Bánh Quy Amoxicillin

Chương 52: Chương 52




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bánh quy Amoxicillin.
— Viên Amoxicillin thứ năm mươi hai: "Để tao giới thiệu với bọn mày lần nữa.

Anh ấy tên là Phó Tam Sinh.

Anh ấy là người tao thích, cũng là bạn trai của tao."
;;;
Quan Cạnh úp úp mở mở thì thôi đi, dầu gì cũng không ở đây mà bọn họ cũng chẳng làm gì được nó.

Nhưng Vu Phong...
Triệu Hải Bằng và Đồng Triết nhìn nhau, sau đó duỗi "móng vuốt" giữ chặt thằng khứa vừa mới ra vẻ thần bí.

Hàng Long Thập bát chưởng, Càn Khôn Đại Na Di và bí thuật cù lét độc nhân vô nhị được thi triển hết sức nhuần nhuyễn, "Nói! Mày rốt cục biết gì rồi? Thành thật thì được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị!"
"Hahahahaha...!Tao nói tao nói hahaha..." Vu Phong cười ôm bụng, chỉ có thể nhục nhã đầu hàng.

"Đừng cù nữa hahaha, hai thằng cháu bây có còn là người không hả hahaha..."
Ba người bọn họ đang quậy tưng bừng thì cửa ký túc xá đột nhiên mở ra.
Quan Cạnh đứng ngay cửa, cầm trong tay túi đậu phộng chiên giòn.

Thấy Vu Phong đang giãy giụa dưới gọng kiềm của Triệu Hải Bằng và Đồng Triết, cậu lập tức giả vờ nghiêm nghị: "Tôi đáng lẽ phải nghĩ đến sớm hơn, lòng thù hận của hai người đối với Lão Vu đã không còn là chuyện mới đây...!Xin lỗi vì đến muộn, thưa đồng chí Vu Phong."
"Đội trưởng, anh đi mau đi! Mặc kệ tôi..." Vu Phong đặt tay Đồng Triết lên cổ mình, vờ như đang hấp hối.

"Vì...!cách mạng thành công, tôi chết cũng không hối hận!"
"Câm mồm! Không được nói!" Triệu Hải Bằng tiện đà bóp cổ cậu, còn quát vào mặt Quan Cạnh.

"Giao chứng cứ ra đây! Nếu không, chờ nhặt xác con tin đi!"
Quan Cạnh tiến lên một bước, đặt túi đậu phộng[1] lên chiếc ghế gần cậu ta nhất: "Ở đây, bọn mày lấy rồi thả đồng chí Vu Phong ra mau!"

"Hừ, bấy nhiêu đây làm sao đủ?" Đồng Triết bước nhanh tới xách túi đậu phộng đi.

Cậu ta bịt miệng Vu Phong, "Chú mày còn phải cho anh đây biết, lẩu Cừu Con tối nay có phải là trá hình của Hồng Môn Yến không? Rốt cục chú mày đang toan tính gì hả?"
"..." Quan Cạnh lần lữa thoáng chốc.

"Tối nay, chuyện chúng ta cần bàn chính là hôn sự của tao."
"Gì cơ? Thật hả?" Triệu Hải Bằng bàng hoàng buông cổ Vu Phong ra, kết thúc màn diễn tấu ngẫu hứng.

"Cả, mày đùa đúng không?"
"Từ từ xem nào.

Mày còn không có bạn gái, đâu ra hôn nhân đại sự?" Đồng Triết thình lình tròn mắt.

"Chết tiệt...!Mày thoát ế rồi? Mày đi xem mắt?"
"Xem mắt gì, đây là yêu đương đàng hoàng tự do nhé." Quan Cạnh mở tủ, lôi quần áo bên trong ra.

"Bọn mày cũng biết hồi đi Nông Trại tao có crush rồi mà? Không cho người ta cưa đổ crush à?"
"Chơi Thật hay Thách thôi, ai biết nhỡ đâu mày nói dóc." Đồng Triết bảo.

"Vả lại, tao có thấy mày thân thiết với cô nào đâu? Mày cưa người ta mà cũng cưa âm thầm lặng lẽ vậy?"
"Ừ, đúng đó.

Mày không đánh tiếng cho bọn này gì cả." Giật túi đậu phộng trong tay Đồng Triết, Triệu Hải Bằng thò tay vào lựa miếng lớn nhất.

"Xinh không? Học trường nào? Kiểu người gì? Mày đột ngột chuyển ra ngoài là muốn sống thử với người ta hả? Tiến độ này hơi nhanh thì phải."
"Triệu, mày đứng đoán nữa, tối ra tiệm lẩu là biết thôi." Vu Phong đứng dậy, lấy bánh đậu phộng từ trong túi Triệu Hải Bằng đang giữ.

"Cả, hôm nay người ta có đến không? Ra mắt luôn chứ?"
"Ừ," Quan Cạnh gật đầu, nhét chiếc áo len đã cuộn tròn vào vali.

"Nhưng đến trễ, đợi tao thu dọn đồ đạc rồi mình ra trước."
...
Quần áo giày dép vừa khéo chất đầy vali túi xách.

Quan Cạnh rút tay kéo ra, còn năm phút nữa là đến sáu giờ.
"Đi thôi," Cậu vẫy tay với ba thằng bạn cùng phòng.

"Đi ăn nào."
Tiệm lẩu Cừu Con cách trường không xa, bốn người bắt taxi, hơn mười phút sau đã có mặt trước cửa.

Quan Cạnh đặt phòng trước, nhân viên phục vụ bèn dẫn họ lên lầu, giải thích quy trình gọi món trên tài khoản chính thức WeChat trước khi mỉm cười cúi đầu ra ngoài.
Quan Cạnh bảo bọn họ gọi món, Đồng Triết lại chẳng chịu: "Cả, lát nữa nhường chị dâu order đi, chờ một chút cũng có sao đâu."
"Tao cũng nghĩ vậy." Triệu Hải Bằng nói.

"Lần đầu tiên gặp mặt, đừng để chị dâu nói bọn này bất lịch sự."
Vu Phong cố nhịn cười, "...!Tao không ý kiến, cứ từ từ đi."
"Để tao hỏi xem đi chưa nhé." Quan Cạnh lấy điện thoại ra gửi WeChat, đoạn hắng giọng.

"Ừ thì, sau này đừng gọi chị dâu này chị dâu nọ nữa, tao nghĩ người ấy không quen đâu..."

Đồng Triết muốn vặn lại "Không gọi chị dâu thì gọi gì, gọi anh rể chắc?" nhưng chưa kịp thốt ra khỏi miệng, cửa phòng riêng thình lình được mở ra.
"Chào buổi tối." Phó Tam Sinh đứng trước cửa, mỉm cười chào hỏi mọi người trong phòng.

"Tôi không đến trễ chứ?"
"Anh Tam!" Quan Cạnh nhảy cẫng lên, vội đứng dậy đón anh vào.

"Em vừa gửi tin nhắn cho anh đó.

Cửa hàng thưa khách rồi ạ?"
"Ừ.

Nghe ăn lẩu nên thôi, anh đóng cửa sớm." Phó Tam Sinh nhìn bàn ăn trống không, hỏi.

"Sao chưa ai order vậy?"
"Đang chờ ghệ nó đến rồi mới order ạ." Đồng Triết nói.

"Anh Tam tới đây cũng vì chuyện này đúng không?"
"...!Ừ." Phó Tam Sinh cười nhẹ, bình tĩnh.

"Quả thật tôi đến là vì chuyện này."
Nhìn hai người ông nói gà bà nói vịt, Quan Cạnh bèn kéo Phó Tam Sinh ngồi xuống bên cạnh mình, cười bảo: "Đông đủ rồi, order đi nào."
"Nào cái gì mà nào, ghệ mày còn chưa tới." Triệu Hải Bằng nhíu mày.

"Anh Tam vừa đến mày đã bảo đông đủ.

Không biết còn tưởng anh Tam là..."
Triệu Hải Bằng nín thinh, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Quan Cạnh và Phó Tam Sinh.

Tiếng nói cậu ta chậm rì đứt quãng, "Hai người...!Đừng nói là, giống, giống như tôi nghĩ, nhé?"
Đồng Triết ngơ ngơ ngác ngác: "Mày nghĩ gì cơ? Là sao, tao không hiểu?"
Quan Cạnh ho nhẹ một tiếng, nắm tay Phó Tam Sinh đứng dậy.
"Để tao giới thiệu với bọn mày lần nữa.

Anh ấy tên là Phó Tam Sinh.


Anh ấy là người tao thích, cũng là bạn trai của tao."
Thoáng cái mà căn phòng chẳng còn tí âm thanh nào.
Bẵng đi thật lâu, Đồng Triết mới ấp úng: "Hôm nay, hôm nay là, là, Cá Tháng Tư hả?"
"...!Dù Cá Tháng Tư cũng không ai đem chuyện này ra đùa." Triệu Hải Bằng cũng hoàn hồn, vẫn còn nguyên vẻ kinh ngạc từ nãy đến giờ.

"Sao, sao đột ngột vậy? Cả, mày chắc mình không đùa chứ?"
"Tao từng hứa, đến thời điểm thích hợp sẽ nói cho bọn mày biết.

Hôm nay chính là thời điểm thích hợp." Quan Cạnh hít sâu, trầm giọng.

"Đã xem nhau là anh em, tao chưa bao giờ có ý định giấu giếm bọn mày.

Tao và anh Tam đã bên nhau, là thật, là nghiêm túc, là tính đến chuyện lâu dài.

Tao không mong bọn mày sẽ chấp nhận, nhưng nếu thực sự ngoài tầm với thì thôi cũng không sao.

Tao dọn ra ngoài rồi, xem như nhắm mắt làm ngơ đi, chúng ta vẫn là anh em."
Sau một đỗi im thin thít, Vu Phong đứng dậy mỉm cười vươn tay về phía Phó Tam Sinh: "Để em giới thiệu lần nữa.

Em tên là Vu Phong, anh em thân thiết của Quan Cạnh.

Anh Tam, từ nay về sau làm phiền anh chăm sóc thằng Cả của bọn em."
_______________
[1] Đậu phộng chiên giòn (花生酥), đây là một món ngon đặc sắc của ẩm thực Hoài Dương, nguyên liệu chính là đậu phộng và đường trắng đánh bông.

Hết chương 52.