả lão phu
nhân và Chu Diệp Chương, hai người nắm quyền cao nhất trong nhà họ Chu
đều cưng chiều, mặc cho cậu bé A Thần này luôn tỏ ra xa cách mọi người.
Như bao gia tộc danh giá khác, trong đại gia đình nhà họ Chu cũng khó
tránh khỏi những chuyện đấu đá tranh giành, mưu hèn kế bẩn, nhưng nhìn
chung không ai dám động đến cậu ta. Phòng ngủ của Chu lão phu nhân là
không gian riêng tư tuyệt mật, nơi này cấm người khác ra vào, chỉ có A
Thần mới dám ngồi đây chơi trò chơi ầm ĩ.
Lão phu nhân ngồi phía sau A Thần tủm tỉm cười xem cậu chơi điện tử,
tâm tư bà có vẻ rất vui, người giúp việc mấy lần định vào tìm, đều bị
lão phu nhân vẫy tay đuổi ra.
A Thần sau một hồi cuồng loạn đánh chiếm, cuối cùng chiến thắng,
nhưng thắng cuộc rồi, niềm thoả mãn cũng phút chốc vụt qua, cậu vứt điều khiển sang một bên, nhanh chóng cảm thấy thật nhàm chán.
A Thần quay lại nhìn lão phu nhân, lão phu nhân cũng cười nhìn lại. A Thần nhìn lão phu nhân không chủ định lại quét đến chỗ đặt điện thoại
bên cạnh bà, đột nhiên cậu ta cười thành tiếng rồi đứng dậy lao đến cầm
điện thoại hối hả lục tìm danh sách cuộc gọi vừa nhận.
Lão phu nhân thấy A Thần động tác vội vã, trìu mến nhìn cậu, nheo mắt cười hỏi một câu: “A Thần khi nào mới tìm cháu dâu về cho bà cố?”
A Thần nhấc điện thoại nheo mắt nhìn lão phu nhân rồi khẽ cười: “Cháu vẫn còn nhỏ ạ.”
Lão phu nhân nhận thấy A Thần có ý muốn lảng chuyện, bèn cười ha ha hai tiếng.
Cùng lúc đó, bên này điện thoại nhà Khổng Lập Thanh đột ngột đổ
chuông, dì Thanh vẫn còn đứng bên điện thoại bèn nhanh nhẹn nhấc máy. Dì đặt ống nghe bên tai, nghe tiếng bên kia liến cười rồi mới trả lời: “Ha ha, A Thần à? Ồ, được, cậu đợi máy nhé, tôi đi gọi thằng bé.”
Dì Thanh quay sang Khổng Vạn Tường bên cạnh, khẽ nói: “Tiểu Vạn Tường, A Thần tìm cháu.”
Khổng Vạn Tường vốn chẳng thiết tha gì chương trình Chào Xuân của đài truyền hình trung ương đang chiếu trên tivi lúc này. Nhưng hôm nay là
đêm Giao Thừa, cậu bé cũng biết mẹ sẽ không nuông chiều để mặc mình độc
chiếm tivi xem kênh hoạt hình, nên đành quay sang chơi với con thỏ bằng
bột mà dì Thanh nặn cho. Lúc này nghe nói A Thần gọi điện đến tìm, nhất
thời không kiềm chế được vui sướng, vội vã vứt ngay con thỏ bột đã bị
bóp dẹt trên tay, không may lại vướng nỗi còn cách xa điện thoại, thế là nửa lăn nửa bám lấy Khổng Lập Thanh, trườn đến bên dì Thanh, chộp lấy
điện thoại trên tay dì, phấn khích reo lên: “A Thần, đang ở đâu? Khi nào mới trở lại đây?”