Chu Diệp Chương vội quay lại nhìn cô. “Tôi khó chịu!” Khổng Lập Thanh khó khăn lặp lại câu cũ.
“Em làm sao?” Chu Diệp Chương nhăn mày.
“Có vẻ bị cảm, rất muốn nôn.” Một hỏi, một đáp cuối cùng Khổng
Lập thanh cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, trả lời câu này cũng
trơn tru hơn.
Chu Diệp Chương đặt tay lên trán Khổng Lập Thanh, lát sau bỏ xuống,
nói: “Em sốt rồi. Chúng ta không đợi A Thần nữa, tự về trước thôi.”
Chu Diệp Chương tiến sát lề đường, vẫy taxi, trước mắt Khổng Lập
Thanh chỉ còn lại bóng người đàn ông này, cô có cảm giác thế giới đang
quay tròn khiến cả người cô choáng váng lại có gì đó không chân thực.
Ngồi lên xe rồi mà cảm giác đó vẫn còn nguyên, Khổng Lập Thanh ngả
trên ghế nhắm chặt mắt, không muốn nói, cũng không muốn nghĩ gì nữa. Chu Diệp Chương bên cạnh thấy vậy cũng yên lặng, cô cuối cùng nhẹ nhóm thở
phào.
Về đến nhà là Khổng Lập Thanh ngã vật xuống giường. Từ nhỏ tới giờ cô sống trong nghèo khó, điều may mắn nhất là cơ thể khỏe mạnh, chưa từng
ốm đau lê lết. Trước giờ lúc bị ốm cô đều không có ai chăm sóc, toàn tự
sinh tự diệt, có lẽ vì luôn tự vượt lên bệnh tật nên sức đề kháng cũng
tốt hơn người khác, thành ra từ trước tới nay cũng ít ốm đau. Có điều
thực tế cho thấy những người bình thường khỏe mạnh, một khi đã ốm thì
rất khó lường. Lúc này cô ngồi dựa trên giường, đầu óc quay mòng mòng,
cảm giác có người đi đến bên cạnh nhưng tinh thần không đủ tỉnh táo để
phản ứng.
Trong lúc mơ màng, Khổng Lập Thanh cảm thấy có người nhét cái gì đó
dưới nách mình, sau đó toàn thân bị sốc lên, dựa vào vòng tay ai đó.
Cả đời này Khổng Lập Thanh chưa từng thân mật với đàn ông trưởng
thành, cô có chút ngượng ngùng, cố gắng mở to mắt, thấy một khuôn mặt
đàn ông lạnh lùng kê bên.
“Uống thuốc đi.” Mấy viên thuốc con nhộng được đưa đến, Khổng Lập
Thanh ngoan ngoãn há miệng nuốt vào, rất nhanh ly nước lọc được kề sát
môi, cô uống mấy ngụm để nuốt trôi số thuốc.
Cơ thể lại được đỡ nằm xuống, người đàn ông đứng bên giường nhẹ nhàng nói với cô: “Muốn ăn gì không?” Khổng Lập Thanh khe khẽ lắc đầu, bây
giờ cô chỉ thấy buồn nôn, sao mà nhồi nhét được đồ ăn gì nữa, người đàn
ông cúi xuống đặt tay lên trán cô một lát: “Không ăn cũng được, em nghỉ
một lát đi, dì Thanh đang sắc thuốc, lát nữa xong em uống vào cho toát
mồ hôi là khỏi.”
Vì những nguyên do khó nói, Khổng Lập Thanh lúc này thật sự không
muốn nhìn thấy Chu Diệp Chương, cô cuộn tròn trong chăn, quay lưng
ngoảnh mặt, không đáp lại. Chu Diệp Chương cũng không nói thêm gì, không gian phòng ngủ lại chìm trong yên tĩnh, cô chỉ còn nghe tiếng mình thở
càng lúc càng gấp, như vậy một lát sau, chăn lại lần nữa bị mở, nhiệt kế cặp dưới nách cũng được lấy ra, rồi chăn lại được đắp lại như cũ, tiếng bước chân vang lên xa dần, Chu Diệp Chương đã ra ngoài, cô thở phào nhẹ nhõm.
Đang lúc mơ màng thiếp đi, Khổng Lập Thanh lại cảm thấy cơ thể bị
nâng lên, trong khi còn chưa kịp mở mắt đã thấy mùi thuốc bắc đặc nồng
xông lên mũi.
“Uống thuốc.” Lại còn là tư thế uống thuốc kiểu mới, người đàn ông
ngồi phía sau, đỡ lấy lưng cô, trước mắt là bát to thuốc bắc đen sánh
nóng hổi.
Khổng Lập Thanh cũng không làm bộ làm tịch, đỡ lấy, chẳng nói chẳng
rằng uống hết. Uống xong bát thuốc Khổng Lập Thanh liền biết tới đây
mình sẽ phải “lãnh đủ”, cô đang có cảm giác lưỡi đa rộp lên, đâu đâu
trong miệng cũng thấy vị đắng, đắng đến mức tê liệt, cũng may ngay từ
nhỏ cô đã quen ăn đồ có vị đắng, cho dù có khó chịu cũng không đến mức
không chịu được.
Uống xong bát thuốc bắc, bên cạnh lại xuất hiện ly nước lọc, trong
giọng nói Chu Diệp Chương mang chút ý cười: “Em thật lợi hại đấy, lúc
nhỏ mỗi lần tôi phải uống thuốc dì Thanh sắc, nếu trốn được sẽ trốn
ngay.”
Khổng Lập thanh uống hết cốc nước, trong miệng vị đắng vẫn chưa tan hết, cô không nói gì, đổ người xuống giường ngủ tiếp.
Uống hết bát thuốc bắc, Khổng Lập Thanh bắt đầu thấy khó chịu thực
sự, trong lúc mơ mơ màng màng thiếp đi, cảm thấy từng cơn từng cơn nóng
dâng lên, toàn thân toát mồ hôi, cảm giác nóng nực khó chịu vô cùng. Cô
theo bản năng đưa tay muốn hất chiếc chăn đang đắp khỏi người. Nhưng
chăn này lại bị ai đó dém rất cẩn thận, loay hoay mãi mà không thể nào
gạt nó ra được, mồ hôi càng lúc càng nhiều, chỉ một lát quần áo đã ướt
đẫm, cảm giác dính dấp rất khó chịu nhưng cô lại không thể làm gì được,
chỉ biết chịu đựng.
Bên tai giong đàn ông trầm trầm khẽ vang lên: “Tôi biết em đang nóng, chịu khó một chút, em phải toát mồ hôi mới nhanh khỏi được.” Khổng Lập
Thanh biết đó là Chu Diệp Chương, người đàn ông này luôn ở cạnh cô từ
đầu đến giờ. Thân thể bị cuốn trong chăn, cả người sốt bừng bừng khiến
Khổng Lập Thanh nằm xụi lơ không nhúc nhích.
Đầu óc u mê không biết bao lâu, chăn đắp trên người cuối cùng cũng
được mở ra, một bàn tay to mò mẫm trên eo cô, Khổng Lập Thanh biết có
người đang cởi quần áo giúp mình. Khóa của chiếc váy liền thân bị kéo
xuống rồi lột qua đầu, sau đó là đến móc khóa áo ngực phía sau lưng bị
mở ra, cơ thể cô sắp không chút che đậy trước mắt người đó.
Có lẽ do đang ốm mệt nên tinh thần Khổng Lập Thanh cũng bị ảnh hưởng, phản ứng chậm chạp khiến cô không ý thức được chuyện đang xảy ra, hoặc
căn bản là cô cũng không còn dây thần kinh xấu hổ, cho nên váy áo đã bị
cởi đi mà cô vẫn không có hành động gì. Vậy nhưng trước khi mảnh vải nhỏ xíu trước ngực bị cởi ra, Khổng Lập Thanh đột nhiên mở mắt, giữ chặt
bàn tay Chu Diệp Chương đang đặt trên ngực mình, bình tĩnh nhưng có chút giận dữ hỏi: “Anh có vợ chưa?”
Động tác của Chu Diệp Chương ngừng lại một chút, sau đó anh dứt khoát gạt bàn tay Khổng Lập Thanh ra, mặt không biểu cảm hoàn thành nốt công
việc, hai bầu ngực trắng ngần, đỉnh ngực hồng hào trong không khí khẽ
rung rung theo động tác của anh. Con ngươi của Chu Diệp Chương nháy mắt
co lại, nhưng biểu tình khuôn mặt anh vẫn kín bưng, cũng không nói gì,
chỉ đưa tay lấy khăn nóng bên cạnh, cần mẫn lau người cho cô.
Khổng Lập Thanh lấy hết dũng cảm hỏi một câu như vậy, chẳng nhận lại
được chút phản ứng nào từ đối phương, cô mất hết dũng khí ngã lại xuống
gối, mặc kệ cho Chu Diệp Chương thoải mái làm loạn trên người mình. Cô
đã bỏ cuộc và thỏa hiệp. Vì thật ra hỏi hay không hỏi có gì khác biệt?
Chu Diệp Chương có vợ hay chưa có vợ thì với cô cũng có khác gì nhau? Cô hỏi câu ấy chẳng qua là muốn tìm cho mình chút yên lòng, lương tâm
không cho phép cô làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác.
Tay Chu Diệp Chương khá lớn, nhưng khi lau người cho cô động tác vẫn
rất khéo léo, thuần thục. Khổng Lập Thanh tự biết bản thân mình gầy, cởi bỏ quần áo thân hình lại càng bình thường, nhưng Chu Diệp Chương từng
bước áp sát, chỉ trong hai ngày đã đến bước “thân mật” thế này. Mọi
chuyện xảy đến quá đột ngột, đối mặt với hành động dứt khoát của anh, cô chỉ thấy bản thân mất hết tinh thần. Đột nhiên cô hiểu được, cố gắng
chống đối người đàn ông trước mặt thực ra chỉ là chuyện tự mình so cao
thấp với chính mình, ngoài việc làm bản thân thêm khó chịu thì cái gì
cũng vô dụng. Giờ cô đã nghĩ thông, cảm giác ngượng ngùng, xấu hổ này
rồi cũng sớm qua đi, anh muốn thế nào thì cứ để anh làm, dù sao những gì cô có cũng chỉ có thế, anh còn có thể làm gì cô, cùng lắm chuyện này
coi như là một bước một lần sa chân trong cuộc đời, đến ngày nào đó khi
đã chán, tự anh sẽ buông tha cho cô.
Khổng Lập Thanh thả lỏng cơ thể, hoàn toàn không còn phản đối, đến
mức ngay cả khi Chu Diệp Chương cởi quần lót của cô, cô cũng chỉ xoay
người sang một bên, chẳng nói năng gì.
Người đã được thay bộ quần áo ngủ mới, Khổng Lập Thanh từ đầu đến
cuối đều không nhắm mắt, cứ chăm chăm nhìn lên trần nhà, nói đến cùng
tuy là đã nghĩ thông nhưng khi trải qua vẫn có chút không cam lòng. Bàn
tay ấm nóng đặt trên mặt cô, vuốt nhẹ từ trên xuống dưới.
“Tôi còn chưa lấy vợ, em đừng suy nghĩ lung tung, nhắm mắt nghỉ chút đi.”
Giọng Chu Diệp Chương trầm ấm, bàn tay trên mặt cô cũng ấm áp, Khổng
Lập Thanh từ từ nhắm mắt lại, khóe mắt ứa hai giọt lệ, chảy xuống, bản
thân cô cũng không hiểu sao bỗng nhiên lại thấy tủi thân đến vậy. Thấy
mình khóc cô cũng vô cùng sửng sốt, thật lạ là cô lại có cảm giác tủi
thân ấy, nước mắt chảy ra liền được ngón tay Chu Diệp Chương lau đi,
giọng anh càng trầm, mang theo chút ý cưỡng ép: “Ngủ đi. Muốn nghĩ gì
thì để sau từ từ nghĩ.” Khổng Lập Thanh đổi bên nằm xoay lưng lại phía
Chu Diệp Chương, úp mặt xuống gối.
Cảm giác Chu Diệp Chương luôn ngồi bên cạnh, thi thoảng lại nghe thấy tiếng bút viết trên giấy “roạt roạt”, Khổng Lập Thanh chìm trong cảm
giác hỗn loạn dần dần cũng thiếp đi.
Trong giấc ngủ, Khổng Lập Thanh mơ hồ nghe thấy tiếng Khổng Vạn Tường gọi mình, tiếng rất khẽ, dường như muốn gọi lại dường như sợ đánh thức
cô, khẽ mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đáng yêu của Vạn Tường
đang kề bên. Thấy Khổng Lập Thanh mở mắt, thằng bé vui mừng định leo lên gường bên cạnh cô, định đưa tay lay cô dậy, nhưng cánh tay Vạn Tường
chưa kịp chạm vào đã bị một bàn tay khác giữ lại.
“Chú vừa dặn cháu thế nào?” Chu Diệp Chương mắt vẫn không rời màn
hình máy tính đặt trên đầu gối, nhưng bàn tay giữ Vạn Tường rất chuẩn
không chệch chút nào.
Khổng Vạn Tường quay sang nhìn lại Chu Diệp Chương, rõ ràng không
thoải mái nhưng cuối cùng cậu bé cũng nghe lời anh, thu cánh tay lại,
bĩu môi ngồi lên giường sau đó dứt khoát nằm xuống gối đầu lên đùi Khổng Lập Thanh.
Khổng Lập Thanh biết sức đề kháng của trẻ con còn kém, cậu bé lại gần cô thế này dễ bị lây bệnh, Chu Diệp Chương có lẽ vì thế mới ngăn cản
Vạn Tường, cho nên cô im lặng không nói gì.
Vạn Tường gối đầu lên đùi Khổng Lập Thanh, rụt rè hỏi han: “Mẹ, mẹ đau ở đâu? Con xoa cho mẹ.”
Sợ lây bệnh cho Khổng Vạn Tường, Khổng Lập Thanh đưa tay đỡ đầu cậu
bé quay mặt nó qua chỗ khác: “Mẹ không đau, ngoan, đừng nói chuyện với
mẹ.”
Khổng Vạn Tường mắt nhìn lên trần nhà, thật thà trả lời: “Con biết
rồi, trước đây mẹ cũng đã dặn, nói chuyện với người ốm sẽ bị lây bệnh.”
Khổng Lập Thanh khẽ cười, trước đây lúc cô bị cảm, có dặn Vạn Tường như vậy, hóa ra cậu bé nhớ rất kỹ.
“Ngủ dậy làm những gì rồi?” Khổng Lập Thanh dịu dàng hỏi thằng bé.
“Con dậy cái là chạy đi tìm mẹ, nhưng bà nội nói mẹ bị ốm rồi, dặn
con không được làm ồn, con chơi tàu hỏa, đến giờ cũng thấy buồn ngủ, con hứa với bà nội sẽ không đánh thức mẹ, thế là bà đưa con lên đây.” Khổng Vạn Tường kể chuyện rất từ tốn, biểu đạt rất rõ ràng.
Xoa đầu Vạn Tường, mái tóc trơn mềm của thằng bé cọ vào lòng bàn tay
cô buồn buồn, gợi nhớ đến chuyện đứa trẻ này đã chiếm cứ một chỗ quan
trọng trong sâu thẳm trái tim mềm yếu của cô, Khổng Lập Thanh lại dịu
dàng dỗ dành nó: “Hôm nay mẹ ốm, không chăm sóc con được, con tự ngủ có
được không?”
Vốn nghĩ phí công dỗ dành, ai ngờ phản ứng của Vạn Tường lại nằm
ngoài dự đoán của cô. Nó đang nằm, đột nhiên nhỏm dậy nói, tâm trạng có
vẻ tương đối kích động: “Không cần mẹ chăm sóc con, bà nội nói sẽ kể
chuyện cho con nghe, con không đái dầm, không đái dầm.” Nói xong cậu bé
nhảy phắt dậy, giống như ông cụ non đứng ở cuối giường nói thêm với
Khổng Lập Thanh: “Mẹ, con không quấy mẹ, con đi ngủ đây, con ngoan mà.”
Khổng Lập Thanh không nghe rõ được câu nói của thằng bé, kể cả hàm ý
của câu nói đó cô cũng thấy lơ mơ, nhưng nhìn nó đáng yêu như vậy cũng
vui vẻ gật đầu đồng ý: “Ừm, Vạn Tường nhà ta là ngoan nhất.”
Khổng Vạn Tường được mẹ khen rất vừa lòng, vui vẻ đi ra, lúc đến cửa còn chu đáo khép lại cẩn thận.
Khổng Lập Thanh nhìn mãi vào cánh cửa đã được Khổng Vạn Tường đóng
lại, suy ngẫm về những thay đổi của thằng bé. Chu Diệp Chương ngồi bên
bèn đứng lên chỉnh lại chăn cho cô, tiện thể giải đáp thắc mắc: “Lúc tối A Thần nói Vạn Tường đái dầm, chắc nó bị kích động.”
Chu Diệp Chương chỉnh chăn xong lại không đi ngay, chống tay bên hông cô, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Cuộc đời chúng ta đâu phải cứ mãi mãi như vậy, nó sẽ có những thăng trầm, trong đó có rất nhiều thay đổi mà
em không lường trước được, vậy thì đừng sợ thay đổi, em xem, Vạn Tường
chẳng phải đang thay đổi rồi sao?”
Ánh mắt Chu Diệp Chương sáng lên, dưới cái nhìn của đôi mắt ấy, Khổng Lập Thanh không hiểu sao lại thấy sợ hãi vô cớ, cô nhắm mắt lẩn tránh,
Chu Diệp Chương xoa trán cô khẽ nói: “Lập Thanh, em hiểu không?” Đầu
Khổng Lập Thanh càng vùi sâu xuống gối, tiếp tục lẩn tránh.
©STE.NT
Khổng Lập Thanh biết cả đêm Chu Diệp Chương nằm bên cạnh mình nhưng
giữa hai người luôn cách nhau một khoảng. Anh cũng không hề chạm vào
người cô, trong giấc ngủ mê mệt đến mụ mị đầu óc, Khổng Lập Thanh còn
nghĩ: Những chuyện này thật là khó hiểu, một người đàn ông mới gặp qua
vài lần đã ngủ chung giường, thoải mái động vào người mình, rõ ràng
không mấy quen biết đã có những tiếp xúc thân mật như vậy, nhưng khi ngủ cùng một giường lại không chạm đến cô, chuyện này rốt cuộc là như thế
nào? Vì sao không giống tưởng tượng của cô về nam nữ chung giường? Tình
huống hôm nay với cô mà nói rất khó hiểu.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, bên cạnh đã không thấy người, nửa giường
đó cũng không thấy hơi ấm, chứng tỏ Chu Diệp Chương tối qua còn ngủ ở
đây đã rời giường từ lâu, qua khe rèm cửa sổ có thể nhìn thấy mặt trời
bên ngoài đã lên cao rực rỡ. Khổng Lập Thanh nghĩ mình ngủ dậy muộn,
lòng lo lắng cho Vạn Tường nên vội vàng bò dậy.
Nhanh chóng xuống dưới lầu, cô phát hiện Vạn Tường đang ngồi ở phòng
khách xem tivi, A Thần cũng đang ngồi cạnh trông chừng thằng bé, hai
người chăm chú đến nỗi Khổng Lập Thanh bước vào cũng không biết. Giờ đã
là giữa trưa, Vạn Tường có lẽ ngủ dậy từ lâu, nhưng sao thằng bé không
chạy lên tìm cô, Khổng Lập Thanh cũng thấy rất lạ, đi đến nơi mới vỡ lẽ, hóa ra hai người này đang xem DVD, trong tivi, bộ phim Transformers
đúng đến hồi gay cấn. Cô yên tâm hẳn, cũng không muốn làm phiền hai kẻ
mê phim, lặng lẽ quay vào nhà bếp.
Ngày hôm nay Khổng Lập Thanh cảm thấy rất khó chịu, sau khi tỉnh dậy
cô cảm thấy đã hết sốt, nhưng ăn cơm trưa xong lại thấy đau bụng, cả
buổi trưa phải chạy đi nhà vệ sinh mấy lượt, sau cùng cô đã hiểu, cô đau bụng có lẽ vì hôm qua đã uống bát thuốc bắc đó. Trung y chủ trương tiêu nóng trừ độc, cô đoán chừng mình bị tiêu chảy là đang trừ nóng, đợi
tiêu chảy hết thì bệnh cảm của cô cũng khỏi hẳn.
Mấy lần chạy ra chạy vào nhà vệ sinh khiến Khổng Lập Thanh mệt bã,
cuối cùng mệt mỏi nằm trên giường chưa mấy chốc đã mơ màng ngủ thiếp đi.
Ngủ liền một giấc, lúc tỉnh lại trời đã tối, ngồi dậy trên giường
thấy toàn thân nhẹ nhõm, xem chừng đã hết cảm, trong phòng không có ai,
trừ lúc ăn cơm trưa, cả ngày hôm nay Khổng Lập Thanh không nhìn thấy Chu Diệp Chương. Cô cũng cảm thấy kỳ lạ, buổi chiều cô không xuống lầu dưới mà cũng không có ai lên tìm, xuống đến nơi mới biết hóa ra A Thần đưa
Khổng Vạn Tường ra ngoài.
Buổi chiều A Thần và Khổng Vạn Tường đến trung tâm thương mại mua rất nhiều đĩa trò chơi, lúc Khổng Lập Thanh xuống lầu liền nhìn thấy hai
người đàn ông một lớn một nhỏ ngồi xổm dưới đất, mắt nhìn chằm chằm vào
màn hình tivi, tay liên tục bấm bộ điều khiển, chơi mê mải. A Thần dường như cũng không nhường nhịn Khổng Vạn Tường, có lúc còn không kiêng nể
mắng thằng bé ngốc này ngốc nọ. Lạ cái là Khổng Vạn Tường cũng không
giận dỗi, thi thoảng đốp lại một hai câu, còn đại đa số trường hợp là im lặng, mắt không rời màn hình, đôi môi mím chặt bướng bỉnh, nhìn vô cùng chuyên chú.
Khổng Lập Thanh cũng không quấy rầy hai người, theo cô thấy A Thần
tuy nhìn bề ngoài rõ ràng là chàng trai hai mươi mấy tuổi nhưng tính
tình lại chẳng khác nào đứa trẻ, giữa cậu ta và Vạn Tường tồn tại một
loại tình bạn rất khác lạ. Việc này với Vạn Tường mà nói là rất có lợi,
cậu bé một mình bên cô lâu rồi, cũng có chút thiếu nam tính, A Thần thì
ngược lại, quá nam tính, ở cùng với Vạn Tường, cậu bé sẽ học được nhiều
điều hay.
Mọi người ăn xong bữa tối, vì hôm sau là thứ Hai, Khổng Vạn Tường
phải đi học nên Khổng Lập Thanh nhắc thằng bé dừng chơi trò chơi, cùng
cô lên phòng ôn lại bài, lúc sau lại nhắc thằng bé tắm rửa, đi ngủ sớm.
Khổng Vạn Tường chơi cả ngày đã thấm mệt, không cần Khổng Lập Thanh
dỗ lâu đã chìm vào giấc ngủ. Ra khỏi phòng Vạn Tường, dưới lầu im phắc, A Thần và dì Thanh đã đi khỏi.
Hành lang trên lầu yên tĩnh, phía góc có ánh đèn từ thư phòng hắt ra, cùng những âm thanh “lách tách” từ phía trước vọng đến. Khổng Lập Thanh cuối cùng cũng hiểu, cả ngày nay Chu Diệp Chương có lẽ đều ở trong thư
phòng làm việc chứ không phải đã đi ra ngoài như cô nghĩ. Cô ngủ cả một
ngày, lúc này tinh thần cũng đã khá hơn nhiều, bây giờ thật sự không
biết phải làm gì, máy tính để trong thư phòng, cô lại không muốn vào
lấy. Đứng đó cân nhắc một hồi, cuối cùng Khổng Lập Thanh chọn đi về
phòng ngủ xem tivi.
Tranh thủ lúc Chu Diệp Chương còn ở thư phòng, Khổng Lập Thanh tắm
rửa một lượt xong xuôi, ra khỏi phòng tắm, làm tổ trên giường mở tivi
xem. Trước đây ở nhà tivi là một mình Khổng Vạn Tường giành xem, lúc này ngồi dựa vào thành giường cầm điều khiển chọn kênh lại chẳng thấy có
chương trình mình thích, cô chỉ muốn đi ngủ nhưng cả ngày đã ngủ quá
nhiều rồi, bây giờ tuy cơ thể vẫn còn hơi mệt nhưng tinh thần lại rất
tỉnh táo, cuối cùng chẳng có cách nào đành chọn đại một bộ phim truyền
hình xem tạm để giết thời gian, chí ít trong phòng có chút tiếng động,
cô cũng cảm thấy an toàn hơn.
Khổng Lập Thanh không ngừng xoay người trên giường, hy vọng có thể
nhanh chóng tìm lại cơn buồn ngủ, nhưng vô hiệu, dường như cô càng cố dỗ giấc thì đầu óc lại càng tỉnh táo, một chút cảm giác buồn ngủ cũng
không thấy. Cô cứ vật vã như vậy tới đêm khuya, Chu Diệp Chương từ thư
phòng quay về.
Chu Diệp Chương vừa bước vào đến cửa phòng ngủ đã cảm nhận được người phụ nữ trên giường giống như đang sợ hãi. Thấy anh đi vào cô vội vàng
ngồi thẳng dậy, ánh nhìn đầy cảnh giác, anh tùy ý liếc mắt về phía
giường một cái, không nói năng gì, lấy bộ quần áo ngủ, đi vào nhà tắm