Bánh Răng

Chương 42






Buổi phỏng vấn Hạ Ngôn Sơ được ấn định vào ba ngày sau.

Đúng ngày, Sa Khinh Vũ mười giờ có mặt, Tề Phi đến sớm hơn cô khoảng hai mươi phút, ngồi dưới tòa nhà nơi phòng khám tọa lạc chờ.

Trông thấy bóng cô, cậu vội vàng hét to: “Sa sư đệ!”
Sa Khinh Vũ chạy nhanh tới, trước tiên nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Tề Phi không thèm so đo: “Không sao, tôi cũng vừa đến.”
“Lên thôi.”
Vào thang máy, Tề Phi dùng ánh mắt kỳ quái quan sát Sa Khinh Vũ, chỉ vào chiếc kính râm tì trên sống mũi cô, nhắc nhở: “Sa sư đệ, có thể bỏ xuống rồi.”
Sa Khinh Vũ gật nhẹ, tháo kính.
Tề Phi phản ứng ngay tức thì, trừng to hai mắt, tru chéo như tiếng quỷ kêu: “Sa sư đệ, tối qua chị làm gì thế? Quốc bảo (*gấu trúc) so ra còn thua chị.”
Sa Khinh Vũ giả vờ ung dung, xoa xoa phần mí dưới: “Sao? Trông dọa người lắm à?”
Tề Phi gật đầu, tính nói “đúng” nhưng ánh mắt Sa Khinh Vũ quét qua làm cậu nhanh chóng sửa lời: “Không.

Vẫn ổn.”
Việc phỏng vấn Hạ Ngôn Sơ có thể nói là cực kỳ thuận lợi, hỏi gì đáp nấy, phối hợp ăn ý.

Kết thúc phỏng vấn, Hạ Ngôn Sơ chợt đưa lời mời: “Dưới tầng có quán café view khá đẹp, không biết cô Sa có nhã hứng đi uống với tôi không?”
Từ chối thì bất kính quá! Sa Khinh Vũ gật đầu: “Có chứ.”
Quán café được thiết kế không gian khá độc đáo, có cả chỗ ngồi ngoài trời lẫn trong nhà.

Ở gian trong thì có khu vực ngồi công cộng lẫn phòng riêng kín đáo.

Hạ Ngôn Sơ gặp ông chủ nói mình muốn đặt phòng riêng.

Về chỗ ngồi, cô ấy gọi ly latte rồi đẩy thực đơn sang cho Sa Khinh Vũ.

Nhưng cô không nhận: “Gọi giống cô luôn đi.”
Hạ Ngôn Sơ lấy lại menu, đem trả nó cho nhân viên phục vụ: “Cho tôi hai ly latte, hai phần bánh kem vị matcha.”
Đồ lên đầy đủ, Hạ Ngôn Sơ bảo cô nếm thử mùi vị đồ ngọt nơi đây.


Sa Khinh Vũ thích ăn đồ ngọt, ăn xong hai miếng gật đầu khen không tồi.
Hạ Ngôn Sơ nhếch môi cười nhẹ.
Sa Khinh Vũ cảm nhận được sự đau khổ cùng cực trong nụ cười ấy.

Nụ cười như hoa quỳnh đương độ nở rộ.

Đẹp như thiên tiên nhưng cũng nhanh chóng héo ùa lụi tàn, tuyên bố tử vong trong im lặng.
“Xin lỗi.” Chợt, Hạ Ngôn Sơ lên tiếng.
Sa Khinh Vũ hoang mang, không hiểu tại sao cô ấy lại nói vậy? Sao phải xin lỗi?
Hạ Ngôn Sơ đọc được sự nghi hoặc của Sa Khinh Vũ, giải thích: “Vì câu nói ngày đó.”
Như đoán ra gì đó, ánh mắt Sa Khinh Vũ thay đổi.
Hạ Ngôn Sơ cười đầy chua xót: “Người không có tư cách nói với cô những câu ấy nhất có lẽ là tôi.”
Nếu có thể quay ngược thời gian, cô nhất định sẽ không buông tay Tô Diệp.

Chắc chắn là như vậy! Nhưng, làm sao quay ngược thời gian được.
“Bảo cô rời khỏi Lận Thần là lời nói trong lúc tức giận của tôi.

Khi ấy, tôi cảm nhận được tâm trạng cô đang rất phức tạp.

Quen một người như thế, chúng ta vĩnh viễn là bên thua cuộc.”
Sa Khinh Vũ lẳng lặng nhìn Hạ Ngôn Sơ độc thoại.

Hai mắt cô ấy trống rỗng, ngữ điệu bình thản, nghe lạnh băng không cảm xúc như từ miệng người máy truyền ra.
Nhìn một lúc, muốn nói lại thôi.
“Chắc lòng cô mâu thuẫn lắm nhỉ? Rõ ràng muốn ích kỷ nhưng cũng không ngăn được bản thân trở nên thánh mẫu, cố gắng hiểu cho anh ấy?” Hạ Ngôn Sơ bình tĩnh nói toạc tâm trạng của Sa Khinh Vũ ra.

Lát sau, cô ấy hỏi: “Lận Thần có nói cô nghe chuyện liên quan đến Tô Diệp không?”
Sa Khinh Vũ máy móc gật đầu.

Đúng là anh có nói nhưng chủ đề bị cắt ngang vì cô vô cớ gây rối.
“Vậy Lận Thần có nói cho cô biết anh ấy đến Bắc Kinh là để tham gia lễ tang của Tô Diệp đồng thời nhận mệnh lệnh quan trọng không?”
“Lễ tang? Nhận lệnh? Lệnh gì chứ?” Sa Khinh Vũ hỏi.
Hạ Ngôn Sơ cụp mắt, cười khổ: “Xem ra anh ấy không nói cho cô.” Lận Thần và Tô Diệp giống hệt nhau.

Quá ích kỷ! Ích kỷ cho rằng bỏ lại các cô ở đây là sự lựa chọn tốt nhất.
“Rốt cuộc anh ấy nhận lệnh gì?” Sa Khinh Vũ sốt ruột.
“Tô Diệp qua đời vì nhiễm Ebola.

Thi thể của anh ấy vẫn đang đặt ở trung tâm cách ly của Tây Ban Nha, còn ở tang lễ chỉ đặt di ảnh của anh ấy cùng một bộ âu phục và giày da mới tinh.” Nói đoạn, Hạ Ngôn Sơ quay đầu đi, để mặc nước mắt lăn dài trên mặt.

Dù là tang lễ đơn giản nhưng cô ấy vẫn không thể tham gia, cuối cùng đau khổ nhắm hai mắt lại: “Nhiệm vụ Lận Thần được giao là tới Tây Ban Nha.”
Sa Khinh Vũ ngạc nhiên bừng tỉnh, giọng khàn đặc: “Cô nói gì?”
Đi Tây Ban Nha?
Ngày ấy ở bãi đỗ xe, có phải anh muốn nói chuyện đi Tây Ban Nha với cô không?
Hạ Ngôn Sơ cố gắng kìm nén cảm xúc của bản thân nhưng cuối cùng vẫn hóa công cốc, bật khóc nức nở, nghẹn ngào nói: “Chẳng lẽ cô không biết, ba ngày trước anh ấy đã bay chuyến bay đêm đến Tây Ban Nha?”
Ánh mắt Sa Khinh Vũ dần trở nên nặng nề, hô hấp yếu ớt.

Giờ phút này, cô bỗng thấy rất ghét Lận Thần.

Ghét anh vì đã mềm lòng với cô, hận anh không khàn giọng hét thẳng vào mặt cô lời muốn nói, hận cái câu “em nên thử tùy hứng với anh” của anh.
Hạ Ngôn Sơ bật cười trào phúng, giọng nói khản đặc như xé rách cổ họng: “Bọn họ thật ích kỷ! Nhẫn tâm bỏ chúng ta lại phía sau, tuyệt vọng sống trong một thế giới không có ý nghĩa.”
Nhìn Hạ Ngôn Sơ, tim Sa Khinh Vũ như bị bóp nát.
Ra khỏi phòng khám của Hạ Ngôn Sơ, Sa Khinh Vũ lập tức gọi điện thoại cho Lận Thần nhưng đều bị nhắc nhở thiết bị hiện không trong vùng phủ sóng.
Cô chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gọi cho Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ nhưng cũng nhận được lời nhắc nhở y chang.
Tích tắc, trái tim cô bị treo lơ lửng giữa không trung.
“Sa sư đệ, chị đưa tôi tới…”
Tề Phi chưa nói xong đã bị Sa Khinh Vũ cắt ngang: “Cậu xuống xe đi!”
“Hả?” Tề Phi sửng sốt.
Sa Khinh Vũ nghiêng mặt, lạnh lùng nói: “Tôi bảo cậu xuống xe! Bây giờ! Ngay lập tức!”

Nhìn vẻ mặt âm u của Sa Khinh Vũ, sợ mình rước họa vào người, Tề Phi vội vàng xuống xe.

Cô phi như bay về căn chung cư ở đường Hồng Điền.

Mở cửa nhà ra, hơi thở lạnh lẽo trống vắng ập đến.

Tay Sa Khinh Vũ đặt trên tay nắm cửa mãi không buông.
Anh đi thật rồi! Đến đất nước Tây Ban Nha nguy hiểm, không rõ sống chết ra sao.

Chút hi vọng mong manh cuối cùng trong cô bị tiêu diệt triệt để.
Sa Khinh Vũ lững thửng bước đi như người vô hồn, tới mở cửa phòng sách ra, chăn trên ghế sofa được gấp gọn gàng, chậu sen đá trên bệ cửa sổ do chính tay cô chọn vẫn xanh um tươi tốt.
Hôm đó, trên đường tản bộ về nhà, hai người đi ngang qua tiệm bán hoa.

Trên bệ cửa họ bày rất nhiều chậu sen đá, lá cây bé xinh xanh biếc.

Sa Khinh Vũ kéo Lận Thần lại xem: “Nhìn này, sen đá đáng yêu ghê!”
Lận Thần lười biếng liếc mắt, đáp cho có: “Ừ.”
“Chậu này đẹp không anh?” Sa Khinh Vũ chỉ vào một chậu sen đá nhỏ.
Lận Thần liếc xem thêm lần nữa, đáp qua loa lấy lệ: “Cũng được.”
Cuối cùng cô cũng nghe ra người nào đó không có hứng thú, quay đầu hỏi: “Anh không thích hoa hả?”
“Không phải không thích.

Anh không có thời gian chăm.” Anh giải thích.
Người phục vụ từ trong tiệm đi ra đúng lúc nghe thấy câu Lận Thần nói, cười bảo: “Anh yên tâm, sen đá không cần chăm chút nhiều đâu, thỉnh thoảng tưới cho nó chút nước là được.

Cực dễ nuôi.”
Sa Khinh Vũ nghe xong, hăm hở hùa theo: “Đúng đúng đúng, dễ chăm lắm luôn.

Còn dễ nuôi hơn cả em nữa.

Đến nó anh còn không chăm được thì chăm em kiểu gì?”
Xét thấy câu cuối cùng của Sa Khinh Vũ có lực công kích, Lận Thần bất đắc dĩ mua một chậu.

Và chậu được chọn là chậu sen đá thạch ngọc cô nhắm trúng.
Cô vươn tay lấy chậu sen đá thạch ngọc ôm vào trong ngực, vùi người trên ghế sofa, nặng nề tựa đầu vào chiếc gối Lận Thần hay gối, cảm nhận mùi thuốc lá như có như không, mơ màng đi vào giấc ngủ.
Cô mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ là cảnh Lận Thần ở Tây Ban Nha, mơ thấy anh giống Tô Diệp của Hạ Ngôn Sơ, bị nhiễm Ebola, không thể chuyển thi thể về nước, lễ tang anh cũng chỉ có bức di ảnh lớn cùng một bộ âu phục mới tinh và giày da.
Lận Yên ở phía xa khóc nháo không ngừng, ôm chặt bộ âu phục mới tinh không chịu buông.

Mục Hoằng Dịch phía sau tận lực vỗ về cảm xúc của cô ấy.

Văn Phương đứng bên cạnh khóc nức nở, nước mắt thi nhau rơi xuống, phóng đại tiếng nghẹn ngào lên gấp mấy lần, vang vọng nơi cánh đồng bát ngát, núi cốc hoang vu.
Còn cô, chậm rãi di chuyển giữa chốn hỗn loạn ấy, duỗi tay đoạt lấy bộ âu phục trong tay Lận Yên, ôm vào trong lòng, vuốt v e từng chút một, sờ đến măng sét kim loại nơi cổ tay, nước mắt bất giác tuôn rơi.
Sa Khinh Vũ bừng tỉnh, ngồi bật dậy khỏi sofa.
Bỗng nghe “choang” một tiếng, sen đá lăn từ sofa xuống dưới đất, chậu sứ vỡ thành ba mảnh.
Đêm đen dài vô tận, mắt đỏ ngầu, nước mắt cạn khô.

Cô giơ tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cả người run rẩy.
Sa Khinh Vũ nhìn xuống chậu sen đá vỡ tan tành dưới đất, tim nhói lên.
Đêm khuya, thành phố S tĩnh lặng vô cùng, dường như chẳng còn chút âm thanh nào vang lên từ bất cứ đâu.

Còn cô như bị giam trong căn phòng kín, thân mình nhỏ bé run bần bật.
Nỗi sợ bất chợt trào dâng trong lòng làm người hít thở khó khăn.
Xuống bãi đỗ xe dưới hầm, Sa Khinh Vũ run tay khởi động xe, chân yếu ớt vô lực đạp ly hợp lẫn chân phanh, sau đó buông tay hãm phanh, tăng dần tốc độ, cuối cùng thả lỏng ly hợp lẫn chân phanh, nhấn ga phóng vút đi.
“Vút…” xe xẹt ngang trong đêm tối.
Cô phóng thẳng xe về huyện thành.

Nửa đêm về nhà gõ cửa không ai đáp, lấy chìa khóa mở thử lại phát hiện cửa khóa trái.
Đêm nặng nề, mình cô đơn côi.
Không biết chó nhà nào sủa trước mà mấy con nhà hàng xóm bắt chước sủa theo.

Sa Khinh Vũ ngồi trong xe, ngẩn ngơ nhìn ánh đèn đường trơ trọi.

Chốc sau, như nhớ ra gì đó, cô nhanh chóng khởi động xe.
Mười phút sau, con xe Ferrari màu đỏ dừng trước một căn nhà, nhẹ nhấn còi xe mấy lần.

Rất nhanh, ban công tầng hai xuất hiện bóng Mục Hoằng Dịch.

Cách một lớp cửa xe, cô nháy nháy đèn xe ra hiệu.
Diệp Lam nghỉ ở tầng một, vừa hay chỗ nghỉ có cửa sổ nhìn thẳng ra sân trước.

Bà ngủ không có thói quen kéo rèm nên bị đèn xe chiếu thẳng vào quấy nhiễu giấc ngủ.

Vì thế, bà ra mở cửa còn nhanh hơn Mục Hoằng Dịch từ trên tầng xuống.
Sa Khinh Vũ xuống xe, ngượng ngùng cười: “Dì Lam, cháu không đánh thức gì chứ?”
“Không đâu.” Diệp Lam xua tay, kéo Sa Khinh Vũ vào nhà, nói: “Không vào được nhà hả?”
“Vâng, cửa khóa trái, di động họ tắt máy.” Sa Khinh Vũ thành thật trả lời.
Diệp Lam đưa cô chai nước khoáng.

Lúc này, Mục Hoằng Dịch từ trên tầng đi xuống, đầu tóc bù xù, mặc áo ngủ, hiển nhiên là bị cô đánh thức.
Sa Khinh Vũ xấu hổ vô cùng.

Vốn chỉ muốn đến tìm Lận Yên, không ngờ lại đánh thức cả nhà họ Mục dậy.
Tháng Năm ở Quảng Đông thời tiết oi bức, Mục Hoằng Dịch đề nghị ra ghế đá ở ngoài sân ngồi.
Diệp Lam rửa sạch nho red globe đúng lúc Sa Khinh Vũ và Mục Hoằng Dịch bàn đến ngày dự sinh của Lận Yên.
“Chắc lúc ấy dì Phương cũng về rồi nhỉ?” Sa Khinh Vũ hỏi.
Mục Hoằng Dịch gật đầu, không dám chắc: “Có thể.”
Diệp Lam ngồi xuống cạnh hai người, xong sai Mục Hoằng Dịch đi lấy hương đốt đuổi muỗi.

Chờ Mục Hoằng Dịch rời đi, Diệp Lam mới quay sang nghiêm túc quan sát Sa Khinh Vũ, thấy sắc mặt cô tái nhợt.

Lát sau, bà gọi: “Khinh Vũ.”
Sa Khinh Vũ nghiêng đầu: “Dạ!”
“Lần này cháu về vì Lận Thần?” Bà hỏi.
Trong mắt Sa Khinh Vũ chợt lóe lên tia sáng.

Cô rũ mắt: “Vâng.”
“Đừng trách nó.” Diệp Lam nói: “Kể từ lúc nó chọn bước đi trên con đường trở thành nhà ngoại giao, trên lưng nó không chỉ gánh vác mỗi bản thân và gia đình mà còn là cả quốc gia, dân tộc Trung Hoa.

Trọng trách đè lên vai nó rất lớn.

Muốn đeo được vương miện phải chịu được sức nặng của vương miện, đạo lý này, dì tin cháu hiểu.

Dì Lam hi vọng cháu sẽ thông cảm cho nó, được không?”
Ánh trăng như dải lụa mỏng thuần khiết vắt ngang qua sườn mặt Sa Khinh Vũ.

Gió đêm thổi bay bay mái tóc ngắn ngang vai, bóng đêm dày nặng bao trùm lên gương mặt.

Bầu không khí bất ngờ rơi vào yên lặng.
Cô chưa bao giờ trách anh, chỉ vì cô quá yêu anh.