Bánh Răng Thời Đại

Chương 14: Bạch Vân




Ngày hôm sau, Thiên Cổ và gia đình y đến gặp Trường Sinh. Lúc này, Trường Sinh đang ngồi câu cá với Thanh nhi, Thiên Cổ thấy vậy liện mang ra vài cái ghế để ngồi gần đó.

- Chào ca ca, hôm nay muội lặng lội đường xa đến thăm huynh đây, thấy muội thương huynh chưa - Kỷ Phượng vui vẻ nói với Trường Sinh.

- Nếu muội thương huynh thì đi quản lí gia tộc đi, huynh sắp mệt chết rồi này.

- Hì hì, huynh đã nói trọng trách này để huynh gánh vác mà, muội chỉ việc chơi thôi.

- Aiz, khổ thân huynh, vậy mà muội nói thương huynh - Trường Sinh liền giả bộ than.

- Không nói với huynh nữa, muội qua chơi với Thanh tỷ đây.

Thiên Cổ thấy vậy liền bật cười. Lúc ở bên y thì Kỷ Phượng lúc nào cũng đoan trang, thành thục vậy mà giờ lại có chút trẻ con.

Trường Sinh thấy vậy liền nói:

- Ngươi cười cái gì, không sợ ta lật đổ ngươi sao?

- Như ta đã nói trước đây, ngươi không giết được ta đâu. À, ta có mang hai đứa cháu của ngươi qua chơi này.

Lúc này Mộc Lan bước lên và nói:

- Chào cữu cữu.

Còn Bạch Mai thì núp sau Mộc Lan, nàng có vẻ khá sợ. Khi xưa Bạch Mai từng khá nghịch ngợm, dựa vào thiên phú của mình nên đã phá phách khác nhiều. Có lần còn chọc Trường Sinh tức điên lên rồi bị hắn đánh một trận, có lẽ còn sợ tới giờ.

Trường Sinh nhìn đứa cháu đang còng lưng của mình, haiz, hắn đã cố hết sức nhưng vẫn không thể giúp được người cháu tối nghiệp này.

Lúc này đôi mắt của Trường Sinh lóe lên, có lẽ là thói quen rồi, từ khi lên được sáng tạo cảnh thì cứ mỗi khi gặp ai hắn cũng phải kiểm tra tiềm năng của họ một lần. Đôi mắt Trường Sinh lóe lên, tiềm lực của Mộc Lan nhanh chóng xuất hiện.

Trường Sinh cũng không quan tâm lắm, hắn chỉ lướt sơ qua nhưng hắn bỗng khựng lại. Trường Sinh cấp tốc nhìn lại lần nữa, xuất hiện trong mắt hắn là một chuỗi tiềm năng dài vô hạn nhưng lại bị gãy mất một nữa. Điều này có nghĩa là Mộc Lan có thể sẽ thay đổi cả đại lục này trong tương lại nhưng tương lại đó lại không chắc chắn, có thể sẽ bị rẽ vào một nhánh khác, nơi mà Mộc Lan không thể phát huy hết tài năng của mình.

Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Trường Sinh quyết định phải giúp người cháu này. Hắn không muốn Mộc Lan phải chết trong khi chưa bộc phá hết tiềm năng vốn có.

Trường Sinh quay mặt qua Thiên Cổ và nói:

- Ngươi có thể cho ta và Mộc Lan nói chuyện riêng được không?

- Cũng được, đi thôi Bạch Mai - Thiên Cổ suy nghĩ rồi nói.

Lúc này, chỉ còn Trường Sinh và Bạch Mai ở gần hồ. Bạch Mai mở miệng đầu tiên, giọng già nua của nàng vang lên:

- Cữu cữu có gì muốn nói với cháu vậy?

- Dạo này con có cảm thấy thay đổi gì mới không? Trong việc tu luyện của con đó.

Trường Sinh từ tốn nói, hắn biết việc này không thể gấp, dù sao thời gian còn nhiều, nên xác định Mộc Lan có tiềm năng về việc gì trước. Nghe vậy, Mộc Lan liền trả lời:

- Vẫn chưa có tiến triển gì thưa chú. Cháu vẫn chỉ là phàm nhân thôi.

Trường Sinh trầm tư, nếu không phải việc tu luyện thì tiềm năng gì có thể thay đổi cả thời đại nhỉ? Lúc này, một điều lóe lên trong đầu Trường Sinh, chắc chắn không phải tiềm năng chưa được bộc lộ vì giờ nàng đã lớn, mà trong cuộc sống cũng không có gì ngăn cản nó bộc lộ. Có khi nào...nàng sáng tạo được nền móng của một thời đại mới? Chỉ có việc này mới có thể có tiềm năng cao vậy thôi.

- Vậy dạo này cháu có sáng tạo được điều gì mới không?

Mộc Lan nghe vậy liền nhíu mày, việc sáng tạo được "súng" nàng vẫn chưa nói cho bất kì ai kể cả gia đình, không thể nào có người thứ hai biết được.

- Cháu không có thưa chú - Nàng quyết định giấu đi.

Trường Sinh thấy dậy liền đưa tay lên, một luồn sáng xuất hiện trong tay hắn rồi bay vào đầu Mộc Lan. Lúc này, Mộc Lan cảm thấy đầu nàng ấm lên, nàng có thể suy nghĩ nhanh, thông suốt hơn rất nhiều, thậm chí là còn hơn cả hồi trẻ.

Trường Sinh quyết định sẽ khai thông trí tuệ của nàng trước để nhanh chóng phát hiện tiềm năng của mình. Lúc này đầu của Trường Sinh liền choáng váng, đôi mắt hắn hoa lên. Có lẽ đây là tác dụng phụ khi rút lượng lớn linh hồn để khai thông trí tuệ cho người khác.

- Ta vừa đưa cháu một phần linh hồn mạnh mẽ mà ta nhặt được, có thể tận dụng nó hay không là tuy vào cháu.

Nói xong Trường Sinh bỏ lại Mộc Lan đang ngơ ngác rồi đi vô phòng, hắn cảm giác đầu rất nặng, hắn cần đi nghỉ ngơi.

- ---

Chậm rãi mở đôi mắt ra, xuất hiện trước mặt Trường Sinh là Thanh nhi, nàng đang để hắn nằm lên đùi nàng. Sao cảnh này quen quen nhỉ? Hình như một trăm năm trước có gặp rồi. Trường Sinh đùa giỡn trong lòng, hắn nhân lúc Thanh nhi không chú ý liền nắm tay nàng kéo vào người hắn.

- --chuyển cảnh gấp đợt 2 (:>v)---

Lúc này, trong một căn phòng tối, Mộc Lan nhìn thanh súng mà mình đã sáng tạo. Trước đây khi sáng tạo thì nàng cảm thấy nó rất hoàn mĩ, nó có thể giúp một phàm nhân đánh với Trúc cơ cảnh. Nhưng giờ khi nhìn lại thanh súng này, nàng lại thấy nó rất cồng kềnh cùng với việc bắn quá chậm. Giờ nàng có tự tin có thể cải tiến nó để có thể cất giấu trong người một cách dễ dàng cùng với việc bắn cực nhanh và bắn được nhiều lần.

Mộc Lan bỗng nhớ lại những điều mà Trường Sinh nói, khi Trường Sinh đi thì nàng cũng đi gặp cha và không suy nghĩ nhiều. Dù sao cữu cữu cũng đã thử nhiều lần giúp nàng nhưng đều không được. Lúc này thì khác, có lẽ cữu cữu đã thành công nhưng là về phần trí tuệ. Nàng mỉm cười, nàng sẽ sử dụng trí tuệ này thật tốt.

- ---

Ở phía đông của đại lục, nơi mà dồi núi hiểm trở, rừng rậm bao la, có một toà thành chuyên về chữa bệnh. Có một ông lão đang từ từ bước ra khỏi thành.

Lão là Bạch Vân, là một trong những người sống sót từ cơn đại hồng thủy. Dù một trăm năm đã trôi qua, phần lớn loài người đã lựa chọn quên đi sự kiện đó nhưng Bạch Vân vẫn nhớ. Vì khoản thời gian đó, khi mà Thiên Hoàng đại đế ra khơi không lâu, đất đai vẫn chưa được bao phủ bởi lớp cỏ dày, có một dịch bệnh đã xuất hiện và lấy đi tính mệnh của hơn một trăm người, trong đó có gia đình của ông.

Mặc dù không muốn điều đó xảy ra nhưng ngay cả Thiên Cổ nhị đế cũng bất lực thì ông cũng không thay đổi được gì. Dù sao khi đó thảo dược vẫn chưa mọc lại. Phần lớn mọi người vẫn dùng tu vi và thân thể mạnh mẽ để kháng dịch bệnh.

Ông đau lòng, nhưng ông biết, quá khứ đã qua đi thì không thể thay đổi được. Vì vậy ông muốn thay đổi tương lai, ông muốn trở thành một đại phu để tìm ra căn bệnh lúc đó.

Lúc này, Bạch Vân đang tiếng sâu vào khu rừng. Lão nhanh chóng đến trước một hang động và bước vào. Hang động tối tăm không một ánh sáng nhưng Bạch Vân vẫn bước đi dễ dàng cứ như lão đã quen thuộc với nơi này rồi vậy.

Cuối hang động xuất hiện một ít tia sáng, Bạch Vân nhanh chóng bước tới, trước mắt hắn xuất hiện một cây nấm có nhiều màu sắc. Chính cây nấm này đã phát ra những tia sáng kia.

Đây là một loại nấm tên u huyễn vì nó là một loại nấm cực độc có thể gây ra ảo giác khiên những ai ăn nói phát điên. Loại nấm này vốn không thể phát sáng nhưng hai năm trước Bạch Vân lại phát hiện cây u huyễn trước mắt lại phát ra những tia sáng nhiều màu sắc.

Khi đó Bạch Vân vốn định hái thì ông lại lâm vào ảo ảnh. Xuất hiện trước mặt ông là những người thân mà ông đã tự tay chôn cất họ. Bạch Vân bàng hoàng tỉnh dậy nhờ vào định lực của mình. Ông biết là do cây nấm này làm nhưng nó loại quá chân thật, đến cả ông cũng khó phân biệt.

Bạch Vân đã quyết định quan sát thêm và trong hai năm này, ông đã kết luận được: nó có ý thức.

Tuy nói là có ý thức nhưng theo ông thì ý thức của nó chỉ như một đứa trẻ năm tuổi. Điều này cũng khá tiện cho ông khi tìm cách tiếp cận nó. Ông từ từ chăm sóc nó trong hai năm và hồi tháng trước, ông nhận ra mình đã có thể tiếp xúc nó mà không bị dính ảo ảnh.

Dù vậy ông vẫn không muốn hái nó, hai năm chung sống, tâm sự với nó khiến ông cảm giác như nó là con mình. Nó biết vui mỗi khi gặp ông,buồn mỗi khi ông khóc và lắng nghe mỗi khi ông than vãn. Có lẽ đây là tâm lí của một ông lão cô đơn sắp từ giả cõi đời.

Hôm nay, như mọi ngày, ông lại đến gặp nó để tâm sự. Nhưng lần này lại khác, có lẽ là do ông tưởng tượng hoặc là sự thật. Ông cảm thấy nó có đã di chuyển một chút trong lúc ông tâm sự.

- -------

Theo các bác thì tác có thể viết truyện ngôn tình với lối viết khô ráp này không? (:>v).