Bánh Donut

Chương 3




Edit: Kỳ Giản Niệm

Beta: Anhh

Việc kinh doanh của tiệm bánh ngọt Điềm Thỏ vô cùng thuận lợi, khách quen càng ngày càng đông không đếm xuể.

Tang Uyển Hề cảm thấy bản thân đúng là một thiên tài, mới khai trương mấy ngày ngắn ngủi mà một cửa hàng chưa được biết đến lại phát triển thành một tiệm bánh ngọt nổi tiếng phố Giang Hạ.

Những chiếc bánh khuyến mại cho khách hàng trước đó cũng không phải là lãng phí.

——

Lần này không phải cô đăng quảng cáo lên wall của tiệm, mà là có rất nhiều tài khoản nặc danh đăng bài thổ lộ, kèm theo rất nhiều bức ảnh chụp điểm tâm của tiệm, cửa hàng này có đồ ngọt ăn ngon đến mức nào blah blah…… Còn có rất nhiều người tỏ tình với anh nhân viên của tiệm, viết bài văn thâm tình suy diễn như thiếu nữ hoài xuân…… Đương nhiên, sau khi mọi người biết cô là bà chủ của tiệm thì cũng có rất nhiều người tỏ tình với cô, khách hàng vì hâm mộ mà đến ngày càng nhiều.

Tang Uyển Hề ghé vào dựa cửa sổ trên bàn xem bức tường thổ lộ, giở xem từng dòng tâm sự về cửa hàng và rồi lật tới tấm ảnh của chính mình. 

—— Dưới ánh đèn sặc sỡ, cô ôm Tiểu Bạch vào trong lòng tươi cười ngọt ngào.

Hôm đó đúng lúc cô đem Tiểu Bạch về thì vô tình gặp được ba nam sinh hung dữ.

Cô tò mò vào xem phần bình luận, phía dưới toàn là lời khen.

【 Bạn nói tình yêu thật vô nghĩa: Wow, chị chủ tiệm cười lên thật xinh đẹp.】

【 Cắn một miếng dưa hấu, anh ấy quả nhiên nhìn tôi: Chết tiệt, tại sao tôi không giống như thế? Ngay cả chú chó của tiểu tiên nữ cũng đáng yêu như vậy……】

【 Ở ngã rẽ gặp phải tên cướp: Bánh ngọt của tiệm này làm rất ngon, hơn nữa còn được khuyến mai, cô chủ thì dịu dàng Q3Q】

【 Nỗ lực học tập, quyết không treo môn: Bánh có ngọt hay không tôi không biết, mấu chốt là cô chủ rất ngọt! 】

Bỗng nhiên, ánh mắt cô dừng lại ở một bình luận trái ngược với những bình luận trên.

【 Nicotin không hiểu gia* soái: A, marketing bẩn. 】

(*: “gia” ở đây có nghĩa là bản thân mình, kiểu như là “ông đây” hay “tôi đây”)

Cô ấn vào “xem thêm”, phía dưới tự nhiên cũng có thêm nhiều bình luận bôi đen, cái gì mà “Khó ăn”, “Còn không bằng que cay”, “Mệt đến hoảng”.

Ha??

Tang Uyển Hề nhăn mày lại, vội vàng vẫy tay: “Thang Nguyên!”

Cố Thang Nguyên từ quầy lễ tân đi tới: “Sao vậy chị Uyển Hề?”

“Lại đây, có nguy cơ về PR!

Cố Thang Nguyên đi tới, nhìn theo hướng tay của Tang Uyển Hề chỉ thì nhìn thấy một ID vô nghĩa bình luận tiêu cực, “Đây là ai vậy?”

“Tôi không biết” Tang Uyển Hề chống cằm nhìn một chuỗi bình luận, “Tôi nghi ngờ nó được tính toán trước.”

“Sao vậy chị?” Cố Thang Nguyên gãi gãi đầu, “Chị Uyển Hề đắc tội với ai sao?”

Tang Uyển Hề nhún nhún vai, nhìn đồng hồ trên điện thoại, nhấc cặp sách khoác lên vai, “Chiều nay tôi có lớp, phải về trường học trước. Cậu trông tiệm cẩn thận nhé, buổi tối tôi sẽ về.”

“Vâng ạ!”

____

12 giờ rưỡi giữa trưa là thời gian cao điểm của nhà ăn trường học.

Tang Uyển Hề chen vào trong đám người, mua chân gà rút xương vị chanh mà cô yêu thích, cất vào hộp cơm, định làm đồ ăn vặt cho buổi chiều. Sau đó lại đi xếp hàng gọi cơm, xếp hàng mua phần cơm cà ri dùng cho cơm trưa.

Cô bưng cơm tìm một góc yên tĩnh rồi ngồi xuống bắt đầu thưởng thức đồ ăn ngon.

Lúc này bạn cùng phòng của cô – Đường Mính gửi tin nhắn WeChat đến, cô dùng tay trái xúc cơm, tay phải mở điện thoại ra xem tin nhắn.

【Đường Tiểu Trà: Chiều nay nhớ lên lớp nhé người chị em! Tiết Đông Phương Bất Bại, đừng đến trễ!】

Tang Uyển Hề xúc một thìa cơm cho vào trong miệng, một tay đánh chữ gửi qua, nhân tiện gửi một nhãn dán.

【Tiểu Hùng Kẹo Mềm: Mình biết rồi! 】

【Tiểu Hùng Kẹo Mềm: { miêu miêu thăm dò.jpg}】

Bỏ điện thoại xuống, Tang Uyển Hề tiếp tục ăn cơm.

Có mấy nam sinh ăn mặc lòe loẹt đi tới mang đến một trận ồn ào, cầm đầu mấy người nam sinh đó đi đằng trước, bước chân rất nhanh, vẻ mặt khó chịu như thể có ai nợ anh ta mấy vạn tiền vậy.

“Đại ca, đại ca, anh đi chậm lại một chút……” Tống Nhị đi theo phía sau Giang Hạo Lam, không dám kêu lớn, âm thanh nhỏ nhẹ như một tiểu cô nương.

Giang Hạo Lam đi vào bên trong vài bước, kéo ghế ra ngồi xuống, hai chân bắt chéo, dáng ngồi giống như đại gia.

Triệu Tứ đuổi theo, lặng lẽ nhìn sắc mặt anh ta, nhỏ giọng hỏi, “Anh Lam vẫn còn tức giận sao?”

Giang Hạo Lam ngẩng đầu liếc nhìn Triệu Tứ, lãnh đạm nói: “Không cần thiết.”

“Không tức giận liền tốt, không tức giận liền tốt.” Trong lòng Tống Nhị thở phào nhẹ nhõm, cùng Triệu Tứ liếc nhìn nhau một cái.

“Đại ca ngồi đây nghỉ ngơi một lát đi, em đi mua cơm.” Triệu Tứ nói, đang muốn xoay người đi gọi cơm, trùng hợp nhìn thấy phía xa có một cô gái đang cúi đầu ăn cơm, trong lòng lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.

Cô gái này để lại ấn tượng quá sâu sắc cho cậu, lần trước gặp ở tiệm cơm đầu hẻm, vậy mà lần này lại còn có thể chạm mặt ở nhà ăn của trường học, cái duyên phận này cũng làm lòng người sợ hãi quá đi.

Trùng hợp là cô gái kia cũng vừa ăn xong, lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy  bọn họ ——

Triệu Tứ máy móc mà xoay người lại, nhìn thấy Giang Hạo Lam híp mắt lại, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm.

“Xong rồi”, Triệu Tứ nghĩ thầm.

Đại ca ngoài mặt thì nói không có việc gì, nhưng thực tế lại là vị đại thiếu gia thích mang thù. Tục ngữ nói “Long chi nghịch lân xúc chi hẳn phải chết”, ai ngờ cái vảy ngược của đại ca nhà cậu ta lại là một chú chó lông trắng chưa đến 30cm chứ……

(*Long chi nghịch lân xúc chi hẳn phải chết: theo mình thì câu này nghĩa là rồng sẽ giết ai chạm vào vảy của nó)

Trong lòng cậu ta suy nghĩ miên man, liếc mắt nhìn qua đã thấy cô gái kia đi tới. Tang Uyển Hề tươi cười thân thiết, lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn: “Thật là trùng hợp.”

Dáng ngồi của Giang Hạo Lam dáng vững như núi Thái Sơn, mí mắt nhấc lên nói: “Có việc gì thế?”

“Chuyện lần trước……” Tang Uyển Hề nhìn về phía anh, lời còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.

“Đã giải quyết xong rồi.” Giang Hạo Lam lạnh lùng nói.

“Ồ”, Âm cuối của Tang Uyển Hề mang theo chút ngọt ngào, cô lấy từ trong cặp một cái hộp đặt trước bàn Giang Hạo Lam “Hộp chân gà rút xương này tặng anh, coi như là xin lỗi.”

Giang Hạo Lam: “……”

Anh nhìn chằm chằm hộp chân gà trên bàn kia, ánh mắt phức tạp.

Câu nói kia nói như thế nào nhỉ, nuôi thú cưng lâu rồi thì khẩu vị sẽ giống chủ nhân sao?

Tang Uyển Hề thấy Giang Hạo Lam không có phản ứng gì, vì thế nói thẳng: “Nhưng mà anh trai à, anh sẽ không ở trên tường thổ lộ nói xấu tôi đúng không?”

Cô cười tủm tỉm giống như con thỏ nhưng lời nói lại khiến người ta kinh ngạc.

Hai tên đàn em đứng phía kia ra một thân mồ hôi, cô gái này đúng là thành tinh rồi. Người ta thường nói nhìn rõ nhưng không nói ra vẫn còn có thể làm bạn bè.

Một cô gái dũng cảm như vậy là lần đầu tiên hai người bọn họ nhìn thấy.

“Không có.” Giang Hạo Lam không chút để ý mà nhận lấy, vươn tay nghịch cái hộp chân gà kia, khóe miệng nở một nụ cười trào phúng: “Chỉ là mấy lời thật lòng thôi mà.”

Tang Uyển Hề đứng thẳng người, nghe vậy nhướng mày, lấy điện thoại ra mở phần cái đánh giá xấu trên bức tường thổ lộ ra, đưa đến trước mặt anh:

“Cho nên —— cái nick “Nicotin không hiểu gia soái” là của anh sao?”

Trong mắt Giang Hạo Lam loé lên một tia sắc bén. Mấy giây trôi qua, anh ngước mắt đối diện với ánh mắt của Tang Uyển Hề:

“Vậy thì sao?”

Sau lưng hai tên đàn em đã đổ mồ hôi lạnh, cô gái nhỏ này thoạt nhìn nhu nhược, vậy mà phải khiến người khác bội phục.

Cách đây không lâu, lúc Vương Tam nhìn thấy bức tường thổ lộ trên vòng bạn bè liền nói với bọn họ, định giúp đại ca xả giận, nhưng lúc đại ca biết được, chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, lãnh đạm nói: “Tôi tự bình luận.”

Sau đó anh liền cmt “A, marketing bẩn.” Các phản hồi sau đó đều là bình luận của đàn em.

Tang Uyển Hề không nghĩ tới Giang Hạo Lam trả lời thẳng thắn như thế, thầm nghĩ tại sao thiên hạ này lại có người dada dày đến vậy, đôi mắt đầy xót xa liếc nhìn hộp chân gà, tại sao cô lại đi tặng anh ta cơ chứ?

Tang Uyển Hề hít sâu một hơi, nói: “Có gì thì nhắm vào tôi, đừng nhắm vào tiệm bánh.”

Lúc nói xong câu đó, cô cảm thấy không đúng lắm, sao lại giống cốt truyện trong tiểu thuyết của Mary Sue vậy?

Nữ chủ tiểu bạch hoa không cẩn thận trêu chọc thiếu gia ác ma, đại thiếu gia sao có thể nào chịu loại tức giận này chứ. Vì thế thiếu gia ác ma liền bắt đầu năm lần bảy lượt mà bới lông tìm vết, thường xuyên qua lại,thế mà thiếu gia ác ma lại coi trọng nữ chủ tiểu bạch hoa của chúng ta……

Buồn nôn……

Tang Uyển Hề đang suy nghĩ miên man, lại nghe thấy Giang Hạo Lam nói.

“Tôi vừa nói rồi chuyện kia đã giải quyết xong, sao cô chủ tiệm bánh ngọt vẫn cố chấp như vậy chứ?”

“……” Anh ta nói vậy cũng không sai, đúng là Tiểu Bạch đã dọa anh ta sợ, là do cô không đúng, vị đại thiếu gia này đi bình luận mấy câu chỉ để trút giận, cũng chả phải quá đáng gì, nhưng sao trong lòng cô lại khó chịu thế này?

Chờ đã…… cô vừa phát hiện ra điểm mù. Tiểu Bạch cũng không phải là loại chó không biết phân biệt trắng đen?

Nghĩ như vậy Tang Uyển Hề nói: 

“Nếu tôi nhớ không sai, ban đầu là anh làm Tiểu Bạch nhà tôi bị tổn thương, tôi còn thấy cậu định lấy cặp sách đập nó, cậu không cần phủ nhận. Hơn nữa, nếu không phải cậu chạy, tại sao nó phải đuổi theo cậu cơ chứ?”

Cô nhìn Giang Hạo Lam không nói lời nào, khẽ nuốt nước miếng, nói tiếp: “Chẳng lẽ Tiểu Bạch mềm mại đáng yêu của tôi lớn lên lại đáng sợ như vậy sao?”

Nghĩa là chẳng lẽ đến một con chó nhỏ dễ thương như vậy cũng khiến anh thấy sợ à?

Cô gái chậm rãi nói, Ngô nông* nói nhỏ nhẹ như giọt sương nhỏ xuống lá trúc, nghe thoải mái lạ thường.

(*: mình cũng không hiểu là gì)

Triệu Tứ nghe vậy hai mắt mở to, đây rõ ràng là sát muối vào nỗi đau của Giang Hạo Lam mà.

Cao tay, thật sự cao tay.

Giang Hạo Lam: “……” Tại sao cái miệng của cô gái nhỏ này lại nhọn như kim tiêm vậy chứ? Anh từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, mắt cao hơn trời, nói chuyện hiên ngang, lần đầu gặp phải thất bại,giống như là nói chuyện với kẹo bông gòn vậy, tức giận đều bị bắn ngược trở lại.

Anh đoán cô gái này chắc là sinh viên nghệ thuật giỏi biện luận. Sau đó lại cảm thấy không đúng, sinh viên nghệ thuật thì sao lại có thể kinh doanh chứ? Ồ, vậy nhất định là một con số rất hay của học sinh ban xã hội. Giang Hạo Lam tổng kết trong lòng.

Tang Uyển Hề tiếp tục nói:

“Cho nên anh trai nhỏ tức giận rồi, tôi thành thật xin lỗi anh, sau này xin anh thủ hạ lưu tình, đừng nói bất cứ lời không tốt nào về tiệm bánh nữa nhé.”

Giang Hạo Lam lười biếng ngả người ra ghế, đôi mắt đào hoa mỉm cười, phần đuôi mắt nhếch lên, có cảm giác mơ mơ màng màng khó có được cong khoe môi đứng dậy: 

“Biết rồi.”

Trên người cô gái trước mặt tỏa ra mùi hương hoa nhài thoang thoảng, xen lẫn với vị ngọt của cam cát tạo ra cảm giác dễ chịu khó giải thích được.

“Vậy tôi đi đây.”

Tang Uyển Hề ho nhẹ một cái, nhìn thoáng qua đàn em của anh ta, xoay người rời đi.

Giang Hạo Lam nhìn bóng dáng cô, nhếch môi, khôi phục cái giọng điệu thiếu đòn kia, nói: “Haizz, cô gái ngọt ngào? Có gì mà to tát chứ?

Chờ Tang Uyển Hề đi rồi, Triệu Tứ cảm thán: “Cô gái kia quả nhiên không phải người bình thường.”

Giang Hạo Lam: “?”

“Đại ca, anh có biết trên đời này có 3 kiểu phụ nữ đáng sợ nhất, là kiểu người không thể động đến không?”

Giang Hạo Lam để hai tay trong túi quần: “Nói nghe xem nào.”

“Thứ nhất, là nữ tiến sĩ.”

“Hình như từng nghe qua”

“Thứ hai, là người con gái kiêu căng.”

“Có chút áp bức?”

“Thứ ba, chính là kiểu người mạnh mẽ, thường gọi là người con gái trên thương trường, chính là kiểu người như cô gái vừa nãy.”

“Là vậy sao……” Giang Hạo Lam kéo dài âm cuối, híp mắt lại.