Huyền Vũ nhanh chóng đuổi theo con sói kia đến một khu rừng trống, nó liền dừng lại. Nó quay đầu nhìn chằm chằm vào Huyền Vũ, hóa thân thành sói rồi giơ nanh đe dọa. Người trước mắt khiến nó cảm thấy sợ hãi từ sâu trong linh hồn, điều này chỉ xảy ra khi người trước mắt có cảnh giới cao hơn nó hoặc là yêu thú được truyền thừa nhiều thiên địa linh tính hơn nó. Dù là cái nào thì cũng không tốt nên nó quyết định tùy cơ ứng biến, xem coi đối phương vì sao đuổi theo nó.
Huyền Vũ dừng lại, nhìn con sói trước mắt, y mở miệng:
- Vì sao ngươi hại cô nương này.
- Ta không có hại nàng!!!
- Ngụy biện!!! Linh hồn của nàng có dấu vết bóp méo, không phải ngươi thì là ai?
- Đó là do nàng không chịu nghe lời...
- Hửm?
Huyền Vũ híp mắt lại, năng lượng từ linh hồn y tỏa ra, đè áp con sói trước mắt. Nó gầm lên sợ hãi rồi nói:
- Đó là do nàng không chịu lấy ta!!! Ta đã theo đuổi nàng nhiều như vậy nhưng nàng lại không quan tâm!!! Nàng chỉ quan tâm đến thanh mai trúc mã của mình, tại sao chứ? Mọi thứ của ta đều tốt hơn tên nhà quê kia mà!!!
Con sói gầm thét trả lời, như thể đây là giới hạn của nó vậy. Huyền Vũ thở dài, không ngờ còn có chuyện như vầy, nếu không phải y sử dụng tu vi để tạo áp lực thì ai mà biết chứ, một yêu thú đem lòng yêu nhân loại... Dù vậy nhưng cách làm của nó đã sai từ đầu, Huyền Vũ mở miệng:
- Dù vậy ngươi cũng không được điều khiển nàng!
- Câm miệng!!!
Con sói có vẻ như đã đến giới hạn, việc nhị tiểu thư Vương gia không yêu nó có lẽ là nỗi đau lớn nhất của nó. Con sói gầm thét lên, nhảy tới tấn công Huyền Vũ, nó đã hoàn toàn mất lí trí, bất cứ ai ngăn cản nó với nhị tiểu thư Vương gia thì đều phải chết.
Nhưng một con yêu thú cấp năm có thể đối đầu với cấp bảy sao? Tất cả mọi đòn tấn công của nó đều bị Huyền Vũ né đi. Huyền Vũ chậm rãi nói:
- Đừng suy nghĩ lệch lạc như vậy nữa, dù ngươi có điều khiển được nàng thì cũng không thể khiến nàng thật sự yêu ngươi.
- Câm miệng!!! Ngươi thì biết gì về tình yêu chứ, nàng yêu ta!!!
- Hừ, chấp mê bất ngộ.
Huyền Vũ hừ lạnh một tiếng, y vung tay áo, một chiếc móng rùa hiện ra, đâm vào chân con sói khiến nó lộn nhào xuống đất, không đứng lên được. Huyền Vũ mở miệng:
- Phật gia không sát sinh, ta tha cho ngươi một mạng, từ giờ ngươi liền tự sinh tự diệt đi.
Nói xong, Huyền Vũ liền ôm nhị tiểu thư lên rồi đi. Lúc này, một tiếng gầm lại vang lên, con sói mặc kệ cái chân đang chảy máu, nó lao lên cắn vào cổ Huyền Vũ khiến y đau đớn. Huyền Vũ thả nhị tiểu thư xuống rồi lấy hai tay lôi con sói ra. Đương nhiên là nó không thể mạnh bằng Huyền Vũ, con sói bị Huyền Vũ ném bay ra sau đập vào một gốc cây. Nó nói:
- Nếu ngươi không để ra sống với nàng thì giết ta đi, kết liễu cuộc đời ta khỏi chốn đau khổ này.
- Vì sau lại làm đến mức này?
- Ta đã nói, ngươi không biết gì về tình yêu, khi ngươi yêu, ngươi sẽ hiểu.
- Ta sẽ không yêu.
Huyền Vũ nói rồi phất tay, từng chiếc móng rùa bay ra kết liễu con sói. Nhìn nhị tiểu thư bị Huyền Vũ mang đi, từng dòng hồi ức chạy qua trong đầu nó.
- --------
Nó vốn dĩ là một con chó hoang, ngày qua ngày phải chạy khắp tòa thành của con người phải kiếm ăn. Có một lần vì trộm thịt mà bị đánh gần chết. Những đồng bạn khác hỏi nó có đau không? Có, nó trả lời. Vậy tại sao còn làm? Đói. Nói xong, nó liền nhắm mắt chờ đợi tử thần xuất hiện.
Có lẽ lúc đó ông trời thấy nó đáng thương, vào những giây phút đau đớn đó, có một người đã giơ ra cứu nó. Nàng là một người tốt, mang nó về trị thương, tắm rửa rồi chăm sóc nó. Vậy là chuỗi ngày hạnh phúc của nó bắt đầu.
Sáng dậy được người cho ăn, sao đó chơi với nàng cả ngày, tối lại ngủ trước cửa phòng, bảo vệ cho nàng. Cuộc sống cứ tiếp tục một cách nhẹ nhàng như vậy. Đến một ngày, khi nó mở mắt, nàng đã biến mất. Nó đã chạy đi tìm nàng nhiều nơi nhưng đều không thấy cho đến khi, nó đến ngôi nhà của người đó, người mà đã cướp mất nàng khỏi tay nó, nó thấy nàng ở đó.
Trong lòng nó bỗng thấy buồn, cảm giác này lâu rồi chưa xuất hiện nhỉ? Tại sao lại xuất hiện lúc này? Nó thầm nghĩ. Thời gian trôi qua rất nhanh, nhìn hai người đùa giỡn với nhau, nó quay đầu trở về.
Lúc này, có một ông lão bước đến trước mặt nó, ông nói:
- Ngươi rất có linh tính, có lẽ có thể tu hành, ngươi có muốn tu luyện không?
Nó ngẩn đầu nhìn ông lão, không nói gì. Ông mỉm cười:
- Có lẽ ngươi không hiểu những gì ta nói, ta ban cho ngươi một chút cơ duyên vậy.
Ông lão rút trong túi áo ra một vài viên tròn tròn, ông nói:
- Phật gia giúp người tích đức, ta giúp ngươi bước lên con đường tu hành, nhớ cố gắng. Đây là những viên thuốc ta chế ra, chưa rất nhiều thiên địa linh tính.
Nói xong, ông liền đưa viên thuốc vào miệng nó, cảm nhận được sự đau đớn trong cơ thể, nó hú lên. Cơ thể nó xuất hiện nhiều biến đối, bộ lông đã biến thành màu trắng, răng nanh mọc dài hơn, đôi mắt nó từ từ chuyển sang đỏ. Ông lão nhíu mày, ông nói:
- Trên con đường tu hành có nhiều chông gai, đừng lạc lối, đây là điều duy nhất ta muốn ngươi thực hiện.
Nói xong, ông liền rời đi. Từ ngày đó, nó cố gắng tu luyện, mong có ngày hóa hình. Điều gì đến rồi cũng đến, cái ngày mà nó đạt cấp bốn, mây đen kéo đến, mưa rơi tầm tả. Dưới hình dạng của nhân loại, nó đến gặp nàng, lúc này nàng đang tản bộ dưới cơn mưa, nàng đối với nó vẫn cứ đẹp như vậy.
Nó chạy đến rồi nói ta tình cảm của mình trong ánh mắt kỳ lạ của nàng, nàng từ chối nó. Nó đã điên tiết lên rồi sử dụng linh hồn mình để chèn ép, điều khiển linh hồn của nàng để nàng phải yêu nó. Có lẽ ông lão kia đã nói đúng, nó không nên lạc lối.
- -------
Cảm nhận sự sống trong cơ thể đang dần rút đi, nó tự giễu:
- Bắt đầu nhờ phật gia, kết thúc bởi phật gia, đây là quả báo của ta nhỉ? Ta xin lỗi, Yên nhi...
- -----------
Tác viết văn dở quá, dù đã cố nhiều lần nhưng không nhập cảm được:((