Bánh Bao Mai Mối: PaPa Tổng Tài Theo Đuổi Lại MaMi!

Chương 133: Gây sự




#BooMew

Môi cô nhếch lên cười khẽ một tiếng, đứng dậy, tay nâng cằm của người phụ nữ lên.

" Làm gì mà chẳng được, cô chỉ cần biết so với cô... chức vị của tôi cao hơn. "

" Mày nghĩ mày lớn? " Người phụ nữ hất tay Đỗ Dương Xuân Hy ra hỏi.

" Để tao nói cho mày biết... do Chủ Tịch đang thấy cô đơn nên mới nhìn trúng mày lúc này thôi, nhưng cứ yên tâm vì rất nhanh... hôn thê của Chủ Tịch về, mày sẽ biết mày đếch là gì trong mắt của Chủ Tịch bọn tao. "

" Hôn Thê? " trong đầu Đỗ Dương Xuân Hy khẽ thốt lên.

Anh ta đúng thật biết giả vờ.

Đỗ Dương Xuân Hy cười thành tiếng.

" Haha... hôn thê hay không hôn thê thì liên quan gì đến tôi? Bớt lo chuyện bao đồng lại đi cô gái! "

Đỗ Dương Xuân Hy nói xong, tay bưng dĩa cơm định rời đi thì lại bị hai người phụ nữ chặn lại.

" Mày muốn đi? "

" Đâu có dễ như vậy! " cả hai cười gian xảo.

Đỗ Dương Xuân Hy cảm thấy có gì đó không đúng, những người xung quanh chỉ nhìn mà không hề có ý định đến can ngăn hành động của ba người này.

Đây có được gọi là một tập thể đang đe dọa cá nhân không?

" Đi ra. " Đỗ Dương Xuân Hy nheo mắt nguy hiểm thốt lên.

Hai người phía trước không hề có ý định bước ra, người phụ nữ đằng sau môi mím chặt, mắt lóe ra lửa cầm ly nước vừa đặt xuống lúc nãy tạt thẳng vào lưng Đỗ Dương Xuân Hy.

" A... xin lỗi nha giám đốc Đỗ, tôi không cố ý. " môi người phụ nữ nhếch lên nói.

Đỗ Dương Xuân Hy biết, hôm nay cô nhịn thì sẽ không yên ổn lâu, cô hít một hơi sâu, cúi đầu nhìn dĩa cơm trên tay.

Đỗ Dương Xuân Hy thốt lên.

" Các cô đang muốn làm gì thế? " cô lùi lại một bước, vờ như đứng không vững, dĩa cơm trên tay không cánh mà bay... úp thẳng lên đầu người phụ nữ sau lưng.

" A... " tiếng thét vang lên.

Người phụ nữ hai mắt trừng to đỏ ngầu.

" Mày... mày... " từ khuôn mặt đến tay chân cô ta đều mùi nước mắm.

" Tôi không cố ý... là do hai người đó xô tôi... " giả vờ... tôi cũng biết giả vờ nha.

" Đang trong giờ ăn, không lo ăn mà làm gì tụ tập đám đông thế? " giọng nói của Lâm Hà Quân vang lên...

" A... giám đốc Đỗ là tôi không đúng... cô... cô cũng không thể đem dĩa cơm đổ lên người tôi như vậy... "