Bánh Răng

Chương 18




Edit: Cải Trắng

Sa Khinh Vũ say rượu tỉnh lại chỉ muốn tát cho bản thân một phát.

Say rượu!

Lại say rượu!

Lận Thần mở cửa ra đúng lúc thấy Sa Khinh Vũ tự tát cho mình một phát, không nhịn được, cười nhẹ.

Sa Khinh Vũ ló đầu ra khỏi ổ chăn, thấy người đứng ngoài cửa cười, tức khắc suy nghĩ nhảy xuống Hoàng Hà cũng có.

Nhìn cô lại chui đầu vào chăn, Lận Thần lên tiếng nhắc nhở: “Rời giường ăn sáng thôi.”

“Vâng!” Sa Khinh Vũ uể oải đáp lời.

Trong lúc ăn sáng, hai người xem TV, bắt gặp bản tin liên quan đến vụ sập tòa nhà Doanh Sinh.

Sa Khinh Vũ vùi đầu ăn, không thèm ngẩng đầu.

“Em nghe câu này chưa?”

Sa Khinh Vũ ngẩng đầu. Tuy không biết tại sao anh đột nhiên lại nói thế nhưng vẫn nhìn anh bằng đôi mắt to tròn đen láy đầy thành khẩn, khiêm tốn nghe dạy.

Lận Thần gắp thêm miếng rau, từ tốn bỏ vào miệng nhai xong mới nói: “Trong lòng có quỷ, đâu đâu cũng có quỷ. Dạ sáng như gươm, khắp nơi không quỷ.”

Sa Khinh Vũ: “…”

Cô nghe hiểu ẩn ý trong câu này rồi. Nhưng lòng cô làm gì có quỷ, bảo có cũng là anh có.

Lận Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn màn hình TV, thản nhiên nói: “Không phải chỉ là bạn trai cũ thôi sao?”

Dứt câu, anh quay đầu nhìn cô.

Miếng màn thầu trong miệng Sa Khinh Vũ nghẹn ứ. Cô điên cuồng ho mấy tiếng, sắc mặt đỏ bừng, vừa ho vừa nói: “Anh… Anh nói gì cơ?”

Lận Thần tiện tay rút giấy ăn đưa cho cô, giọng lạnh tanh: “Diêm Tòng Hạo.”

“Khụ khụ…” Sa Khinh Vũ nghẹn đến đỏ mặt, quay sang xem TV, giờ mới phát hiện ra người đang dẫn là Diêm Tòng Hạo: “Tin tức của anh ấy?”

Lận Thần lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô: “Sao nào? Em không biết?”

Sa Khinh Vũ tiếp tục ho, đáng thương nói: “Làm sao em biết được? Cả sáng nay em mải nghĩ…” Nói đến đây, cô phanh lại, đem lời đến đầu lưỡi nuốt trở vào.

Lận Thần híp mắt, không chờ cô nói nốt nửa sau đã buông đũa, đi thẳng ra cửa.

Tuy Lận Thần rất xấu xa lại độc miệng nhưng từ trước tới nay rất ga lăng, mỗi lần ra cửa đều chào hỏi. Mà mới nãy, anh đi thẳng phải không?

Sa Khinh Vũ trợn to hai mắt, buồn phiền.

Cô chọc anh à? Chọc chưa?

Do say rượu, đầu óc choáng váng đau muốn chết nên ăn xong bữa sáng, Sa Khinh Vũ ngủ tiếp.

Đến khoảng giữa trưa, Diêm Tòng Hạo gọi điện hẹn cô đi ăn cơm. Sa Khinh Vũ đồng ý, tắm rửa sạch sẽ rồi mới ra cửa.

Địa điểm hẹn là nhà hàng gần đài truyền hình.

Sa Khinh Vũ đến đúng lúc cao điểm giờ tan tầm. Nhà hàng chuyên món Hồ Nam đầy ắp người là người. Diêm Tòng Hạo chọn vị trí gần cửa sổ ngồi chờ cô. Thấy bóng dáng cao gầy của cô xuất hiện, lập tức phất tay gọi.

Có lẽ do nơi đây gần đài truyền hình, không ít người đến ăn quen Diêm Tòng Hạo nên thấy hắn vẫy tay, không nén nổi tò mò mà quan sát đối tượng hắn gọi.

Sa Khinh Vũ bình tĩnh đi tới dưới ánh mắt bao người.

“Anh gọi cá hầm cải chua, đậu phụ ma bà với đậu phụ khô xào ớt.” Hắn vừa báo các món mình gọi vừa chuyển thực đơn qua: “Em xem xem có muốn gọi thêm món gì không?”

Sa Khinh Vũ không nhận, nói thẳng: “Không cần, tùy tiện ăn một chút thôi.”

Diêm Tòng Hạo cười: “Em vẫn như thế, không thích gọi món.”

Sa Khinh Vũ uống ngụm trà, thở dài: “Bệnh cũ, không sửa được.”

“Sao lại cắt tóc rồi?” Hắn hỏi.

Tay cầm chén trà của Sa Khinh Vũ khựng lại.

Từ nhỏ cô đã không thích để tóc dài, lên đại học cũng cắt tóc ngắn.

Trước kia, Diêm Tòng Hạo hay nói với cô rằng: “Đợi tóc em dài tới eo. Cô gái, lấy anh nhé?”

Sau đó, cô ngây ngô không còn cắt tóc nữa.

Đến khi tóc dài đến eo thật, hai người chia tay.

Sau khi chia tay, cô cắt tóc một phát ngắn đến ngang vai, một dao phóng luôn cho cả đời thoải mái.

Từ đó về sau, cô luôn duy trì độ dài của tóc ở tầm ngang vai.

Cô buông chén trà, cười: “Dễ chịu.”

Bản thân thoải mái và không nhớ đến hắn nữa.

“Thật ra, em thay đổi rồi.” Diêm Tòng Hạo đột ngột nói.

Đúng là cô đã thay đổi. Tùy tiện hơn trước kia, cũng vô vị hơn.

Sa Khinh Vũ cầm đũa chọc vào bát cơm, hờ hững hỏi: “Thế à?”

Thay đổi? Hình như cô chẳng có cảm giác gì.

Diêm Tòng Hạo chỉ cười không nói.

“Nói đi, tìm tôi có việc gì?” Cô hỏi thẳng.

Diêm Tòng Hạo lắc đầu, bật cười: “Đôi mắt của em vẫn luôn sắc bén như thế.”

Sa Khinh Vũ nhận luôn lời khích lệ: “Như nhau cả thôi.”

Nói đến đây, Diêm Tòng Hạo cũng không vòng vo nữa, thẳng thắn luôn: “Hai năm nay bố anh hay có bệnh liên quan đến dây thần kinh, từng đi khám rất nhiều bác sĩ nhưng không ổn. Bệnh viện lớn thì kiến nghị bọn anh nên đến thành phố S tìm bác sĩ Mục Hoằng Dịch. Nhưng anh đã liên lạc rất nhiều lần rồi mà không hẹn được. Khoảng thời gian trước bên phía bệnh viện bảo anh ta nghỉ kết hôn, sau lại phải dự hội thảo, đẩy qua đẩy lại đã hơn nửa năm rồi. Ngày đó anh thấy em lôi kéo anh ta bảo khám cho người kia, đoán quan hệ giữa hai người khá thân nên đi hỏi thăm thử. Không ngờ hai người lại là bạn từ nhỏ.”

Nói nhiều vậy, Sa Khinh Vũ đã đoán được: “Anh muốn tìm bác sĩ để khám?”

Diêm Tòng Hạo gật đầu, nét mặt thoáng chút ngượng ngùng: “Anh biết làm thế có chút đường đột với làm liều…”

“Thật ra, với quan hệ của chúng ta, anh không cần khách sáo như vậy.” Sa Khinh Vũ cắt ngang lời hắn.

Sắc mặt Diêm Tòng Hạo bỗng thoáng qua chút khó miêu tả. Hắn quan sát Sa Khinh Vũ một lượt.

“Chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi. Hơn nữa với nghề nghiệp của chúng ta, còn chuyện chưa thấy đâu? Cái gì mà chia tay trở mặt thành thù chứ, chúng ta không nhất thiết phải thế.”

Diêm Tòng Hạo thu lại ánh mắt đánh giá, đưa ra kết luận: “Em yêu rồi.”

Sa Khinh Vũ nhướng mày, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận.

Kết thúc bữa cơm, Sa Khinh Vũ đưa cho hắn một liều thuốc an thần: “Yên tâm đi, tôi sẽ giúp anh hẹn Hoằng Dịch.”

Diêm Tòng Hạo gật đầu: “Cảm ơn em, Khinh Vũ.”

Sa Khinh Vũ cười tươi, xua tay, không nói gì đã quay đầu đi luôn.

Nhìn theo bóng dáng càng lúc càng xa, cuối cùng Diêm Tòng Hạo cũng hiểu tại sao khi đó cô nhất quyết muốn chia tay.

Hóa ra không phải em không đủ yêu anh mà là anh không chăm sóc được em như em mong muốn.

Bọn họ chung quy không thích làm người yêu.

Hồ Siêu chuyển ảnh Tề Phi chụp vào trong nhóm chat khác, tặng kèm một câu: Mọi người nhìn này, bạn gái ngài Lận giấu anh ấy đi ăn cơm cùng người đàn ông khác này.

Vừa mới gửi xong, Lận Thần lập tức xuất hiện ngay sau hắn. Hồ Siêu sợ tới mức buông di động luôn, giả vờ như mình rất bận rộn.

Lận Thần lạnh nhạt nhìn lướt qua rồi vào văn phòng.

Hồ Siêu cảm tưởng trái tim bé nhỏ của mình muốn bãi công tới nơi, vội vàng lên sân thượng làm điều thuốc ổn định tinh thần.

Từ sân thượng trở về, có gì đó biến đổi.

Từ Ngọc Hứa đi từ phòng trà nước tới chỗ Hồ Siêu, động lòng trắc ẩn mà nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Lão Hồ, xin hãy nén bi thương.”

Dứt câu, cô vỗ lên bả vai hắn mấy cái, rất có tư thế của một đi không ngoảnh lại.

Trên đầu Hồ Siêu hiện mấy dấu chấm hỏi, thuận tay kéo một người gần đó hỏi: “Có chuyện gì hả?”

Người nọ nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại: “Cậu chưa biết hả?”

“Gì?”

“Mới nãy không phải cậu gửi ảnh bạn gái ngài Lận đi ăn cùng người đàn ông khác vào trong nhóm chat sao?”

Hồ Siêu gật đầu, cười tự đắc: “Đúng thế, loại chuyện đáng để hóng hớt như thế, sao tôi nỡ hưởng một mình được.”

Người nọ thở dài, đồng tình vỗ vai Hồ Siêu: “Đứa bé đáng thương. Cậu gửi nhầm nhóm rồi. Nhóm cậu gửi không phải nhóm nhiều chuyện mà cậu lập ra, gửi vào nhóm chuyên bàn công chuyện của ngài Lận rồi.”

Bỗng nhiên, tim Hồ Siêu như ngừng đập. Đầu có thứ gì đó nổ ầm ầm. Hắn lắp bắp: “Không, không, không phải chứ, cậu nói gì? Tôi, tôi gửi nhầm nhóm?”

Người nọ nhìn sắc mặt Hồ Siêu trắng bệch, thở dài, lắc lắc đầu tránh sang một bên, còn tránh rất xa.

Lại thêm người nữa đi tới, đáng thương nhìn Hồ Siêu, không đành lòng mà mở miệng: “Anh, ngài Lận tìm anh đấy.”

“Tìm anh?” Hồ Siêu bị dọa đến hồn bay phách lạc.

Hồ Siêu run rẩy đi gõ cửa văn phòng Lận Thần. Nghe được giọng nói lạnh băng bảo “vào”, hắn lại đẩy cửa vào trong nơm nớp lo sợ.

“Ngài, ngài Lận.” Sợ hãi lên tiếng.

Lận Thần ngẩng đầu, quan sát Hồ Siêu run đến mức chả dám chảy mồ hôi, hất cằm: “Ngồi đi.”

Hồ Siêu hoảng sợ xua tay: “Không… không cần…”

Hắn đâu dám ngồi! Ngồi xuống rồi có khi đến mạng sống cũng chẳng còn.

Lận Thần lạnh nhạt nhìn hắn, không miễn cưỡng, dùng ngón trỏ gõ gõ xuống mặt bàn theo quy luật, ngẫm nghĩ một lát mới hỏi: “Cậu làm việc ở chỗ tôi được bao nhiêu năm rồi?”

“Năm, năm năm ạ.” Hồ Siêu cẩn thận đáp.

“Khá lâu đấy.”

Lòng Hồ Siêu thầm hô một tiếng không ổn: “Ngài Lận,…”

Lận Thần cau mày, ngừng gõ mặt bàn, ra lệnh: “Đi viết bản kiểm điểm dán trên mục thông báo, coi như cảnh cáo.”

Khoảnh khắc ấy, đến việc nhảy sông Hoàng Hà Hồ Siêu cũng đã nghĩ tới.

Quả nhiên, thà đắc tội với phụ nữ khắp thiên hạ cũng không muốn đắc tội với người như ngài Lận.

Gì mà quan ngoại giao chứ. Quả là một gã xấu xa điển hình.

Giờ tan tầm, đại sảnh tầng một đầy ắp người đứng trước bảng thông báo đọc tin, đương sự Hồ Siêu thì bỏ trốn mất dạng.

Lận Thần về Phạn Duyệt đúng lúc Sa Khinh Vũ đang gọi điện thoại cho Mục Hoằng Dịch: “Thế mai gặp nhé.”

Cúp điện thoại, Sa Khinh Vũ nhìn ra huyền quan: “Anh Thần, anh về rồi?”

Lận Thần ừm một tiếng, làm như vô tình hỏi: “Em gọi điện cho ai thế?”

“Hoằng Dịch ạ.” Sa Khinh Vũ giải thích: “Em được một người bạn nhờ liên hệ hộ. Bố anh ấy bị bệnh liên quan đến dây thần kinh, cần em móc nối để Hoằng Dịch khám.”

Lận Thần treo áo khoác lên giá treo quần áo, giọng trầm thấp: “Bạn? Bạn trai cũ à?”

Sa Khinh Vũ ngẩn ra: “Sao, sao anh biết?”

Anh mím môi, nhíu mày. Hình như anh có nhìn thoáng qua cô một cái rồi khom lưng, lần tay dọc theo áo khoác treo trên giá, lấy từ trong túi ra bao thuốc.

Sa Khinh Vũ đuổi theo anh ra thư phòng ở ban công, cau mày hỏi: “Tiểu Yên nói với anh à?” Hỏi xong, cô lại thấy không đúng lắm: “Nhưng cô ấy biết anh ấy là bạn trai cũ của em đâu?”

Sắc mặt Lận Thần lạnh tanh. Anh bật lửa, bắt đầu hút thuốc. Ngẫm nghĩ thêm một lát anh mới ngước đôi mắt đen láy như vẩy mực, nhìn cô không chớp mắt, muốn nghiêm túc nói một câu dài nhưng cuối cùng thành có mấy chữ: “Em muốn giúp cậu ta?”

Giọng điệu anh khàn khàn, nói chậm nhưng nghe rất hờ hững.

Sa Khinh Vũ nhíu mày: “Giữa em với anh ấy cũng không có hận thù sâu nặng gì.” Giúp một chút cũng có sao đâu?

Bỗng nhiên, sắc mặt Lận Thần thay đổi. Anh đứng lên khỏi ghế da, con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn cô.

Lát sau, anh mất tự nhiên dời tầm mắt sang hướng khác, khuôn mặt bạnh ra, tay đặt trên kệ sách, nói một câu cứng ngắc: “Nhưng hai người chia tay rồi.”

Sa Khinh Vũ nhìn bóng lưng Lận Thần, hoang mang.

Việc này thì liên quan gì đến chuyện hai người bọn họ chia tay chứ? Chuyện đó xảy ra từ mấy trăm năm trước rồi cơ mà? Hơn nữa, ai mà không có người cũ chứ?

Đột nhiên, Lận Thần trách móc cô: “Bản thân là phóng viên mà không đuổi theo tin tức, không đi làm phỏng vấn, cả ngày cứ lo giúp người khác tìm bác sĩ khám bệnh. Em đã làm tròn bổn phận của một người phóng viên chưa?”

Sa Khinh Vũ trông rõ vô tội, hoàn toàn không biết mình sai cái gì.

“Chuyện của Doanh Sinh, em đã tìm hiểu sâu hơn chưa? Còn bao nhiêu gia đình vì sự việc đó mà tan nát, bao nhiêu người vì chuyện này mà rơi vào bi kịch cả đời, em theo dõi chưa? Em có thời gian gọi điện cho Hoằng Dịch, sao không dành thời gian viết thêm bản thảo cho mấy ngày?”

Sa Khinh Vũ chớp mắt, không dám tranh luận.