Kể từ ngày gặp nhau, đây là lần đầu tiên hai người sánh vai cùng đi
xuống dưới nhà. Cho dù họ không quá thân mật, không nắm tay, giữa hai
người vẫn để một khoảng trống nhưng hai người lớn ngồi trong phòng khách dưới lầu dường như đều nhận ra quan hệ giữa bọn họ đã có thay đổi.
Khổng Lập Thanh nhạy cảm phát hiện ánh mắt A Thần nhìn mình có vẻ nheo
lại, còn dì Thanh cũng nhìn cô cười, nụ cười trìu mến hơn bình thường
mấy lần.
Khổng Lập Thanh và Chu Diệp Chương xuống tới lầu đúng lúc dì Thanh
dắt tay Khổng Vạn Tường đi ra ngoài. Khổng Vạn Tường nhìn thấy mẹ nhưng
vẫn yên lặng đứng bên dì Thanh, vẫy vẫy bàn tay nhỏ hướng về phía cô:
“Mẹ, con đi học đây, bye bue.”
Khổng Lập Thanh cũng quay về phía cậu bé, cười thật tươi: “Bye bye.”
Xem chừng Vạn Tường thích ứng với cuộc sống và con người ở đây rất
nhanh, cô cũng thấy yên tâm hơn nhiều.
Ăn sáng xong ba người lớn cùng rời khỏi nhà, dưới lầu quả nhiên đã có sẵn một chiếc xe đợi Khổng Lập Thanh, chính là chiếc BMW màu đen bọn họ cùng ngồi đi mua sắm hôm đó. Chu Diệp Chương từ lúc ra khỏi nhà mặt mũi lại có phần lạnh lùng như cũ, mở cửa xe giúp Khổng Lập Thanh, đợi cô
ngồi vào xong mới cúi xuống nói với cô một câu: “Đi đường chú ý cẩn
thận.” Sau đó đóng cửa xe lại và đi về phía chiếc Cadillac.
Ngồi ở ghế sau nhìn quang cảnh đường phố vụt qua trước mắt, nhiều năm sau Khổng Lập Thanh vẫn nhớ rõ tâm trạng mình lúc ấy. Đó là loại cảm
giác trong hoảng hốt có chút thiếu chân thực, tất cả xảy đến quá nhanh,
quá mạnh, cảm quan bị đánh vào quá sâu, nội tâm lại vẫn trống hoác như
cũ.
Còn cách bệnh viện hai dãy phố nữa, Khổng Lập Thanh liền nói tài xế
dừng xe lại, anh ta có vẻ rất khó xử, chỉ biết lắp bắp: “Cô Khổng...”
“Không sao đâu, anh đi luôn đi, tôi muốn đi bộ, hôm nay trời rất
đẹp.” Khổng Lập Thanh bất chấp phản ứng của tài xế, vừa lạnh lùng vừa cố chấp, thẳng tay mở cửa xe bước xuống. Người tài xế bất lực chỉ còn biết nhìn theo bóng cô đi xa dần, không dám cùng cô tranh cãi nữa.
Buổi sáng mùa thu, không khí trong lành, mặt trời mới ló dạng trải
khắp nhân gian ánh nắng vàng ấm áp, Khổng Lập Thanh khoan thai thả bước, bên đường đâu cũng là cảnh phố phường phồn hoa, người đi đường phần lớn vội vã cúi đầu bước đi cho kịp giờ làm, mấy quầy bán đồ ăn sáng nhộn
nhịp mở đầu cho một ngày kinh doanh mới, trong khung cảnh náo nhiệt có
thể cảm nhận rõ hơi thở cuộc sống.
Bước đi trong gió mát, nội tâm Khổng Lập Thanh cảm thấy khoảnh khắc
này mình thực sự tự do. Hai ngày vừa rồi cô đã trải qua quá nhiều
chuyện, tâm trạng phức tạp, lúc này có thời gian cô mới có thể tĩnh tâm
suy nghĩ một chút.
Nửa cuộc đời đã sống Khổng Lập Thanh chưa từng được ai thật lòng quan tâm chăm sóc. Kinh qua cuộc sống bị giày vò dẫn đến cô luôn phản ứng
chậm hơn biến cố nửa bước, nhưng cho dù có chậm hiểu như vậy cô vẫn có
thể nhận biết người đàn ông tên Chu Diệp Chương kia ít nhất cũng thích
mình. Nhưng bối cảnh sống người đó phức tạp đến như vậy, chẳng hiểu sau
này cuộc sống của cô sẽ bị anh đẩy trôi dạt đến đâu, cô không tưởng
tượng nổi, chính vì vậy cô cảm thấy hoảng sợ. Bản thân cũng từng ôm ấp
những mộng tưởng về tình yêu, nơi sâu thẳm con tim cô vẫn hằng ấp ủ một
khát vọng ngọt ngào, đó phải là một người đàn ông hiền lành tốt bụng,
không cần có quá nhiều tiền, chỉ cần có thể bỏ qua khuyết điểm của cô,
không chê cô, yêu thương cô, quý mến Vạn Tường, khiến tinh thần cô thực
sự thoải mái. Vậy mà bỗng nhiên cuộc đời cô lại xuất hiện một người đàn
ông tên là Chu Diệp Chương, anh ta phá vỡ “cái kén” cô cuộn mình vào,
sau đó cứ bám dính lấy cô, cho dù có làm cô đau đớn vậy đấy, cảm quan bị tác động mạnh mẽ như thế đấy, nhưng trong tâm trạng đau buồn lại hàm ẩn niềm vui. Bao nhiêu năm qua, từ khi có ý thức đến nay, mới có người
nguyện cùng cô chia sớt ngọt bùi, cho dù là một người như vậy đi chăng
nữa, ánh lệ dần dần dâng lên trong khóe mắt Khổng Lập Thanh.
Đường phố đầu thu, giữa đám đông hối hả, một người phụ nữ quần áo
hàng hiệu đứng ngây ở đó, mắt rưng rưng nhưng miệng lại mỉm cười.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Cuộc sống của Khổng Lập Thanh từ đây chuyển sang bước ngoặt mới, tài
xế ngày nào cũng đưa đón cô đi làm, qua một thời gian dài, cuối cùng
cũng bị các đồng nghiệp để ý biết được.
Từ khi Khổng Lập Thanh đến làm ở bệnh viện này cũng không có đồng
nghiệp nào biết hoàn cảnh của cô. Dù công tác đã lâu nhưng cô không hề
kết giao với ai. Đợt rồi có tin đồn, làm người ai không có bản tính tò
mò, nên không lâu sau, trong bệnh viện, người biết cô không ít. Hàng
ngày gặp mặt các y bác sĩ trong bệnh viện, đặc biệt là những y bác sĩ
cùng làm ơ khoa sản, cô đều cảm thấy họ đang đưa mắt nhìn trộm mình đầy
tò mò. Những lúc như vậy cô thường làm mặt lạnh, tỏ ra không quan tâm,
làm ngơ mà đi qua, chỉ có cảm xúc bên trong đã bắt đầu biến đổi. Trước
đây mỗi khi bị người khác chú ý, cho dù bên ngoài luôn cố làm vẻ không
quan tâm thì trong lòng vẫn thấy căng thẳng. Mà bây giờ lại bình tĩnh
hơn nhiều, kiểu như cảm xúc tê liệt, chí ít cũng không còn hoảng sợ.
Khổng Lập Thanh không biết là, trong lúc mình đối phó với những người nhìn trộm, dáng đi không tự giác luôn ngẩng đầu nâng cằm, thẳng lưng
ưỡn ngực, khiến người nhìn vào có cảm nhận cô thanh cao mà lạnh lùng.
Cùng là vẻ mặt lạnh lùng nhưng không còn vẻ lạnh lùng bất lực ngày
trước, bây giờ vẻ lạnh lùng đó mang theo sự sắc sảo khó tin. Bằng hành
động thực tế Chu Diệp Chương đã giúp cô dần dần thay đổi từ trong ra
ngoài.
Khổng Lập Thanh trời sinh tính cách cô độc, thành ra xưa nay cả ngày
mặt mũi lạnh lùng, tới khi có người bắt đầu chú ý, cho dù rất muốn gần
gũi cô, nhưng mỗi lần có ý định kết giao đều bị bộ mặt lạnh nhạt của cô
làm cho chùn bước. Vì vậy nên có lúc cô rất gây chú ý nhưng cuối cùng
vẫn chẳng cùng ai thân thiết, rốt cục ngày tháng vẫn bình thản trôi đi
như cũ.
Chu Diệp Chương lần này đến thành phố B cũng đã hơn nửa tháng, sau
lần kịch liệt chinh phục và cũng bị chinh phục đến tận cùng đó, họ trở
lại trạng thái bình thường. Hai người cùng có công việc riêng, hàng ngày gặp nhau ở nhà cũng ít giao lưu, trên giường Chu Diệp Chương cũng không còn điên cuồng như lần đó nữa mà luôn là từng bước hướng dẫn, từ từ lôi kéo cô nhập cuộc, chậm rãi hành động để đợi cơ thể cô cùng tận hưởng
khoái lạc. Đối với Khổng Lập Thanh mà nói, chỉ cần cô không quá khắt khe thì quãng thời gian này cũng không quá buồn, dường như còn dễ chịu hơn
trước đây.
Ngày tháng chầm chậm trôi đi, lúc này đã là cuối thu, thời tiết mỗi
ngày một lạnh hơn, ban đêm thi thoảng nhiệt độ đột nhiên giảm liền mấy
độ. Nhưng bất kể ngoài trời biến đổi thế nào thì trong phòng nhiệt độ
luôn để ở mức ổn định, ấm áp dễ chịu, nhất là vào ban đêm. Khổng Lập
Thanh mặc bộ đồ bằng lụa thoải mái dựa trên ghế quý phi đọc một cuốn
sách y học dày cộp. Lớp lụa trơn mềm dán vào người, nhiệt độ phòng vừa
phải, không nóng đến đổ mồ hôi cũng không lạnh run người, mọi thứ đều vô cùng thoải mái dễ chịu.
Khổng Lập Thanh tùy tiện giở sách, đọc được vài trang sẽ ngẩng lên
nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi chăm chú nhìn vào bầu trời tối đen một
lúc, lại quay về vùi đầu vào trang sách, tâm trạng có vẻ bình thản lại
dường như hơi hỗn loạn. Cô cảm thấy, lúc này mình đọc sách cho dù vẫn có thu hoạch nhưng rõ ràng không chuyên tâm được như trước đây, lòng cô
đúng là vẫn còn bất an.
Tuần trước Chu Diệp Chương dẫn Khổng Vạn Tường đi đăng ký học
Taekwondo, còn bắt A Thần hàng ngày đưa đón thằng bé. Như vậy gần như
thời gian cả ngày Vạn Tường đều không ở cạnh Khổng Lập Thanh. Thật ra để khiến A Thần cam tâm tình nguyện chăm sóc cho Khổng Vạn Tường cũng phải trải qua một cơ duyên. Hôm đó sau khi Chu Diệp Chương đưa Khổng Vạn
Tường đi ghi danh lớp Taekwondo về có nói với A Thần một câu: “Chuyện
học võ phòng thân của Vạn Tường sau này giao cho cậu, cậu nhớ để mắt đến thằng bé, giúp nó học mấy đòn lợi hại.” Nói xong liền đẩy Vạn Tường vào lòng cậu ta, quay người đi luôn.
A Thần ngoài mặt không dám công khai phản đối sắp xếp của Chu Diệp
Chương, nhưng trong lòng ấm ức cả đêm. Đợi đến hôm sau, nhà không còn ai mới vội vàng mò đến thư phòng của Chu Diệp Chương, từ cửa đi vào liền
vòng vòng quanh chỗ anh mấy lần, cho đến khi anh không chịu được bị làm
phiền mà ngẩng lên nhìn, cậu ta mới rên rỉ thống thiết: “Em không muốn
chăm sóc trẻ con, em bận lắm, nếu anh không yên tâm thì tìm một tài xế
tin cậy đưa đón Vạn Tường là được rồi, làm gì mà phải giao cho em.”
Chu Diệp Chương cau mày nhìn A Thần bao năm qua vẫn như đứa trẻ không chịu lớn, cũng chẳng bận tâm những lý lẽ dài dòng của cậu ta, nói thẳng luôn: “Năm đó lúc tôi nhận cậu về, có câu nào chê cậu phiền phức không? Lúc cậu còn chưa hiểu chuyện, những lần tôi phải đi sau thu dọn chiến
trường cho cậu còn ít sao? Tôi ở bên cậu hàng ngày, dạy bảo cậu bao
nhiêu năm như vậy, sao chuyện này còn phải nói lại, Vạn Tường chính là
em trai cậu, cậu đã hiểu chưa?” Chu Diệp Chương dạy bảo A Thần một tràng dài, lúc nói đến câu cuối cùng đã có vẻ bực dọc.
A Thần bị hai chữ “em trai” đó làm cho chấn động, chết đứng tại chỗ quên cả phản ứng.
“Cậu phải nhớ, năm đó tôi dạy cậu những gì, cậu dạy lại cho Vạn Tường như thế, sau này thằng bé sẽ là người thân của cậu, tự mình suy nghĩ
lại đi.” Chu Diệp Chương khẩu khí đã tương đối lạnh lùng, có vẻ sắp tức
giận.
A Thần không sợ khí thế áp đảo của Chu Diệp Chương, nhưng lại thực sự bị hai chữ “người thân” một lần nữa làm cho chết đứng. Cậu ta đứng đó
suy nghĩ miên man một hồi, cuối cùng không nói gì, lặng lẽ đi ra.
Thấy A Thần đi ra, lòng Chu Diệp Chương thầm thở phào nhẹ nhõm, A
Thần tên đầy đủ là Chu Mậu Thần, thực ra là cháu gọi Chu Diệp Chương
bằng chú. Cậu bé này thân thế khá phức tạp, ông nội A Thần là bác ruột
Chu Diệp Chương. Nhà họ Chu là dòng họ lớn, mấy chục năm trước đại lục
có nội chiến, trước ngày chiến tranh, cả gia tộc chuyển đến Hồng Kông,
sau đó ba thế hệ vất vả lăn lộn trên thương trường, trải qua không ít
sóng gió. Mười mấy năm trước, nội bộ họ Chu có biến động, Chu Diệp
Chương trong một đêm mất đi song thân, mà nhà A Thần không hiểu sao xảy
ra hỏa hoạn, cha mẹ A Thần đều bị vùi trong biển lửa, còn cậu ta không
hiểu sao mất tích.
Lúc đó Chu Diệp Chương chỉ hai mươi, còn A Thần mới sáu tuổi. Nhà họ
Chu sau biến cố đó gần như bị xóa sổ, Chu Diệp Chương trải qua mấy năm
nếm mật nằm gai cực khổ khôi phục cơ nghiệp tổ tông. Đợi khi họ Chu tạm
ổn định đại cục, Chu Diệp Chương dốc toàn lực, cử người thân tín đi tìm A Thần lưu lạc. Tìm mấy năm liền đều không có kết quả, sau đó một lần
ngẫu nhiên Chu Diệp Chương lại bắt gặp A Thần đi cùng một tên mafia
người Ý. Lúc đó A Thần mười sáu tuổi, mất tích tròn mười năm.
Chu Diệp Chương ra giá cực cao để chuộc A Thần về, sau đó lại phát
hiện A Thần không nhớ chút gì về quãng thời gian trước sáu tuổi, người
thân bên cạnh cũng không nhận ra ai. Hơn nữa A Thần còn được huấn luyện
đặc biệt để trở thành sát thủ, cơ thể giống như cỗ máy chiến đấu, không
hiểu nhân tình thế thái, chỉ thích làm bạn với vũ khí, coi súng ống như
đồ chơi. Lúc mới đưa A Thần về nhà họ Chu, chỉ cần có người hơi mạo phạm cậu ta, cậu ta liền có thể làm ra những chuyện giết người rửa hận; để
cậu ta ra phố, chớp mắt là có thể gây tai nạn liên hoàn. Khi đó Chu Diệp Chương bị cậu ta làm cho đau đầu không ít, cuối cùng bất đắc dĩ phải để A Thần ở cạnh cả ngày. Những năm đó A Thần vừa như vệ sĩ lại vừa như
con trai của Chu Diệp Chương, rèn giũa bao nhiêu năm, cậu ta mới dần dần nên người.
Đến giờ Chu Diệp Chương nhận thấy mấy năm trở lại đây, A Thần cho dù
đã có tiến bộ nhưng tính tình vẫn ích kỷ như cũ, chỉ biết bản thân mình, đứng từ góc độ tâm lý học mà nói, nhân cách A Thần vẫn chưa hoàn thiện. Giao cho A Thần trông nom Vạn Tường là muốn giúp cậu ta người lớn hơn,
bồi dưỡng tinh thần trách nhiệm, rõ ràng là chuyện tốt.
Những suy tính cho A Thần của Chu Diệp Chương đương nhiên Khổng Lập
Thanh không hề biết. Cô chỉ phát hiện thấy trong một thời gian ngắn mà
Vạn Tường đã có nhưng thay đổi lớn, quan hệ giữa A Thần và Vạn Tường xem chừng có gì đó rất đặc biệt. Theo lý mà nói, A Thần lớn hơn Vạn Tường
như thế, chí ít Vạn Tường cũng phải gọi cậu ta là anh, mà Khổng Vạn
Tường đến đây không lâu cũng đã chủ động gọi Chu Diệp Chương là chú, lại rất lễ phép gọi dì Thanh là bà nội, nhưng duy nhất với A Thần, Vạn
Tường lại học theo Chu Diệp Chương, gọi “A Thần, A Thần” trống không như vậy. A Thần lại cũng không bận tâm, từ đầu đến giờ cứ mặc Vạn Tường
gọi, chẳng nhắc nhở câu nào. Ở chung một chỗ tuy có lúc xích mích nhưng
phần lớn thời gian A Thần và Vạn Tường đều “chung sống hòa bình”, điều
này khiến Khổng Lập Thanh cảm thấy giữa hai người đó tồn tại một kiểu
tình bạn kỳ lạ.
Kể từ khi Khổng Vạn Tường đi học Taekwondo, hàng ngày đều là A Thần
giám sát từ đầu đến cuối, thậm chí sau khi tan học về nhà A Thần còn
đánh ngã Vạn Tường mấy lần. Khổng Lập Thanh biết đó là A Thần kèm thêm
cho Vạn Tường, mà Vạn Tường cũng rất phối hợp, cho dù là ngã bị thương
cũng không tức giận hay gào khóc.
Những ngày gần đây, Khổng Vạn Tường cười nhiều hơn, hàng ngày cũng
năng vận động, ăn uống cũng thêm hăng say, thế giới của cậu bé bây giờ
không chỉ xoay quanh mình mẹ nữa. Thời gian Vạn Tường bên cạnh A Thần
ngày càng dài, ở trường mẫu giáo cũng chơi thêm với nhiều bạn mới, thế
giới của cậu bé dần dần mở rộng ra, cơ thể cũng phát triển tích cực.
Khổng Lập Thanh biết, những thay đổi này của cậu bé, cô trước đây có cố
gắng thế nào cũng không thể làm được, đó đều là Chu Diệp Chương quan tâm tới Vạn Tường mà lo lắng giúp cô. Cô cũng không biết sau hôm nay cuộc
sống của hai mẹ con sẽ đi theo chiều hướng nào, nhưng cho đến bây giờ
mọi việc đều tốt đẹp.
Khổng Lập Thanh ngồi trước cửa sổ đọc sách, cứ đọc xong hai trang lại ngẩng lên suy nghĩ một lát, thời gian cô ở đây trôi qua cũng thật
nhanh. Đêm khuya, lúc Chu Diệp Chương quay về phòng ngủ, Khổng Lập Thanh ngẩng lên nhìn anh rồi lại cúi xuống đọc sách. Lúc anh đi vào cũng chỉ
tranh thủ liếc cô một cái rồi cầm quần áo ngủ đi vào nhà tắm tắm gội.
Hai người ngay cả chào hỏi cũng bỏ qua, bọn họ đều không phải kiểu người hướng ngoại, bình thường cũng ít nói chuyện.
Khổng Lập Thanh vào đúng giai đoạn hình thành tính cách lại gặp những trúc trắc trong cuộc sống, nhiều năm bị đè nén, bất kể ban đầu tính
cách có thế nào thì đến nay cũng bị thay đổi, hoàn cảnh đã định hình cô
trở thành một người nội tâm cực kỳ yếu đuối. Mà những cô gái tâm hồn yếu đuối đều có tố chất trở thành mẹ hiền, vợ đảm. Ngày hôm đó tâm hồn và
thể xác cô đều bị Chu Diệp Chương cưỡng chế, khiến cô chưa thể nói rằng
yêu anh, nhưng cũng đã dành một khoảng trống đặc biệt trong trái tim để
anh ngự trị. Khổng Lập Thanh cô là kiểu người không hoạt ngôn, có đôi
khi chỉ một hành vi nhỏ nhỏ cũng đủ biểu đạt thái độ, từ đêm hôm đó cũng không biết tại sao, cô luôn đợi Chu Diệp Chương về phòng rồi mới đi
nghỉ.
Khổng Lập Thanh cũng mơ hồ biết công việc của Chu Diệp Chương rất
bận, nhưng anh đi ngủ rất đúng giờ, thường thì trước mười hai giờ đêm sẽ ngừng làm việc để nghỉ ngơi, Khổng Lập Thanh bình thường cũng đến tầm
đó mới đi ngủ. Thời gian biểu của hai người thành ra vừa hay suýt soát,
có gì đó dường như cố tình lại dường như là vô ý, nhìn chung mặc dù có
chênh lệch một chút nhưng gần đây luôn là cô đợi anh rồi đi nghỉ cùng.
Chu Diệp Chương từ phòng tắm đi đến bên giường, Khổng Lập Thanh cũng
bỏ quyển sách trong tay xuống tiến đến, hai người không ai nói gì, mỗi
người một bên leo lên giường, kéo chăn ra đồng thời nằm xuống, động tác
phối hợp ăn ý như thể đã là vợ chồng nhiều năm, khó nói rõ cảm nhận.
Chu Diệp Chương chủ động nhận nhiệm vụ tắt đèn, trong bóng tối Khổng
Lập Thanh thả lỏng cơ thể im lặng chờ đợi, quả nhiên chỉ một lát sau,
vài tiếng loạt xoạt vang lên, cơ thế ấm áp tiến lại gần, cô khẽ nhấc
đầu, một cánh tay Chu Diệp Chương luồn qua để cô gối lên, cũng tự điều
chỉnh tư thế để cô có thể nằm thoải mái nhất. Mấy ngày gần đây, động tác này hai người đã phối hợp đến ăn ý.
“Em uống thuốc tránh thai à?” Trong bóng tối giọng đàn ông đột nhiên
cất lên, nghe ra ngữ điệu bình thường, không biểu lộ cảm xúc gì.
Khổng Lập Thanh hơi cứng người, sau đó lập tức thả lỏng, cô biết vỉ
thuốc tránh thai hàng ngày mình để trong tủ đồ nhà tắm đã bị Chu Diệp
Chương nhìn thấy, căn bản cô cũng không định giấu diếm, cho nên nhẹ
nhàng “ừm” một tiếng thừa nhận.
Không gian lại rơi vào im lặng, đã khá lâu vẫn chưa thấy Chu Diệp
Chương nói gì thêm, Khổng Lập Thanh nhạy cảm hiểu được băn khoăn của
anh. Đêm dài yên tĩnh chỉ nghe tiếng đàn ông thở đều đều, lát sau bàn
tay anh đặt lên vai cô, hai ngón tay xoa nhè nhẹ, Khổng Lập Thanh biết
Chu Diệp Chương đang tự hỏi điều gì, cô yên lặng chờ đợi phản ứng của
anh.
Hồi lâu sau ai ngờ kết quả nhận được là một câu nói chẳng liên quan
gì: “Mai là thứ Bảy, nếu thời tiết đẹp chúng ta ra ngoài chơi nhé?”
“Vâng.” Khổng Lập Thanh thuận miệng đáp lại một câu. Chờ cô nói xong, anh xoay người, chân khẽ gác lên cô, tay ôm cô vào lòng, giọng nghèn
nghẹt: “Ngủ thôi.” Không gian lại chìm vào im lặng, Khổng Lập Thanh bình thản nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, thời tiết rất đẹp, Chu Diệp Chương, Khổng Lập
Thanh lại thêm A Thần và Vạn Tường ăn sáng xong bèn nhanh chóng xuất
phát. Xe chạy thẳng một mạch hướng ra phía ngoại ô, hơn một tiếng sau,
chạy quá nửa thành phố, cuối cùng cũng dừng lại trước một đồng cỏ xanh
bạt ngàn, không khí trong lành.
Xe dừng hẳn Khổng Lập Thanh mới biết đây hóa ra sân golf, bãi đỗ xe
rộng rãi nhưng lại chỉ có mấy chiếc, xuống xe cũng chẳng thấy bóng dáng
người nào, Chu Diệp Chương bước xuống cũng chẳng đợi ai, đi thẳng vào
trong.
Khổng Lập Thanh chưa từng nhìn thấy sân golf, cô mới chỉ nhìn thấy
chỗ tập chơi golf, đó là khi cô còn học trung học ở thành phố T, bên kia đường cái đối diện trường học có một sân tập. Trong ấn tượng của cô lúc đó, nơi đấy bốn mùa đều bát ngát màu xanh, xung quanh là tường bao, bên trên vây lưới, ban đêm cũng thắp rất nhiều bóng đèn cao áp, ánh sáng
hắt xuống cây lá rõ như ban ngày. Nơi ấy ngày đêm đều có những chiếc xe
sang trọng ra vào, không nhìn rõ bóng người trong xe nhưng cô biết đó
đều là những người thuộc đẳng cấp mà mình không thể nào với tới.
Đối với Khổng Lập Thanh mà nói, chơi golf luôn là một trong số những
hoạt động mà cô ngưỡng vọng, cho nên khi tận mắt nhìn thấy một màu xanh
trải dài mênh mông, cho dù không đến nỗi sốc nhưng cũng sửng sốt nhất
thời không biết phải phản ứng thế nào.
Hôm nay trời nắng, Chu Diệp Chương đã có gậy chơi golf, lúc dừng ở
quầy mua gậy cho Khổng Lập Thanh cũng nhân thể mua luôn cho cô một cặp
kính râm. Cặp kính anh chọn là hàng hiệu, kiểu to bản che hết cả nửa
khuôn mặt rất thịnh hành. Anh đeo thử cho Khổng Lập Thanh, sau đó còn
nghiêng đầu xoay mặt cô tứ phía để nhìn ngắm chán chê rồi trêu đùa: “Anh nhắc em, lần sau có thời gian rỗi cũng nên đi dạo phố tự mình mua sắm
ít phụ kiện hiểu không? Sao cứ phải để anh “đánh” em mới “động” như vậy? Mua sắm chẳng phải là sở thích của phụ nữ bọn em hay sao?” Có thể thấy
lúc này tâm trạng anh rất tốt, Khổng Lập Thanh lại có vẻ ngại ngùng,
nghiêng đầu tránh sang một bên coi như không nghe thấy. Chu Diệp Chương
vui vẻ trêu đùa, không khí cũng thoải mái hơn nhiều, mọi người cũng thấy nhẹ nhõm.
Khổng Lập Thanh chắc chắn không định đánh golf, lúc đi tới sân, Chu
Diệp Chương biết thế cũng không phí công kèm cặp, anh nhanh chóng tìm
một chuyên gia xinh đẹp đến chỉ dạy cho cô mấy kỹ thuật đơn giản. Thu
xếp xong bèn bỏ mặc cô, bản thân dắt theo hai người một lớn một nhỏ đi
sang bên cạnh.
Bọn họ không đi xe điện, đoàn người chia thành hai nhóm, bên này là
Khổng Lập Thanh đang được huấn luyện viên cầm tay dạy từng động tác, bên kia là A Thần vào vai caddy[1] đang cõng túi gậy golf, Chu Diệp Chương
tự tay dạy cho Khổng Vạn Tường. Thực ra Khổng Vạn Tường cũng mới cao hơn cây gậy golf một tí, thằng bé có thể học được gì, chẳng qua là du ngoạn hít thở không khí trong lành mà thôi. Chu Diệp Chương rõ ràng cũng là
người tâm lý, anh chỉ cho Vạn Tường mấy thứ cơ bản, sau đó để thằng bé
tự chơi. Vạn Tường được đi chơi thì rất vui sướng, không ngừng ríu rít
bên cạnh họ.
[1] Caddy: Nhân viên kéo bao gậy trong sân golf.