Bánh Quy Amoxicillin

Chương 3





❝Bánh quy Amoxicillin.
— Viên Amoxicillin thứ ba: "Cậ.u nhỏ hơn tôi tận mười tuổi."
;;;
"Thằng Ba, thằng Tư, nhìn kìa.

Cả đang nói chuyện với ai vậy?"
"Hẳn không phải khoa mình, tao chưa từng thấy người này."
"Trông chín chắn hơn bọn mình nhiều, không giống sinh viên chút nào."
"Tao thấy Cả quẹt thẻ cho anh ta.

Nếu không có thẻ ăn, chắc là người Cả quen lúc làm thêm bên ngoài."
"Vậy đến trường mình làm gì? Muộn lắm rồi."
"Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai.

Lát nữa cứ hỏi thẳng..."
"Thôi, im.

Hai người họ tới đây kìa!"
"Nói gì vui thế?" Quan Cạnh ngồi vào bàn, giới thiệu với Phó Tam Sinh.

"Đây là bạn của tôi.

Vu Phong, Triệu Hải Bằng, Đồng Triết." Nói đoạn, cậu quay sang ba gương mặt tò mò.

"Còn đây là..."
"Phó Tam Sinh, bạn của Quan Cạnh." Phó Tam Sinh chủ động tiếp lời Quan Cạnh.

Anh cười với ba người đối diện, "Hi."
"Tên anh nghe "nghệ" vậy." Quan Cạnh cười.

Rút đôi đũa dùng một lần từ bao bì ra, cậu chọc vào bát mì trộn tép mỡ trước mặt Phó Tam Sinh.

"Để bọn họ gọi anh là "Anh Tam" giống tôi luôn?"
Phó Tam Sinh gật đầu.
"Chào anh Tam." Đồng Triết cũng chẳng biết vì sao mình lại phấn khích.

Cậu ta kéo ghế về phía Phó Tam Sinh, "Lần đầu tiên tôi gặp bạn ngoài trường của Cả đó.

Hai người làm chung với nhau hả?"
"Không.

Lúc tôi đi mua thuốc ở hiệu thuốc của Quan Cạnh thì gặp cậu ấy." Phó Tam Sinh gắp mì lên, đoạn nghiêng đầu nhìn Quan Cạnh.

"Các bạn gọi cậu là "Cả" à?"
"Vì tôi già nhất." Quan Cạnh nói.

"Ba người này đều nhỏ hơn tôi vài tháng."
"Đừng nói chữ "già" trước mặt tôi chứ." Phó Tam Sinh nuốt mì xuống.

"Các cậu vẫn còn trẻ chán.

Già gì, đả kích tôi quá."
"Vừa rồi thấy hai người nói chuyện bên cửa sổ, bọn tôi bảo nhau là," Vu Phong buông xiên tre trụi lủi xuống.


"Anh Tam trông chín chắn thật.

Chắc anh tốt nghiệp lâu rồi nhỉ?"
"Tôi chưa vào đại học." Phó Tam Sinh đáp.

"Tôi tốt nghiệp trung học cũng hơn mười năm rồi."
Vu Phong thoáng sửng sốt, tự trách mình sao lắm chuyện.

Cậu ta lén khều Quan Cạnh.

Quan Cạnh bèn cứu bồ: "Anh Tam, vậy giờ anh làm gì?"
"Tôi mở một cửa hàng bánh ngọt." Phó Tam Sinh vẫn ăn mì, giọng anh điềm nhiên.

"Cách hiệu thuốc của cậu không xa, ngay bên kia đường."
Mắt Quan Cạnh sáng lên: "Ơ, cửa hàng của anh tên là "Tam Ngọn" phải không?"
Phó Tam Sinh ngẩng đầu: "Cậu biết ư?"
"Chị tôi thường mua bánh ở tiệm anh.

Bánh đậu đỏ, hộp vuông vuông ấy." Quan Cạnh vẽ một hình vuông.

"Tôi muốn ăn mà chị ấy không cho.

Chị bảo, tiếc của."
"Thật sao?" Phó Tam Sinh hơi ngạc nhiên, nhưng anh vẫn lấy làm vui mừng khi sản phẩm của mình được lòng khách hàng.

"Vậy cậu nói với chị ấy, sau này đến cửa hàng cứ đọc tên cậu, tôi sẽ tính nửa giá."
"Oa, nể mặt tôi thế." Quan Cạnh đẩy một chai nước đến tay Phó Tam Sinh.

"Cảm ơn, anh Tam.

Uống chút nước đi."
"Hình như bác gái vừa gọi mình.

Chắc thịt nướng xong rồi?" Triệu Hải Bằng hỏi.
"Tao đi lấy cho." Vu Phong đứng dậy.

"Còn muốn ăn gì nữa không? Anh Tam thì sao?"
"Tôi không ăn đâu.

Mì là được rồi." Phó Tam Sinh chĩa đôi đũa vào bát.

"Tôi đến đây cũng vì mì trộn mà."
"Đến đây rồi sao có thể chỉ ăn mì thôi.

Bọn này đang ăn BBQ, để anh ăn mì một mình coi sao được." Đồng Triết hùa theo góp vui.

"Cả, mày thấy đúng không?"
"Cút." Quan Cạnh liếc mắt.

"Tao gọi cho anh Tam rồi.

Chờ bọn mày nhắc."

Nhìn hai người cà khịa lẫn nhau, Phó Tam Sinh mở nắp chai nhấp vài hớp, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác hiếm thấy: Quả là tuổi trẻ có khác...
Bữa tiệc nho nhỏ kéo dài đến chín giờ rưỡi.

Sau khi hạ màn, Vu Phong và hai người kia trở về ký túc xá với lon Coca và ly hồng trà dang dở, Quan Cạnh thì tiễn Phó Tam Sinh ra bến xe.

Trước khi đến cổng trường, Phó Tam Sinh nói: "Tiễn tôi đến đây được rồi.

Trời tối, cậu về nghỉ sớm đi."
Quan Cạnh hỏi: "Anh lái xe tới à?"
"Không.

Xe buýt tiện hơn." Phó Tam Sinh chỉ vào trạm xe buýt cách cổng chỉ hơn mười mét.

"Đi chuyến số 3, đến thẳng nhà."
"Một mình chờ xe buýt chán lắm.

Tôi ở đây với anh." Quan Cạnh sải bước đến trạm xe phía trước.

"Chúng ta còn có thể tâm sự nữa."
Phó Tam Sinh cất bước theo cậu: "Tâm sự gì cơ?"
"Hôm nay anh tới đây chỉ vì mì trộn thật sao?" Quan Cạnh hỏi.
"Ừm? Có gì lạ à?"
"Đương nhiên lạ rồi." Quan Cạnh dừng bước trước biển báo dừng.

Cậu nghiêng người nhìn Phó Tam Sinh, "Tối muộn, ai lại đến căn tin trường chỉ vì một bát mì trộn chứ?"
"Có tôi đây." Phó Tam Sinh nhướng mày.

"Thế giới bao la rộng lớn, kiểu người nào mà chẳng có."
"Mà này, bữa ăn hôm nay bao nhiêu? Tôi chuyển cho cậu." Anh lấy điện thoại mở WeChat.

"Tôi không biết căn tin của cậu chỉ chấp nhận thẻ ăn, tôi chỉ mang theo tiền mặt."
"Có bữa cơm thôi, tôi mời anh." Quan Cạnh nói.

"Anh tới trường tôi, vậy tôi là chủ nhà."
Phó Tam Sinh cũng thôi kì kèo: "Ừ.

Vậy cảm ơn lòng hiếu khách của cậu nhé."
"Khách sáo quá.

Từ nay chúng ta là bạn bè." Quan Cạnh vỗ vai Phó Tam Sinh.

"Một khi đã giới thiệu anh với bọn Đồng Triết, vậy tôi xem anh là bạn bè thật, không chiếu lệ hay gì đâu."
"Thế hai ta cũng xem như bạn vong niên." Phó Tam Sinh cười.

"Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Tôi hai mươi, nửa cuối năm nay lên năm ba."
"Cậ.u nhỏ hơn tôi tận mười tuổi." Phó Tam Sinh nói.

"Tháng Tám này tôi tròn ba mươi."
Quan Cạnh kinh ngạc: "Anh lớn hơn tôi nhiều vậy? Tôi nhìn không ra đó."

Phó Tam Sinh gật đầu: "Có lẽ do tôi chịu khó chăm chút bản thân?"
"Cũng có thể do ngoại hình của anh." Quan Cạnh nhìn chằm chằm Phó Tam Sinh.

"Đẹp thì hiển nhiên trông trẻ rồi.

Nhưng nếu tròn hơn một tí, gương mặt của anh sẽ trông nhỏ nữa."
"Muốn khen thì cứ việc, đừng vòng vo làm gì." Phó Tam Sinh chớp mắt.

"Từ xưa đến nay, tôi luôn dũng cảm nhận lời khen của người khác."
Quan Cạnh bật cười.
"Chuyến số 3 ít lắm à?" Quan Cạnh sực nhớ.

"Chúng ta chờ cũng lâu rồi đấy."
"Hình như hai mươi phút một chuyến.

Hẳn là sắp đến." Phó Tam Sinh lấy điện thoại xem giờ.

"Cậu về trước đi.

Tôi đứng..."
"Á, chiếc này đúng không!" Quan Cạnh ngắt lời anh, chỉ vào chiếc xe buýt đang đi tới phía xa xa bên trái.

"Xa quá, tôi nhìn không rõ.

Chuyến số 3 nhỉ?"
Phó Tam Sinh mở ứng dụng giao thông trên WeChat: "Ừ.

Chỉ có chuyến này vào giờ này thôi."
Xe buýt ngày càng đến gần; khi còn cách biển báo dừng một đoạn, nó bắt đầu giảm tốc rồi dừng hẳn.

Quan Cạnh nhìn Phó Tam Sinh lên xe: "Về nhà rồi thì nhắn tôi nhé."
"Ừ." Phó Tam Sinh vẫy tay chào cậu.

"Mau về đi, bạn học Quan Dông Dài."
Chẳng những không phản đối biệt danh này, Quan Cạnh còn chạy theo xe buýt vẫy tay với anh một đoạn rồi mới rời đi.
Kết thúc tuần thi thứ hai đã là đầu tháng Bảy, tiết trời bấy giờ ngày càng oi ả, lưng Quan Cạnh gần như ướt đẫm khi trở về ký túc xá.

Cậu bèn cởi áo phông ném lên ghế, nốc cả cốc nước lạnh.
Vừa khéo hết một trận, Đồng Triết ngẩng đầu hỏi: "Mới đi đâu về mà người ngợm ướt nhẹp thế?"
"Nữ sinh năm nhất mới đổi ký túc xá.

Tao tình cờ gặp hai bạn trong Câu lạc bộ Guitar, bèn giúp họ chuyển hai chuyến." Quan Cạnh lấy chiếc sơ mi mới trong tủ ra.

"Còn mày, sao chưa về?"
"Bạn cấp ba của tao lát nữa đến.

Tao đi chơi với cậu ta hai ngày rồi mới về." Đồng Triết nói.

"Sau ngày mai ký túc xá sẽ đóng cửa.

Cả, mày có về nhà không? Nếu không, mày tính dọn sang đâu?"
"Tao đang tìm xem gần đây có nhà cho thuê ngắn hạn không, xung quanh trường chắc không khó tìm."
"Có thì có đó.

Nhưng hoặc là đắt, hoặc là tồi tàn." Đồng Triết lắc đầu.

"Mày làm thêm cũng chẳng được bao nhiêu.

Phải chi vài trăm tiền thuê nhà, chưa kể phí sinh hoạt hàng tháng, vậy đâu còn thừa."
Quan Cạnh cũng lo lo, cậu mím môi không nói gì.
"Sao mày không đến nhà bọn tao? Cùng lắm thì dậy sớm chút."
"Tao không ngại xa gần, chủ yếu nhà mày không chỉ có mỗi mày, còn cha mẹ và em gái nữa." Quan Cạnh mở phần mềm cho thuê trên điện thoại, vẫn lên kế hoạch tìm nhà.


"Không được là không được, bất tiện lắm."
"Thế làm sao giờ? Tao chịu rồi đó." Bạn học nhắn WeChat đã đến, Đồng Triết đành xách balo ra ngoài.

"Bạn tao giục rồi, tao đi đây.

Cả, mày tự lo lấy vậy."
Quan Cạnh vẫy tay: "Đi đi, khỏi lo cho tao."
Hiện có khá nhiều thông tin cho thuê, song điều kiện phù hợp rất ít.

Quan Cạnh lướt một hồi cũng lọc được vài ba căn, nhưng đến khi gọi điện thì chủ nhà bảo đã có người thuê mất.

Cậu lấy làm khó chịu, bèn đóng ứng dụng cho thuê mà lướt bảng tin bạn bè.

Phần lớn nội dung trong bảng tin đều hướng đến kỳ nghỉ, tràn ngập bầu không khí "Khà khà.

Hè ơi, ông tới đây".

Quan Cạnh cũng xem nốt ba video "cuồng con [1]" của Quan Ninh, cũng như công thức bí mật giữ gìn nhan sắc mà mẹ chia sẻ từ "web Ba Không [2]" nào đấy.
[1] 晒娃, chỉ những người chia sẻ một cách quá mức các bức ảnh/ video của con mình trên mạng xã hội.
[2] "Web Ba Không", chỉ những trang web bất hợp pháp.

Ba "Không" bao gồm: không có giấy phép ICP; không đăng ký công nghiệp và thương mại; và không có giấy phép liên quan như mạng thông tin phổ biến các chương trình nghe nhìn (theo Sina).
Chán.
Càng lướt càng không thấy có gì thú vị, Quan Cạnh theo thói quen vuốt lên đầu làm mới bảng tin.

Và chợt, sự chú ý của cậu va phải một bức ảnh.
Trong ảnh là bể thủy sinh hình vuông đầy ắp núi đá, có hai chú rùa Brazil đang vươn cổ trông ngốc nghếch đến lạ.

Chú thích trên bức ảnh: Đậu Phộng, Hạt Dưa.
Đó là bài đăng của Phó Tam Sinh.
Nghĩ đoạn, Quan Cạnh click vào hình đại diện chiếc bánh ngọt của anh, gửi đi hai tin nhắn.
[Quan Cạnh]: Anh Tam có ở đó không?
[Quan Cạnh]: Anh có biết ai đang cho thuê nhà không? Thuê trong thời gian ngắn, cỡ một hai tháng thôi.
Người nọ đáp rất nhanh:
[Anh Tam]: Cậu đang ở ký túc xá trường êm đẹp, cần gì phải thuê nhà?
[Quan Cạnh]: Hè năm nay trường không cho sinh viên ở lại, anh Tam.

Nhưng tôi còn phải làm thêm.
[Quan Cạnh]: Không tìm được chỗ ở, tôi ngủ ngoài đường thật ấy.
[Quan Cạnh]: Yếu đuối, đáng thương mà còn bất lực.jpg
[Anh Tam]: Cậu làm thêm ở hiệu thuốc kia sao?
[Quan Cạnh]: Vâng.
[Anh Tam]: Vậy cậu dọn đến chỗ tôi đi, vừa khéo cũng gần.
Quan Cạnh đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn chòng chọc vào màn hình điện thoại.

Có một thoáng, Quan Cạnh thực sự không biết nên trả lời anh thế nào.
Tin nhắn của Phó Tam Sinh lần lượt đến:
[Anh Tam]: Phòng 602, khu 1, tòa 12, Xuân Hi Viên.

Cậu chỉ cần mang theo vài bộ quần áo, những thứ khác bên đây tôi có đủ cả.
[Anh Tam]: Tôi cũng không thu tiền nhà, nhưng trước khi dọn đi phải mời tôi một bữa ra trò.
[Anh Tam]: Tuyệt đối không thể là món mì trộn căn tin Y Dược, dầu gì cũng phải nhà hàng tiệm ăn đấy.
[Anh Tam]: Sao cậu không nói gì?
Quan Cạnh bừng tỉnh, vội gõ chữ:
[Quan Cạnh]: Vâng vâng, cảm ơn anh Tam.

Cảm ơn anh nhiều ạ.
[Quan Cạnh]: Đào tim đào phổi cho anh.jpg
Hết chương 3.