Editor: Gấc.
Nửa đêm, ánh đèn lờ mờ, trên đường chỉ có một cửa hàng tiện lợi nhỏ còn sáng đèn.
Bởi vì buổi tối Trình Phù không ngủ được, cho nên anh đi tới cửa hàng tiện lợi gần nhà nhất.
Cửa của cửa hàng tiện lợi tự động mở, vừa mới bước vào thì anh đã chú ý tới cô gái đang ngồi làm bài tập ở trước quầy thu ngân.
Ánh mắt Trình Phù dừng lại, đầu quả tim run lên.
Sao cô lại ở đây, đang làm thêm vào ban đêm ư?
Nghê Ưu đang ngồi ở trước quầy thu ngân, cô vừa làm xong bài tập của một môn, cô ngáp một cái rồi tiện tay cầm lấy bình cà phê bên tay trái lên và uống một ngụm nhỏ.
Sau khi uống xong, cô lắc lắc cái bình, lẩm bẩm nói: “Hết mất rồi...”
Sau đó Nghê Ưu đặt bình xuống, lại tiếp tục làm đề.
Trình Phù thu hồi ánh mắt, sau đó anh đi tìm một ít đồ ăn vặt và đồ uống ở quầy bán quà vặt.
Anh dừng lại trước một hàng cà phê, sau khi do dự được một lúc thì anh duỗi tay ra cầm lấy hai lon.
“Tính tiền.”
Đồ ăn vặt rơi xuống trước mắt Nghê Ưu, cô ngẩng đầu lên, chạm mắt với Trình Phù.
“A, được.” Nghê Ưu dừng động tác làm đề lại, tính tiền cho Trình Phù.
“Tổng cộng là 47 tệ.”
“Ừ.” Trình Phù lấy điện thoại ra rồi thanh toán tiền, sau đó anh lại rút một lon cà phê ra khỏi túi và đưa cho Nghê Ưu: “Mời cậu.”
Nghê Ưu bỗng hơi sửng sốt, cô chớp chớp mắt.
Trình Phù thấy Nghê Ưu không nhúc nhích thì lập tức nhét cà phê vào trong tay cô rồi lại nói: “Uống đi.”
Nghê Ưu cảm thấy trong lòng hơi ngứa ngáy, không thể nào diễn tả được cảm giác này là gì, cô nói với giọng hơi khàn: “Cảm ơn.”
Trình Phù khẽ cười, sau đó anh đi đến chỗ ngồi và pha một cốc mì.
Nghê Ưu thấy Trình Phù không rời đi thì đảo mắt, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, sau đoa cô ngay lập tức đi nấu một ít lẩu Oden.
Mùi thơm của lẩu Oden bay khắp nơi, Nghê Ưu bưng đĩa đến ngồi bên cạnh Trình Phù rồi đẩy đĩa tới trước mặt anh: “Mời cậu.”
Đáy mắt của Trình Phù lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, anh chợt cảm thấy thỏa mãn, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Anh cầm một xiên rong biển lên và cắn một miếng, hương vị rất ngon.
Sau đó Nghê Ưu lại đi pha một cốc mì rồi ngồi bên cạnh anh ăn.
Nhân lúc hơi nóng của cốc mì đang tỏa ra khói lượn lờ, Trình Phù khẽ hỏi: “Ngày nào cậu cũng tới đây à?”
Nghê Ưu nhẹ nhàng bảo: “Ừm, mình làm ca đêm.”
Trình Phù nghe vậy thì nheo mắt lại, trong lòng cảm thấy thương xót.
Ban ngày cô gái phải đi học, ban đêm còn phải đi làm, chắc chắn cơ thể sẽ không chịu nổi.
Chắc chắn rất mệt.
Sau khi ăn mì xong, Nghê Ưu đi vứt rác rồi lại tiếp tục đến quầy thu ngân ngồi.
Bài tập đã gần hoàn thành xong, nhưng đầu có hơi choáng váng, cho nên Nghê Ưu đành phải lướt điện thoại để khiến bản thân tỉnh táo hơn.
Trình Phù có chút không thể nhìn nổi nữa rồi, bởi vì trông Nghê Ưu có vẻ rất mệt mỏi, nhưng cô vấn cố gắng gượng.
Anh không thể nào tưởng tượng được làm thế nào mà Nghê Ưu có thể chịu đựng được nhiều ngày như vậy, ngày nào cũng chỉ có mấy giờ để nghỉ ngơi, cơ thể chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Đêm nay, Trình Phù ở với Nghê Ưu đến gần sáng.
Trời vừa sáng, Nghê Ưu nhìn thời gian rồi bảo: “Lát nữa sẽ có người tới thay ca, mình phải về nhà một chuyến.”
“Cảm ơn cậu đã ở với mình.”
Nghê Ưu cảm thấy hơi cảm động vì Trình Phù đã yên lặng bầu bạn với cô cả đêm. Mặc dù mới quen biết được 1 ngày, nhưng cô lại cảm thấy mình đã có thêm một người bạn mới rồi.
Bạn của Tề Thiên Du, đều không quá tệ.
“Ừ.” Trình Phù và Nghê Ưu tạm biệt nhau ở cửa của cửa hàng tiện lợi, nhìn bóng dáng cô rời đi càng lúc càng xa, anh sờ cái gáy nóng hổi của mình và lẩm bẩm: “Mình sẵn lòng ở với cậu.”
Trình Phù đến cổng trường mua bữa sáng.
…
20 phút sau, lúc Nghê Ưu tới trường học, đã nhìn thấy Trình Phù đang đứng ở cổng trường rồi.
“Sao cậu chưa vào?” Nghê Ưu chạy chậm tới bên cạnh anh rồi ngẩng đầu lên và hỏi.
Trình Phù đưa bữa sáng trong tay mình cho cô: “Chờ cậu.”
“Đây là bữa sáng, sữa đậu nành và bánh bao.”
Nghê Ưu chớp mắt, thật ra cô không ăn sáng, nhưng mà Trình Phù đã cố ý mua cho cô rồi, vậy thì cô sẽ nhận.
“Cảm ơn, lần sau mình mời cậu ăn sáng.”
Nghê Ưu cắn một miếng bánh bao nhỏ, khiến hai má trắng trẻo và mềm mại của cô phồng lên, giống như một bé hamster đang ăn vụng.
Thỉnh thoảng Trình Phù lại cụp mắt lén nhìn dáng vẻ Nghê Ưu ăn bánh bao, trong lòng anh chịu 10.000 điểm sát thương.
Đáng yêu quá.
Sao lại có cô gái đáng yêu như vậy chứ?
“Cậu thích ăn đồ ngọt à?”
Có vẻ như Nghê Ưu rất thích bánh bao nhân đậu đỏ nên Trình Phù thử hỏi một câu.
Nghê Ưu nhẹ nhàng đáp: “Mình thích ăn đồ ngọt, thích nhất là bánh su kem!”
Trình Phù âm thầm ghi nhớ trong lòng mình rằng sở thích của Nghê Ưu là thích bánh su kem.
Hai người đi song song với nhau, nói chuyện rất nhẹ nhàng và thoải mái, có mấy học sinh nữ đi ngang qua đều sẽ tò mò mà nhìn họ vài lần.
Ở đằng sau, Ngô Hữu Đan cẩn thận nhìn chằm chằm bóng dáng của Nghê Ưu và Trình Phù.
Cô ta không nhìn nhầm đúng không? Sao Nghê Ưu lại ở cạnh Trình Phù?
Hai người họ, trông cực kỳ thân thiết.
Hai bóng dáng ấy bước đi cùng nhau, khiến Ngô Hữu Đan cảm thấy hai người rất xứng đôi.
Cô ta điên thật rồi!
Sao Nghê Ưu lại có thể xứng đôi với Trình Phù được chứ, đó chính là hotboy có giá trị nhan sắc cao nhất của trường bọn họ, cũng là hotboy khối 11.
Con cưng của trời như Trình Phù, sao người như Nghê Ưu lại có thể xứng với anh được chứ.
“Chắc chắn cậu ấy đã lừa Trình Phù.”
Một cảm giác ghen ghét không rõ tên đã mọc rễ nảy mầm trong lòng Ngô Hữu Đan. Rõ ràng cô ta cũng không có cách để tiếp xúc với Trình Phù, tại sao Nghê Ưu lại may mắn đến vậy chứ, còn có thể nói chuyện với Trình Phù dễ như trở bàn tay.
Cô ta đã không chiếm được Trình Phù thì Nghê Ưu cũng đừng có mơ!
…
Ở hành lang, sau khi Nghê Ưu tạm biệt Trình Phù xong thì cô đi về lớp học của mình.
Vừa ngồi vào chỗ là cô đã lập tức nằm bò xuống bàn, nhắm mắt lại và nghỉ ngơi.
Cô thật sự vô cùng mệt mỏi, dạ dày hơi đau, tất cả sức lực trong người dường như đã bị rút cạn, không có sức đi làm việc khác nữa.
Mệt quá đi mất.