Ô Thuần Nhã ăn xong đồ ăn vặt, lười biếng cầm lọ sữa chua tựa vào sofa, nheo mắt nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, Tư Không Dực Dương cùng Lâm Tịch chơi bài, so bài lớn nhỏ, ai rút được bài nhỏ hơn thì phải uống rượu.
Càng xem càng khiếp, ba người này uống rượu cứ như uống nước lã, mặt cũng không đỏ lên.
Ô Thuần Nhã nhịn không được đứng dậy lại gần, cúi đầu nhìn vào mắt nam
nhân, phát hiện mắt anh vẫn rất tỉnh táo trấn tĩnh, liền nâng tay chọt
chọt trán anh, thấy nam nhân khó hiểu nhướn mày, cậu cười mỉa nói, “Khụ, em kiểm tra độ dày.” Nói xong xoay người bỏ chạy.
Tư Không Viêm Nghiêu cong khóe môi, cứ chạy đi, tối về nhà anh xử lý em sau.
Ô Thuần Nhã không biết đã chọc tới tổ ong vò vẽ, lúc này còn đang đắc chí lắm, hế hế hế, cảm giác khi khi dễ người thiệt là quá sung sướng!
~\\(≧▽≦)/~
Tư Không Dực Dương nháy mắt mấy cái, trêu đùa,
“Buổi tối có cần anh tránh đi không?” Cả già cả nhỏ đều không có ở nhà,
chỉ còn mỗi Tào quản gia và đầu bếp, hai người này buổi tối thoải mái
lăn qua lăn lại.
Tư Không Viêm Nghiêu tựa phi tựa tiếu đưa mắt nhìn anh anh — Tối anh về nhà?
Tư Không Dực Dương co rút khóe miệng, liếc mắt nhìn Mạc Tuấn Nghị đang ngồi nói chuyện với Ô Thuần Nhã — Không về!
Lâm Tịch lại gần thấp giọng nói, “Tôn Húc kia rõ ràng là muốn rượu say loạn tính với anh.” Hắn dùng mắt chỉ sang người cứ chốc lại uống thêm một
ly, cười ám muội.
Tư Không Dực Dương gân xanh giật giật, hồ nghi quay sang nhìn, “Ý cậu là cậu ta muốn quyến rũ tôi?”
Lâm Tịch nhún vai, “Rõ ràng là vậy, anh đừng bảo mình không nhìn ra.” Hai
vị thiếu gia nhà Tư Không đều là ai đến cũng không cự tuyệt, đáng tiếc
hiện tại xem ra, nhị thiếu gia đã vì một phiến lá mà buông bỏ cả khu
rừng, đã vậy còn cam tâm tình nguyện buông bỏ, coi bộ đắc ý vui sướng
lắm.
Lần này thật đúng là oan uổng cho Tư Không Dực Dương, gã
không hề có ý gì với Tôn Húc, tuy rằng thoạt nhìn là eo nhỏ mông cong,
cũng có thể nhận ra được sự quyến rũ phóng túng như có như không của
hắn, nhưng gã thực không có tâm tình gì, từ ngày đó sau khi chia tay Mạc Tuấn Nghị trong lòng đã không vui, gã bắt đầu cấm dục, có vẻ gã còn cấm dục lâu hơn em trai nhiều.
Lâm Tịch tiếp tục sán vô, “Ái chà, cậu ta là có việc muốn cầu anh.”
Tư Không Dực Dương ghét bỏ đẩy hắn, “Cút xa một chút.”
“Tuấn Tuấn, đi ngâm ôn tuyền đi!” Bị đẩy, Lâm Tịch thuận thế ngồi chuyển qua phía trước Mạc Tuấn Nghị và Ô Thuần Nhã, cười nói.
Mạc Tuấn Nghị ngẩng đầu nhìn Tư Không Dực Dương sắc mặt âm u, cười lạnh,
sao đó gật đầu đồng ý, “Được.” hắn quay đầu nhìn Ô Thuần Nhã, “Đi cùng
đi.”
Ô Thuần Nhã lắc đầu, “Không đi đâu, Viêm Nghiêu sẽ không đồng ý →_→” Ý bảo hắn nhìn người đang tản khí lạnh đằng kia kìa.
Mạc Tuấn Nghị thầm nghĩ, hai anh em nhà này đều đủ ngang ngược.
Lâm Tịch giật giật khóe miệng, nếu ánh mắt có thể hóa thành lợi kiếm, vậy
thì nhất định hắn đã bị ánh mắt của hai người đàn ông này chém giết mấy
trăm lần.
“Dực Dương, tôi muốn đưa Tuấn Nghị đi ngâm ôn tuyền,
anh đưa Tôn Húc về trước đi.” Nói xong Lâm Tịch vươn tay kéo Mạc Tuấn
Nghị.
Tư Không Dực Dương vốn còn đang làm bộ ‘tôi không sao tôi
rất bình tĩnh’ nghe hắn phun ra câu kia, biểu tình thiếu chút vặn vẹo.
Gã quét mắt nhìn Mạc Tuấn Nghị, thấy hắn không có biểu tình gì khác,
càng thêm ức chế.
Tôn Húc tiếp tục dán lấy gã, nâng tay kéo tay Tư Không Dực Dương đang đặt trong túi quần, nắm hai bàn tay lại với nhau…
“Các người đi ngâm mình đi, tôi có chút choáng đầu không đi được.” Tôn
Húc nói xong còn giương mắt nhìn Tư Không Dực Dương, thấy gã vẫn lạnh
mặt không nói lời nào, hắn một tay nắm bàn tay Tư Không Dực Dương, một
tay kéo cánh tay gã, lắc lắc, “Anh Dực Dương đưa em về đi.” Đôi mắt đầy
chờ mong, còn về phần chờ mong cái gì, đã quá dễ dàng nhìn ra rồi.
Mạc Tuấn Nghị ngoài mặt vẫn không có thay đổi gì, trong lòng thì đã sớm xoắn xuýt thành một cục.
Ô Thuần Nhã ở bên cạnh có chút lo lắng quét mắt nhìn Tư Không Dực Dương
và Mạc Tuấn Nghị, sau đó cảm giác được sau lưng có độ ấm, cậu liền lùi
sát về phía sau.
Tư Không Viêm Nghiêu thuận thế ôm eo cậu, nhẹ giọng hỏi, “Chúng ta về nhà?”
Ô Thuần Nhã lắc đầu, “Đợi lát nữa, em còn đang lo cho Tuấn Nghị.”
Cậu không quá hiểu Mạc Tuấn Nghị, nhưng cậu biết lúc này kỳ thật trong lòng Tuấn Nghị rất không thoải mái, kiểu tiết mục tiểu tam nhảy vào thế này
trước kia cậu cũng đã từng gặp phải, lúc ấy cậu khổ sở muốn chết đi
được!
Nghĩ vậy, Ô Thuần Nhã quay đầu hung hăng trừng Tư Không Viêm Nghiêu, đều tại anh, đồ lưu manh!
Tư Không Viêm Nghiêu nghi hoặc nhìn cậu, bảo bối bị gì vậy? Gần đây sao mắt cứ toàn co giật hoài?
Lâm Tịch nhìn thấy gã không nói lời nào, thở dài, xoay người kéo Mạc Tuấn Nghị rời đi.
Tư Không Dực Dương muốn kéo người lại, nhưng gã không xuống nước nổi để
giải thích, đành phải trơ mắt nhìn Mạc Tuấn Nghị bị Lâm Tịch lôi khỏi
ghế lô.
Tôn Húc thấy hai người kia đi thì vô cùng vui vẻ, hắn đã sớm nhìn ra Tư Không Dực Dương có chút tâm tư với Mạc Tuấn Nghị, nhưng
vì tiền đồ của bản thân, hắn đành phải liều mạng.
“Anh Dực Dương, anh mau đưa em về đi! Em không lái xe tới.”
Tư Không Dực Dương quay đầu nhìn hắn, rút tay của mình vẫn bị hắn nắm, lạnh lùng nói, “Tôi cũng không lái xe.”
Tôn Húc giật giật khóe miệng, lúc hắn vừa tình cờ đi vào còn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ đỗ ở bãi đậu xe mà.
“Tự cậu trở về đi.” Nói xong gã liền mở cửa chạy ra ngoài, gã lo lắm, nhỡ
đâu Lâm Tịch cũng có ý với Mạc Tuấn Nghị, vậy thì không phải là gã đã tự mình tiễn người đi sao? Đại thiếu gia nhà Tư Không gã khi nào thì làm
ăn lỗ vốn như thế!
Tư Không Viêm Nghiêu thấy anh anh đuổi theo
thì không cản lại, anh cũng có tư tâm, so sánh với chuyện Mạc Tuấn Nghị
thích bảo bối nhà mình, vậy chỉ cần cậu ta ở cùng với anh trai, như thế
chẳng phải mình sẽ loại bỏ được một tình địch? Hơn nữa có vẻ anh trai
anh cũng đã rơi vào lưới tình, bằng không sao có thể mất phong độ đuổi
theo như vậy, anh anh vốn là người vô cùng tự cao! Chờ coi, thể nào nghĩ lại cũng hối hận muốn đập đầu vô tường cho xem.
Ô Thuần Nhã chớp mắt mấy cái, vươn tay kéo cánh tay anh, “Cười cái gì thế!” Người này không có việc gì mà lại cười, quá quỷ dị.
Tư Không Viêm Nghiêu nhéo nhéo sườn thắt lưng cậu, sau đó nói với Tôn Húc, “Tự cậu về đi.” Chẳng lẽ còn định để mình đưa cậu ta về?
Tôn Húc chỉ có thể gật đầu, hôm nay hắn đến chủ yếu là muốn kết thân với Tư
Không Dực Dương, hiến thân có thành công hay không chỉ là thứ yếu.
Giờ Tư Không Dực Dương đã đi rồi, hắn lại không dám chọc vào Tư Không Viêm Nghiêu, chỉ có thể đi trước.
“Đợi đã.” Người nói là Ô Thuần Nhã, cậu gọi Tôn Húc ở lại.
Tôn Húc quay đầu khó hiểu nhìn cậu, “Có việc gì sao?”
Ô Thuần Nhã nhìn hắn, thản nhiên nói, “Anh là có chuyện muốn tìm Tư Không Dực Dương hỗ trợ phải không?” Cậu luôn cảm thấy người này không phải vì thích Tư Không Dực Dương mà tiếp cận gã, nhiều khả năng là muốn làm
giao dịch.
Tôn Húc sửng sốt, cũng không phản đối, gật đầu.
“Thế thì anh nói đi, nếu là việc Tư Không Dực Dương có thể giải quyết, vậy
Viêm Nghiêu cũng có thể.” Mạc Tuấn Nghị đã mất lòng tin với Tư Không Dực Dương, không thể để có thêm trở ngại giữa hai người nữa, hơn nữa còn là loại trở ngại hoàn toàn có thể dễ dàng phá bỏ.
Tôn Húc liếc nhìn
người đàn ông bên cạnh không nói lời nào cũng không có bất cứ biểu tình
gì, nghĩ nghĩ rồi nói, “Tôi muốn có quyền ủy thác mảnh đất ở khu Giang
Đông.” Nói xong vẻ mặt chờ mong nhìn Tư Không Viêm Nghiêu.
Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày, nghĩ một lát rồi mở miệng nói, “Ngày mai tới tìm tôi.”
Tôn Húc kinh hỉ nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, “Tôi biết các người đã đấu thầu
mảnh đất kia, nhưng vẫn còn một ít hạng mục nhỏ, tôi đã tính toán sắp
xếp tốt mọi chuyện, cho nên….Có thể đem những hạng mục xung quanh cho
tôi làm được không, tôi thực sự đã chuẩn bị kế hoạch hết sức nghiêm
túc.”
Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, các hạng mục xung quanh đều
được phân tán, nếu công ty vật liệu xây dựng của cậu ta lấy được các
hạng mục này thì sẽ kiếm được một lượng kinh phí đáng kể, hẳn nào lại
tới tìm anh anh, loại chuyện này bình thường đều là anh anh quản lý.
“Mai đến công ty.”
Tôn Húc gật đầu, “Vậy tôi đi trước.” Nếu đã chiếm được cơ hội, hắn còn ở
đây làm bóng đèn chi nữa. Chỉ là trước khi đi hắn vẫn chống chọi ánh mắt lạnh như băng của Tư Không Viêm Nghiêu mà chầm chậm kéo Ô Thuần Nhã qua một bên.
Ô Thuần Nhã khó hiểu nhướn mày, người này muốn làm gì vậy? Muốn ăn đập sao? Không thấy sắc mặt anh ấy đều biến đổi rồi à!
Tôn Húc liếm môi, ngượng ngùng nói, “Cái kia…Chuyện vừa rồi rất xin lỗi, còn có, cảm ơn cậu.”
Ô Thuần Nhã chớp mắt mấy cái, “Không cần khách khí.” Gây khó dễ vân vân cậu vốn không để ý bao giờ.
Tôn Húc mỉm cười, hắn cảm thấy người này cũng không xấu như Tôn Thụy nói.
Ô Thuần Nhã đảo mắt, cười nói, “Tống Thụy kỳ thực không có gì không tốt,
chỉ là cậu ta không thích hợp với Tư Không Viêm Nghiêu.” Nói xong xoay
người đi đến chỗ nam nhân, kéo tay anh rời đi.
Tôn Húc nhìn bóng dáng hai người nắm tay nhau rời đi không khỏi có chút hâm mộ, đúng là
hắn không có bất cứ tâm tư gì khác với Tư Không Dực Dương, chẳng qua chỉ vì tất cả mọi người trong giới thượng lưu đều biết, hai anh em nhà Tư
Không ai đến cũng không cự tuyệt, lại ra tay hào phóng với bạn giường.
Tư Không Viêm Nghiêu lái xe chở Ô Thuần Nhã về nhà, Tào quản gia ra đón hỏi, “Đại thiếu gia không trở về sao?”
“Ừ, anh đi ngủ đi.” Tư Không Viêm Nghiêu kéo Ô Thuần Nhã về phòng ngủ, anh sốt ruột lắm rồi.
Đóng cửa phòng, Tư Không Viêm Nghiêu lập tức xoay người đè Ô Thuần Nhã lên cánh cửa.
“Ưm…” Ô Thuần Nhã bị anh quăng còn hơi choáng đầu, chưa kịp tỉnh táo lại, nam nhân đã hôn cậu.
Nam nhân vội vàng ôm cậu, hôn mút đầu lưỡi cậu, như thể muốn nuốt cậu vào bụng.
Ô Thuần Nhã nâng tay đẩy nam nhân, cậu sắp không thở nổi, hơn nữa đầu lưỡi có cảm giác tê dại mỏi nhừ.
Tư Không Viêm Nghiêu một tay nâng thắt lưng cậu, một tay ấn sau gáy cậu, không cho cậu né tránh.
Hôn sâu giằng co đại khái khoảng năm phút, Ô Thuần Nhã mặt đỏ bừng, nửa là
do nam nhân hôn môi dụ dỗ dã man, nửa là quá thiếu dưỡng khí.
Tư Không Viêm Nghiêu rút đầu lưỡi đảo khuấy trong miệng cậu, còn chưa thỏa mãn mút cánh môi dưới bị anh hôn đến hơi sưng lên của cậu, than thở
nói, “Bảo bối thật ngọt.”
Ô Thuần Nhã bình phục hô hấp xong, nghe nam nhân than thở, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười nói, “Vừa mới
uống nước xong mà!”
Nam nhân không nghe, vẫn hăng say ôm cậu mút đầu lưỡi.
Vươn hai tay vòng quanh cổ anh, Ô Thuần Nhã dán lên thân thể nam nhân cọ sát.
Thấy cậu động tình, nam nhân bế cậu, bước nhanh tới giường rồi nhẹ nhàng thả cậu xuống, sau đó lập tức đè lên.
“Bảo bối.” Hôn từ trán đến môi, nam nhân khàn khàn gọi cậu.
Ô Thuần Nhã nửa tình nửa mê, ngửa đầu để nam nhân cắn mút cổ mình, cổ họng nghèn nghẹn phát ra âm thanh không rõ.
“Ưm…”
Bàn tay to tiến vào trong vạt áo, vuốt ve làn da bóng loáng, tìm được hạt
đậu đỏ trước ngực, hai ngón tay liền chơi đùa xoa nắn.
“A…” Ô Thuần Nhã ưỡn ngực, “Đau!” Lực tay nam nhân có hơi lớn.
Nam nhân nâng người lên, cởi sạch quần áo của cả hai, quỳ gối giữa hai chân Ô Thuần Nhã, đem bộ vị đã sớm đứng thẳng cọ sát động khẩu hơi hơi khép
mở của người dưới thân, “Bảo bối, em thật nhiệt tình.”
Ô Thuần
Nhã xấu hổ lắc mông muốn trốn, lại bị hai tay nam nhân gắt gao giữ chặt
eo, “Ưm….Anh nhanh lên!” Sớm đã thân thuộc với thân thể nam nhân, Ô
Thuần Nhã lúc này dĩ nhiên động tình.
Tư Không Viêm Nghiêu cong khóe môi, vươn tay nhẹ nhàng kích thích đỉnh tiểu tiểu Nhã đang rỉ chất nhầy.
Ô Thuần Nhã nâng thắt lưng, chủ động đem thứ của mình đưa đến tay nam nhân, nhẹ giọng ngâm nga.
“Bảo bối, anh nhịn không được.” Đè lên người cậu, Tư Không Viêm Nghiêu thấp giọng nói.
Ô Thuần Nhã đỏ mặt ôm thắt lưng anh, “Ừ…Anh….Anh chậm một chút….”
Tư Không Viêm Nghiêu đẩy bộ vị đứng thẳng kia chầm chậm chen vào động khẩu khép kín.
“…..” Ô Thuần Nhã gắt gao cắn môi, đau quá.
Mới vừa tiến vào được phần đầu, Tư Không Viêm Nghiêu thấy cậu sắc mặt tái
nhợt, trên trán còn toát mồ hôi lạnh, đành phải lui ra ngoài.
“Bảo bối, xin lỗi, do anh nóng vội.” Cúi đầu nhẹ hôn khóe mắt rướm nước của cậu, Tư Không Viêm Nghiêu đau lòng nói.
Ô Thuần Nhã lắc đầu, rướn lên hôn môi anh.
Tư Không Viêm Nghiêu gập chân cậu nâng thành hình chữ “M” sau đó tiến lại gần.
Ô Thuần Nhã chớp mắt mấy cái, khẩn trương hỏi, “Anh muốn làm gì!”
Nam nhân không nói, búng lên mông thịt của cậu một cái, nhìn động khẩu hồng nhạt vì khẩn trương mà co rút, không khỏi nuốt nước miếng, càng tiến
sát lại….
“A!” Ô Thuần Nhã cả kinh, xúc cảm lành lạnh mềm mềm, khiến cậu biết đó là đầu lưỡi nam nhân.
“Đừng! Bẩn lắm!”
“Bảo bối, em mềm quá.” Liếm liếm nếp uốn, cảm giác được cậu khẩn trương, nam nhân ngẩng đầu, vươn một ngón tay, nhẹ nhàng tiến vào.
Ô Thuần Nhã hít sâu, cố gắn thả lỏng bản thân.
Cảm giác được cơ thể chính mình đã tiếp nhận được ba ngón tay của nam nhân, Ô Thuần Nhã nâng một chân khoát lên vai anh, đỏ mặt nói, “Ừm….tiến vào
đi….”
Tư Không Viêm Nghiêu bị cậu khơi lên hỏa khí dồn thẳng
xuống hạ bộ, vươn tay đỡ một chân cậu, sau đó một lần nữa tiến nhập vào
nơi mềm mại, vừa ẩm ướt lại vừa nóng bỏng kia.
“…..A….” Ô Thuần Nhã rên khẽ.
“Bảo bối, nóng quá.” Kích động khiến anh động thân nhanh liên tục.
Ô Thuần Nhã từ từ nhắm mắt cảm thụ lửa nóng của nam nhân đang di chuyển
trong cơ thể mình, hai tay ôm chặt cổ nam nhân, nâng eo hơi vặn vẹo phối hợp với chuyển động của anh.
Tư Không Viêm Nghiêu như mãnh thú động dục, một mực hướng vào phía sâu trong động thẳng tiến.
“Ưm….a a a a….” Ô Thuần Nhã thét chói tai ngửa đầu bắn lần thứ ba.
Tư Không Viêm Nghiêu cũng bị tràng thịt của cậu co rút nhanh kẹp đến thoải mái, đỉnh thật sâu hai cái, xong mới bắn lần đầu tiên vào trong cơ thể
cậu.
“Bảo bối, sinh cho anh thêm một thằng cu nữa đi.” Tựa trên
người Ô Thuần Nhã, Tư Không Viêm Nghiêu hôn lên cái trán rịn mồ hôi của
cậu, nhẹ giọng nói.
Ô Thuần Nhã mở to mắt nhìn nam nhân, khẽ gật đầu, “Được.” Bánh Bao bây giờ cũng chẳng bám cậu nữa, con lớn rồi không giữ được, ngày nào cũng chỉ biết chơi với Cảnh Hoán. Cậu làm phụ thân
mà cô đơn quạnh quẽ chết đi được!