Tắm xong đi ra, Khổng Lập Thanh bắt đầu sắp xếp hành lý, trong phòng
ngủ không có tủ quần áo, góc phòng che một tấm bình phong, xem chừng là
nơi thay đồ. Khổng Lập Thanh đi vòng qua, phát hiện bên trong là hai
hàng quần áo treo ngay ngắn, hàng trái nhìn qua thấy toàn quần áo trẻ
con, các loại âu phục, quần áo đi chơi, bên cạnh còn có một tủ giày bày
đầy những đôi giày nam cỡ nhỏ các loại. Hàng bên phải cũng thế, chỉ khác là toàn đồ nữ, tủ giày cũng là các loại giày dép của nữ. Khổng Lập
Thanh nghĩ đến những đồ mỹ phẩm chưa bóc nhãn trong phòng tắm, suy nghĩ
những quần áo giày dép này là chuẩn bị cho mình lại lần nữa xảy ra,
nhưng cô lại không thấy cảm giác được người khác xem trọng, chỉ cảm thấy Âu Hành Thư là một thư ký lợi hại, có thể vì ông chủ mà chuẩn bị chu
đáo đến thế này.
Khổng Lập Thanh cũng không động vào những thứ ở đây, đem quần áo của mình và Khổng Vạn Tường xếp gọn vào một ngăn tủ.
Sắp xếp xong vẫn còn sớm, Khổng Lập Thanh thấy Vạn Tường đã ngủ say trên giường lớn bèn mang laptop đến thư phòng định lên mạng.
Thư phòng nằm ở góc lầu, diện tích không lớn hơn nhưng bài trí rất
hoàn hảo. Không sử dụng những đồ cồng kềnh, mọi thứ đều thanh nhã, ưa
nhìn khiến không gian thêm thoáng đãng, gọn gàng.
Tìm được dây mạng, Khổng Lập Thanh chui xuống dưới gầm bàn để cắm vào laptop, lúc ngẩng lên mắt lại chạm phải điếu thuốc lá để trên bàn,
trong lúc đợi kết nối mạng, cô cầm điếu thuốc lá lên xem xét. Giấy cuốn
màu xanh lá cây, đầu lọc là giấy mạ vàng in biểu tượng chim đại bàng.
Tiếng Anh của Khổng Lập Thanh khá tốt, thương hiệu thuốc lá Sobranie cô
biết dịch đại khái là Thọ bách niên. Cô đã từng tìm hiểu qua loại thuốc
lá này trên mạng, biết nó là loại thuốc lá hoàng gia Anh ưa chuộng. Điếu thuốc màu xanh trên tay cô là vị bạc hà, phụ nữ hút sẽ không bị viêm
họng.
Khổng Lập Thanh giữ điếu thuốc trước mặt, biết cô hút thuốc chỉ có
mình Chu Diệp Chương, nhất thời cô cảm thấy tình cảnh trở nên hơi phức
tạp.
Khổng Lập Thanh ở căn hộ này đã ba tháng, từ tháng Bảy đến tháng Mười nhưng chưa một lần gặp chủ nhân của nó, cũng chưa từng có ai đến tìm
cô. Cho dù cô sống ở đây, chẳng làm chuyện gì nhưng hàng tháng đều có
tiền chuyển vào tài khoản mà Âu Hành Thư đưa cho hôm mới đến, ba tháng
số tiền chuyển vào tài khoản của cô tính ra đã là mười lăm vạn tệ.
Ngay từ khi chuyển đến đây ở, Khổng Lập Thanh ngày ngày đều lo lắng
không yên, lúc nào cũng nghĩ tới giao dịch với người đàn ông đó. Nó luôn khiến cô cảm tưởng có một con dao treo lơ lửng trên đầu mình mà không
biết khi nào sẽ bổ xuống. Nhưng Khổng Lập Thanh cũng có cơ chế tự vệ rất tốt, thần kinh căng thẳng trong thời gian dài liền tê liệt. Mãi không
gặp Chu Diệp Chương, Khổng Lập Thanh cũng dần dần thả lỏng tâm trạng, cô dùng tài khoản kia tìm cho Khổng Vạn Tường một trường mẫu giáo tốt hơn, gặp kỳ nghỉ dài còn đưa cậu bé ra ngoài chơi mấy ngày. Cuộc sống cứ nhẹ nhàng trôi đi như vậy.
Thế rồi Chu Diệp Chương bất ngờ xuất hiện mà không hề báo trước. Đó
là vào một buổi sáng không quá sớm, đang độ tháng Mười, trời sáng rất
nhanh, gió mát thổi vào qua khung cửa sổ mở từ hôm qua. Khổng Lập Thanh
ôm Khổng Vạn Tường ngủ sắp tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, trong lúc ý
thức còn mơ hồ, cô thò tay khỏi chăn, dò dẫm trên đầu giường định tắt
đồng hồ báo thức trước khi nó kêu lên một giây, “tạch” một tiếng, đồng
hồ báo thức đã bị tắt đi.
Tắt đồng hồ báo thức xong Khổng Lập Thanh theo thói quen nhìn chằm
chằm lên trần nhà một lát, năm phút sau, cô xoay người định ngồi dậy.
Đúng lúc ngẩng lên, một đôi chân nam giới đi đôi dép trong nhà màu trắng lọt vào tầm mắt, Khổng Lập Thanh lập tức ngẩn ngơ ra đó.
Tiếng gấp sách truyền đến, ngay sau đo giọng nam trầm ấm cất lên: “Tỉnh rồi à?”
Khổng Lập Thanh bất giác hít vào một luồng khí lạnh.
Trong phòng lúc này đã khá sáng, người đàn ông ngồi trên ghế dựa, anh mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo vest đen, phía dưới là quần tây
cùng màu áo vest, chân đi dép trắng bông. Mặt anh cũng rất trắng, ánh
mắt hơi sắc lạnh, cả người nhìn đều thấy toát lên vẻ cao quý khác
thường.
Một quyển sách bìa cứng đặt trên đùi Chu Diệp Chương, Khổng Lập Thanh không biết anh đã quan sát cô ngủ trong bao lâu, cô khẽ nghiêng người,
duy trì tư thế chuẩn bị xuống giường, đầu vẫn ngẩng lên nhìn thẳng vào
Chu Diệp Chương ngồi đó.
Bắt gặp ánh mắt cảnh giác của Khổng Lập Thanh, Chu Diệp Chương theo
thói quen đưa ngón trỏ phải gõ gõ lên cằm, ánh mắt anh như thể đang
nghiên cứu cô, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Sống ở đây đã quen chưa?”
Khổng Lập Thanh ngây người nhìn anh không trả lời. Kỳ thực không phải Khổng Lập Thanh không muốn trả lời anh, chỉ là cô vẫn chưa thực sự tỉnh táo, tự nhiên bị một người đàn ông xuất hiện ở đầu giường dọa cho sợ,
nhất thời không thể hoàn hồn, đợi khi bình tĩnh lại thì đã quá trễ để
trả lời câu hỏi ấy. Cô cũng không tìm được cách nào làm thời gian trở
lại, nên đành ngây ra ở đó.
Hai người một trên một dưới ngồi nhìn nhau, mãi không có ai lên
tiếng. Chu Diệp Chương khí thế áp đảo, khuôn mặt không cười, ánh mắt
nghiêm nghị khiến Khổng Lập Thanh có cảm giác bị uy hiếp. Khổng Lập
Thanh bị anh nhìn đến toát mồ hôi lạnh, cô dần mất bình tĩnh, không biết phải đối đáp thế nào, hai người cứ thế nhìn nhau.
“Đi tiểu...” Cuối cùng là Khổng Vạn Tường từng bước từng bước chui ra khỏi chăn phá vỡ cục diện bế tắc của hai người lớn. Cậu bé chưa tỉnh
hẳn, đôi tay nhỏ dụi mắt, ngồi dựa vào Khổng Lập Thanh nói mơ hồ.
Hai người lớn cùng lúc quay lại nhìn vào Khổng Vạn Tường, thằng bé bỏ hai tay dụi mắt xuống, cuối cùng cũng nhận ra hôm nay trên đầu giường
đột nhiên xuất hiện thêm một người nữa. Cậu bé hết nhìn Chu Diệp Chương
lại nhìn sang Khổng Lập Thanh, có chút không hiểu ở đây đang xảy ra
chuyện gì.
Chu Diệp Chương là người lấy lại tinh thần đầu tiên, anh đặt quyển
sách trong tay xuống, đứng lên nói với Khổng Lập Thanh: “Tôi rất đói, em đi nấu bữa sáng, tôi sẽ lo cho thằng bé.” Không đợi Khổng Lập Thanh
phản ứng, anh đã đi đến chỗ Khổng Vạn Tường, đưa hai tay ra vỗ vỗ vào
nhau: “Nào, qua đây, chú đưa cháu đi vệ sinh.”
Rõ ràng là khí thế áp đảo buộc người khác nghe theo, Khổng Lập Thanh
ngơ ngẩn nhìn Khổng Vạn Tường đi từng bước ngắn từ chỗ cô đến đôi cánh
tay đang giơ ra của Chu Diệp Chương.
Có lẽ Vạn Tường là đứa trẻ có trực giác nhạy bén, ai quý ai ghét mình thằng bé đều có thể phân biệt được rõ ràng. Có thể nhận thấy Khổng Vạn
Tường không ghét Chu Diệp Chương, cậu bé rất thoải mái trong vòng tay
anh, thậm chí còn không cần ý tứ ngáp một cái. Khổng Lập Thanh nhìn hai
người bỗng có cảm giác không thích ứng kịp.
“Em còn chưa đứng dậy? Không nhanh một chút tôi sợ hai người sẽ bị
muộn.” Chu Diệp Chương trên đường bế Vạn Tường vào nhà vệ sinh còn ném
lại một câu.
Khổng Lập Thanh nhìn bóng lưng người đàn ông biến mất sau cánh cửa
nhà tắm mới gãi đầu gãi tai bước xuống giường. Cô vừa xỏ dép vừa lắng
nghe động tĩnh trong phòng vệ sinh.
“Cần chú bế cháu đi tiểu không?” Chu Diệp Chương rõ ràng không chăm sóc cậu bé đến nơi đến chốn.
“Không ạ. Cháu muốn đứng trên bồn cầu.” Giọng nói non nớt của Khổng Vạn Tường đáp lại.
“Được, chú giữ cháu, có cần chú cởi quần cho không?”
“Không. Cháu tự cởi được.”
Tiếng nước chảy ào ào truyền tới, Khổng Lập Thanh yên tâm đi ra cửa
lớn. Chu Diệp Chương muốn ăn gì, có thể làm cho anh ta món gì? Cô thật
sự đang khổ công suy nghĩ.
Đến cửa bếp, Khổng Lập Thanh bị người đàn ông đang ngồi xổm trước tủ lạnh làm cho giật mình.
“Hi!” Cậu ta rõ ràng biết cô đang đến gần, chủ động chào trước.
“Hi!” Khổng Lập Thanh dè dặt chào lại, cô nhớ ra đây là cậu thanh
niên lần trước đi cùng Chu Diệp Chương, cô nghe Chu Diệp Chương gọi cậu
ta là A Thần.
A Thần vẫn ăn mặc bụi bặm như cũ, áo sơ mi trắng mỏng, quần cạp trễ
màu bộ đội, trên quần có rất nhiều túi, hai bên thắt lưng là hai dây
xích to dài buông dọc đùi, chân đi giày khủng bố, tinh thần cậu ta có vẻ không tốt lắm, mắt thâm quầng.
A Thần đứng lên, thuận tay đóng tủ lạnh nói với Khổng Lập Thanh: “Em
mới ngồi máy bay hơn hai mươi tiếng, chị cũng biết đồ ăn trên máy bay dở thế nào rồi đấy, em đói sắp chết rồi.” Cậu ta nhún vai nói một tràng
dài, cuối cùng mới đi đến mục đích chính: “Có thể làm cho em chút gì ăn
được không?”
Khổng Lập Thanh không biết đồ ăn trên máy bay khó ăn thật không, bởi
vì từ trước đến nay cô chưa từng đi máy bay lần nào, nhưng cô vẫn kiên
nhẫn nghe A Thần nói hết mới hỏi lại: “Cậu muốn ăn gì?” Khổng Lập Thanh
biết từ nay trở đi cuộc sống yên bình của mình đã chấm dứt, cô sẽ phải
bước vào một thế giới vô cùng phức tạp.
A Thần dễ dãi: “Em không kén chọn, cho em hai quả trứng ốp là được.”
Hai bên bếp đều đã được bật lên, một bên lửa nhỏ để chảo dầu đợi ốp
trứng, một bên lửa to đặt nồi nước. Khổng Lập Thanh lát nữa còn phải đi
làm, cô không có nhiều thời gian, đành để Khổng Vạn Tường ăn hoành
thánh.
Khổng Lập Thanh đứng trong bếp, mặc bộ đồ ngủ dài tay kẻ caro trắng
hồng, mặt chưa rửa, răng chưa đánh bận rộn làm bữa sáng. A Thần cũng
không đi ra, tự mở tủ lạnh lấy đùi gà hun khói dành cho Khổng Vạn Tường
ra vừa ăn, vừa nhìn Khổng Lập Thanh bên cạnh bận rộn nấu nướng.
Khổng Lập Thanh rất bình tĩnh, không nói gì, thản nhiên làm việc của
mình, kệ cậu ta nhìn. Cô bận rộn cho trứng ốp xong ra đĩa, rồi lại nhanh chóng quay sang cho hoành thánh vào nồi nước sôi trên bếp, đúng lúc cô
bận nhất thì nghe thấy Khổng Vạn Tường nói từ phía sau: “Mẹ, con đi học
đây.”
Khổng Lập Thanh tay còn cầm vung nồi, vội vã quay lại phía sau, ở cửa bếp, Chu Diệp Chương đã âu phục giày da chỉnh tề, Khổng Vạn Tường cũng
quần áo nghiêm chỉnh, vai đeo ba lô đứng phía trước Chu Diệp Chương.
“À, con đợi mẹ hai phút nhé.” Khổng Lập Thanh ngốc nghếch nói.
“Em làm đi, tôi sẽ đưa cậu bé.” Lúc Chu Diệp Chương nói những lời
này, ánh mắt quét từ trên xuống dưới Khổng Lập Thanh một lượt. Ánh mắt
anh quá rõ ràng, Khổng Lập Thanh cũng theo đó nhìn xuống bộ đồ ngủ của
mình. Nếu đợi cô nấu xong rồi lên lầu thay quần áo, chắc chắn Khổng Vạn
Tường sẽ bị muộn, lần này thực sự không có lý do phản đối.
Chu Diệp Chương nói xong liền nắm vai Khổng Vạn Tường xoay lại, đẩy đẩy: “Đi nào.”
Khổng Vạn Tường ngoan ngoãn đi theo Chu Diệp Chương ra ngoài, lúc đến cửa còn không quên quay đầu chào Khổng Lập Thanh: “Mẹ, tạm biệt.”
Khổng Lập Thanh cảm thấy tình hình rất kỳ quái, chuyện này không
giống hình dung của cô. Người đàn ông ấy bước vào cuộc sống của cô và
Vạn Tường, thủ đoạn cao minh, không chút cưỡng ép hay gượng gạo, cô thật không phải đối thủ của người họ Chu đó.
A Thần vẫn không ra khỏi bếp, cậu ta nhìn ba người vừa mới nói
chuyện, trên tay cầm chiếc đĩa, tóp tép nhai món trứng ốp Khổng Lập
Thanh vừa đưa, ánh mắt liếc qua liếc lại giữa ba người họ, cứ vậy từ đầu đến cuối cũng không bình luận gì.
Nước trong nồi sôi sùng sục, từng lớp khí nóng bốc lên, Khổng Lập
Thanh vẻ mặt thất thần, khóe mắt loáng nước, tâm trạng vô cùng nặng nề.
Những năm gần đây cô luôn sống khép mình, ẩn náu trong thế giới phong
kín ấy cô mới có cảm giác an toàn. Hôm nay bị ép đến sống ở lãnh địa của người khác, cô cảm thấy bất an nhưng không có cách nào kháng cự.
Sau khi Chu Diệp Chương đưa Khổng Vạn Tường rời đi, Khổng Lập Thanh
vẫn đứng trông bếp đợi hoành thánh chín, cô múc cả nước cả cái ra bát
to, rắc chút hành hoa lên trên, xanh xanh trắng trắng nhìn thật ngon
mắt.
Lúc bê bát hoành thánh quay lại, thiếu chút nữa Khổng Lập Thanh va
vào người đứng sau, cô không biết A Thần đã đứng đó từ lúc nào.
“Hừm, hoành thánh ngon hơn cái này.” A Thần nhìn chiếc bát trong tay Khổng Lập Thanh rồi lại giơ đĩa trong tay mình.
Khổng Lập Thanh cảm thấy cậu chàng trước mắt lúc này thật đẹp trai,
da mịn màng, mũi cao, lông mi dài, đôi môi hình thoi hồng nhạt, khóe
miệng vẫn còn dính lòng đỏ trứng. Cậu ta nhìn bát hoành thánh trong tay
cô bằng ánh mắt đầy thèm thuồng giống như một cậu bé to xác đang trong
quá trình từ thiếu niên thành thanh niên.
A Thần không di chuyển, đứng chắn trước mặt Khổng Lập Thanh, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc bát trong tay cô.
Khổng Lập Thanh nghĩ đến vấn đề thời gian, nhẫn rồi lại nhẫn, cuối
cùng cũng chịu thua cậu ta, cụp mắt xuống, đưa chiếc bát ra phía trước:
“Cậu ăn trước đi, tôi đi nấu bát khác.”
Gần như không có động tác thừa, chiếc bát đã được chuyển sang tay cậu ta: “Cám ơn chị.” Ánh mắt A Thần không nhìn Khổng Lập Thanh cái nào,
nhanh chóng bê bát đi như bay vào phòng ăn.
Nhường bát hoành thánh cho A Thần rồi, Khổng Lập Thanh lại phải bắc
nồi nấu lại bát khác. Cô ở đây bận rộn mà lòng vẫn thấy lo lắng cho
Khổng Vạn Tường, nhưng cô đoán Chu Diệp Chương sẽ không làm khó thằng
bé, chỉ là lo lắng Khổng Vạn Tường sợ anh, nhưng nhìn dáng vẻ nó, dường
như không có chút sợ hãi nào. Khổng Lập Thanh bận rộn luôn tay luôn chân mà lòng cũng chẳng thanh thản, không ngừng nghĩ ngợi lung tung.
Khổng Lập Thanh lại không biết rằng, trong khi cô ở trên lầu lo lắng
không yên thì dưới lầu hai người đàn ông một lớn một nhỏ cũng vừa có
cuộc nói chuyện nghiêm túc.
Hai người này lúc mới đi khỏi nhà đều cùng im lặng, lúc đi thang máy
xuống lầu, Vạn Tường chủ động đứng vào một góc, duy trì khoảng cách nhất định với Chu Diệp Chương, nhưng chốc chốc cậu bé lại ngẩng đầu lên nhìn trộm anh.
Những hành động đó của Khổng Vạn Tường đương nhiên không lọt qua mắt
quan sát tinh tường của Chu Diệp Chương, nhưng anh đã quen biểu hiện
lạnh lùng, cũng không muốn làm khó thằng bé.
Ra khỏi thang máy, Chu Diệp Chương đưa tay dắt Khổng Vạn Tường, anh
khí thế mạnh mẽ nhưng động tác lại nho nhã, thằng bé cũng không phản
đối, để mặc anh dắt đi.
Hai người đứng dưới nhà chờ xe bus của trường tới đón, trời đã sang
thu nên thời tiết ở thành phố B cũng đỡ nóng hơn, chỗ họ đứng vừa hay là đầu gió, từng trận từng trận thổi tới mát lạnh.
Hai người đứng trên bậc thềm chờ xe, Khổng Vạn Tường rất có kinh
nghiệm, chạy đến đứng bên con sư tử đá để tránh bị gió tạt, Chu Diệp
Chương lại đứng trước lầu đón gió, thân hình cao lớn thẳng đứng, mặt
lạnh lùng, cau mày nhìn ra phía đường cái.
Khổng Vạn Tường đứng sau vẫn không thôi nhìn trộm Chu Diệp Chương,
nhưng khi Chu Diệp Chương quay lại, cậu bé sẽ vội cúi đầu thu ánh mắt
về. Chu Diệp Chương nhìn cái cổ rụt lại của Vạn Tường, lát sau mới nói:
“Lại đây.”
Khổng Vạn Tường ngẩng lên nhìn người đàn ông cao to, chầm chậm bước
đến. Chu Diệp Chương cởi áo khoác, khoác lên người thằng bé, lại kéo nó
đến bên mình, chắn gió nó.
Khổng Vạn Tường đứng bên Chu Diệp Chương, thằng bé chỉ cao ngang bụng anh, Vạn Tường ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía sau, đột nhiên hỏi:
“Chú sẽ kết hôn với mẹ đúng không?”
Chu Diệp Chương cúi xuống nhìn khuôn mặt dễ thương của nó: “Lẽ nào cháu không muốn mẹ mình kết hôn?”
Khổng Vạn Tường sụt sịt mũi, lẩm bẩm: “Không muốn.”
Chu Diệp Chương đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn của thằng bé, miệng nở
nụ cười dịu dàng hiếm hoi: “Anh bạn nhỏ, chuyện này cháu phải nhìn nhận
thế này mới đúng. Sau này mẹ cháu kết hôn, không có nghĩa là mẹ không
yêu cháu nữa, cháu phải hiểu, mẹ kết hôn nhiều khả năng là để có thêm
một người yêu thương cháu.”
Khổng Vạn Tường cúi đầu cố chấp cãi: “Cháu chỉ cần mẹ cháu, không cần người khác.”
Chu Diệp Chương đã nhìn thấy chiếc xe đưa đón học sinh của trường từ
xa chầm chậm tiến lại, khẽ nói với Vạn Tường: “Cháu phải biết, có những
chuyện mẹ không thể dạy cho cháu được, ví dụ như mẹ có thể dạy cháu chơi bóng chày không? Mẹ có biết dạy cháu chơi bóng bầu dục không?”
Khổng Vạn Tường ngẩng đầu nhìn Chu Diệp Chương đầy nghi ngờ, anh đưa tay khẽ nhéo má thằng bé: “Chú có thể dạy cháu!”
Vạn Tường cực kỳ ghét người khác nhéo má mình, nó nghiêng đầu khó
chịu, mắt nheo lại, trịnh trọng tuyên bố: “Cháu không cần học những cái
đó, cháu chỉ cần mẹ.” Cuối cùng còn trừng mắt, nghiêm túc khẳng định:
“Mẹ đã nói với cháu, chỉ cần cháu không đồng ý, mẹ sẽ không kết hôn.”
Chu Diệp Chương biểu hiện rõ ràng có chút sửng sốt, anh cúi người bế
Vạn Tường lên, ôm trước ngực cho cậu bé nhìn thẳng vào mắt mình: “Chuyện này chúng ta để sau nói tiếp, xe của trường cháu đến rồi.”
Đưa Vạn Tường lên, Chu Diệp Chương đứng bên đường nhìn chiếc xe dần
rời đi. Vạn Tường sau khi lên xe cũng dán mặt vào cửa kính xe nhìn về
người đàn ông cao to vẫn đứng đó. Chu Diệp Chương thẳng, áo khoác vắt
trên tay, nhìn cậu bé miệng khẽ nhếch lên, Vạn Tường ngồi trên xe khóe
miệng cũng khẽ nhếch lên, ánh mắt kiên định.