Băng Tuyết Hoa

Chương 82: Cốc đào hoa




– Hai nha đầu các ngươi la cà ở đâu mà bây giờ mới quay về hả? Còn mang về một thứ vô dụng gì nữa kia? – Âu bà bà tức giận gắt lên, cái gậy đào liên tục gõ cộp cộp xuống sàn nhà được lót bằng gỗ.

– Bà Bà! – Hàn Băng Băng ôm lấy cái tổ rơm trong tay, trấn an con chim non lúc này đang bị tiếng nói của Âu bà bà dọa cho runlên bần bật, cái đầu nhỏ cúi thấp rúc càng thêm sâu dưới đáy tổ – Bà bà làm nó sợ rồi.

– Thế thì thế nào?

Nha đầu này còn dám bắt bẻ lão? Cái con chim kia sợ lão thì làm sao? Lão phải nhỏ tiếng lại chắc? Còn nữa, hai con nha đầu không biết sống chết này, một ngày không đem phiền phức đến cho lão là không yên phải không?

– Hai ngươi còn chưa hiểu rõ tình hình, đi xa như vậy, còn muốn đi đâu nữa hả?

Lần trước đi lạc sâu vào trong ma trận còn chưa có sợ?

Hàn Băng Băng không dám cãi cúi đầu im lặng.

Đào Hoa Cốc xung quanh được bao bọc bởi vách đá cheo leo, khắp nơi trong cốc đều được bày ma trận cùng mê cung vô cùng tinh diệu. Giống như một tòa thành khép kín, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Nếu bản thân không am hiểu hay quen thuộc, tuyệt đối không thể thoát ra được.

Hàn Băng Băng giữ lấy cái tổ rơm trên tay, nhún nhường nói– Chúng cháu chỉ đến hồ nước đi dạo một chút, sẵn tiện hái chút hoa quả.

Nơi đó chính là một trong số ít những nơi có thể thoải mái đi lại trong Đào Hoa Cốc này, không bày trận pháp, không kỹ xảo vát quái.

– Dạo quanh hồ thì việc gì phải mang nó về đây.– Âu bà bà chỉ vào sinh vật nhỏ trong tay Hàn Băng Băng, không nhìn thì thôi, nhìn rồi lại rước lấy một đống bực bội – Nó rất phiền toái, mau mang đi đi.

Trong nhà đã có hai cái phiền phức rồi, lão không có tâm tư chứa thêm một tiểu phiền phức như con động vật nhỏ đấy nữa.

– Bà bà… – Liễu Nhi thử năn nỉ.

– Còn không mang đi? – Nha đầu này vẫn còn muốn thương lượng?

– Bà bà! Cha mẹ anh chị của nó toàn bộ đã bị rắn cắn chết, nó may mắn sống sót – Hàn Băng Băng cẩn thận giải thích – Bà bà muốn chúng cháu đưa nó đi đâu bây giờ?

Nếu bây giờ để nó ra thế giới hoang dã bên ngoài kia, nhất định sẽ bị thú hoang ăn thịt. Cho dù không bị thú hoang ăn thịt đi nữa, một con chim non như nó căn bản không có khả năng sinh tồn trong thế giới tự nhiên.

– Nha đầu ngươi thấy nó ở đâu thì ném nó về chỗ đó.- Âu bà bà bực bội nói.

– Bà bà!- Hàn Băng Băng hạ giọng, cố gắng thuyết phục thêm lần nữa – Ngoài kia, nó sẽ chết mất.

Lão bà trừng mắt nhìn nàng, nét mặt nhíu chặt khó coi.

Bắt được một tia chần chừ trên gương mặt kia, Hàn Băng Băng thừa thắng xông lên.

– Bà bà! Bà bà nỡ để nó nhỏ bé yếu ớt như vậy gánh chịu sóng gió bên ngoài sao?

– Đó là….

– Cháu sẽ chăm sóc nó. Sẽ không để nó làm bà khó chịu đâu.

– Từ từ… – Bà có khi nào nói cái rắc rối đó có thể lưu lại hả?

– Liễu Nhi, đã muộn thế này rồi em còn không mau theo ta đi chuẩn bị thức ăn?

– Dạ?!!! – Liễu Nhi ngốc lăng giật mình nhìn tiểu thư, nhưng khi nhìn thấy cái nháy mắt ám hiệu kia thì lập tức hiểu – Vâng, em lập tức đi chuẩn bị.

– Khoan đã… – Bà còn chưa nói xong.

– Bà bà! – Hàn Băng Băng bước chần đến dùng tay dìu bà bà ngồi xuống ghế – Cháu bây giờ lập tức đi nấu điểm tâm. Hôm nay cháu còn đặc biệt pha cho bà một bình rượu, để cháu đi lấy.

– Từ từ! Ta đang nói là…

Nhưng nha đầu kia căn bản không đem lời nói của bà cho vào tai, nàng ta đặt chiếc tổ rơm ngay bên cạnh bàn, không để ý đến bà đang kháng nghị đầy mình nâng vạt áo gọn gàng đi ra khỏi phòng.

– Hai đứa tiểu nha đầu ngươi….– Âu bà bà nghiến răng nghiến lợi, cây gậy đào gõ xuống từng âm thanh chói tai lên sàn nhà. Bà sớm biết con nha đầu Băng Băng kia không đơn giản như cái vẻ ngoài mong manh vô tội, nhưng vẫn bị ứng biến chớp nhoáng của nó gạt vào tròng.

Thật vô lễ, lão căn bản còn chưa nói xong thì cả hai đứa đã vù vù nói nhanh rồi đi mất.

Tức chết lão.

Con chim non trong tổ ngu ngốc không hiểu ngước cổ nhìn về phía bà, đôi mắt hổ phách ngô nghê ngây dại lại có chút sợ sệt chớp chớp vài cái.

– Nhìn cái gì mà nhìn? – Bà lớn giọng quát – Đừng tưởng ngươi nhìn ta nhiều như vậy thì ta sẽ mềm lòng.

Bà lườm nó từ đầu đến đuôi. Con chim nhỏ chỉ có một lớp lông mao bao phủ quanh người, mỏng manh đến đáng thương. Lớp lông mỏng nơi có nơi không, lộ ra thân hình gầy gò ốm yếu. Âu bà bà càng nhìn càng thấy không vừa mắt, hắng giọng mắng.

– Gầy ốm như ngươi, nuôi liệu có sống được không chứ? Hay là chỉ tốn gạo cơm?

Mà con nha đầu Băng Băng kia nói năng rõ ràng là hàm hồ. Nó chăm sóc? Nó có gạo có cơm sao? Đừng quên là nó cũng đang ăn nhờ ở đậu ở nhà bà đấy nhé.

Nhưng để cái sinh vật phiền hà này chết trong nhà của lão cũng không phải ý kiến hay.

Âu bà bà tâm không cam, tình không nguyện. Mặt mày khó chịu hùng hùng hổ hổ mắng một tràng thật dài nhưng chỉ có một con chim ngốc ngồi nghe. Càng khó chịu hơn, bà lại hùng hùng hổ hổ lấy trong vạt áo ra một cái lọ trắng, dốc xuống lấy một viên thuốc màu cam nhạt ném vào cái tổ của con chim con – Ăn đi! Thật phí linh dược của ta mà.

Không rõ là hiểu ý hay không, nó nhu thuận cúi đầu mở ra cái mỏ nhỏ nhắn, đem viên thuốc màu cam kia ngậm lấy, nuốt chửng qua yết hầu.

– Kể ra cũng biết nghe lời – Bà gật đầu có chút hài lòng, nhưng chợt nhớ ra gì đó lại không nhịn được mà lớn tiếng – Sống hay không là kệ ngươi.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng bật mở, Hàn Băng Băng sắc mặt hơi ửng đỏ đi vào. Bước chân của nàng đi tới bên bàn, đặt bình rượu sứ đang chứa bên trong thứ rượu ngọt lành thơm ngon lên bàn.

Âu bà bà nhìn gương mặt có chút đỏ của nàng, nhíu chặt chân mày – Tiểu nha đầu ngươi làm sao vậy?

– Cháu không sao. – Hàn Băng Băng cười nhẹ nhàng – Bà bà! Bà bà chịu cho cháu nuôi nó nhé?

– Ta khi nào thì nói như vậy – Bà hung hăng trợn mắt, thô lỗ cầm lấy bình rượu trên bàn mở ra uống lấy một ngụm, hương vị thơm ngon cực phẩm trong bình khiến sự nóng nảy của bà có chút xuôi đi, nhưng lời nói cũng không bớt đi phần gay gắt – Là ngươi đưa nó về, tự đi mà lo lấy.

Nói xong cầm theo bình rượu, không thèm nhìn lại bước ra khỏi nhà.

Hàn Băng Băng nhìn theo bóng lưng của bà khuất đi rồi mới ngồi xuống ghế, nàng xoa nhẹ cái đầu trơn mềm của con chim con cười dịu dàng – Bà bà chỉ là hơi hung dữ, em đừng sợ.

– Tiểu thư! – Liễu nhi lúc này cũng từ bên ngoài chạy vào phòng, hiếu kỳ hỏi – Bà bà nhượng bộ rồi?

– Ừ! – Nàng gật đầu, đem chiếc tổ rơi đưa vào tay Liễu Nhi, chống người dậy đi đến phòng ngủ – Em cho nó ăn nhé, ta đi ngủ một chút.

Lúc này Liễu Nhi mới chú ý đến sự bất thường của chủ tử, nàng hơi thấp thỏm nhìn vẻ mặt đỏ bừng của tiểu thư – Tiểu thư không sao chứ?

Tiểu thư tửu lượng rất kém, bây giở hẳn là đã chuếnh choáng rồi đi.

Hàn Băng Băng gật đầu đi về phòng. Nàng nằm trên giường ôm lấy chăn bông, mơ hồ nhìn bầu trời vào lúc hoàng hôn mang một màu đỏ rực. Bóng đêm che lấp, cũng kéo nàng đi vào trong mộng. Hương rượu thơm ngọt vẫn còn lưu lại nơi đầu môi, khóe môi xinh đẹp của nàng khẽ cong lên mơ màng.

Nàng say rồi.

Nàng biết.

Nhưng say rồi, dường như lại càng nhớ người đó hơn.

Nhớ tới người đó từng ôm lấy nàng trong ngực, ôn nhu hôn nàng. Chén sứ tinh xảo trong tay hắn nhẹ nhàng xoay xoay, nét mặt anh tuấn giảo hoạt của hắn lại ghé sát gương mặt nàng thì thảo hỏi.

“ Mao Đài! Nàng có muốn thử không?”

.

.

Ở nơi Bắc Thành xa xôi, bóng dáng nam nhân cao lớn tĩnh lặng đứng trên tòa lầu Thiên Vân Các. Ánh mắt của hắn nhìn về phía xa, giống như cố gắng ở trong màn mây phủ kín trên bầu trời cao kia tìm kiếm một điều gì đó.

Một cơn gió lạnh thổi qua. cuốn tung mái tóc dài của hắn, tấm giáp màu bạc cao quý trên người ánh lên những ánh sáng phản chiếu của hoảng hôn rực đỏ. Hắn đứng cô độc một mình dưới ánh hoàng hôn lạc lõng, im lặng đem nỗi nhớ nhung lan tràn khắp huyết mạch trong cơ thể. Ngón tay hắn cẩn thận xoay nhẹ chiếc vòng vải màu đen trên cổ tay, giống như đang chạm đến một thứ báu vật, chậm rãi xoay hàng số màu trắng lên một nấc, rồi một nấc.

– Vương gia! Đã đến lúc khởi hành rồi! – Một tiếng gọi từ phía sau nghiêm trang cất lên, đánh động dòng suy nghĩ đang lưu chuyển của nam nhân ấy.

Hắn vẫn vứng chắc đứng nguyên như cũ, nhìn về phía mặt trời dần dần bị nhấn chìm bởi màn đêm. Ánh mắt sắc lạnh của hắn đem nơi mềm yếu nhất trong tâm trí mình che giấu thật sâu, tiếng nói lạnh lùng dường như mang theo một sự cứng rắn cùng âm u khiến kẻ địch nghe thấy mà khiếp sợ.

– Đã chuẩn bị chưa?

– Đã hoàn thành. – Người nam nhân quỳ dưới chân hắn vẫn cúi đầu, giọng nói nghiêm trang không hề chậm trễ dùng lời nói ngắn gọn nhất khai báo tường tận. – Toàn quân chỉ đợi chỉ thị của Vương gia.

Sự dịu dàng cuối cùng trong đáy mắt hắn cuối cùng cũng hoàn toàn tắt đi, người nam nhân tôn túy mạnh mẽ xoay người, bước thẳng xuống lầu. Chiếc áo choàng màu đen của hắn đong đưa, mang theo ngạo khí của hắn tỏa ra ép ngạt người đối diện. Hắn bước từng bước điềm tĩnh rời khỏi, đứng trước ba quân hùng tráng cất tiếng nói lạnh lùng nhưng uy nghiêm.

– Khởi hành.

Nước lân bang phía Bắc xảy ra lục đục, tạo ra loạn chiến nhằm đàn áp Thiên Diệp Quốc. Bắc Thành Vương vì quốc gia gửi tấu sớ tới triều đình, nguyện ý thân chinh. Được sự chấp thuận của thánh thượng, mang theo một vạn binh mã xuất phát trấn thủ biên quan phía Bắc, dẹp loạn quân ở phía Bắc. Chính thức tiến vào một cuộc trường chiến mang đầy khói lửa cùng máu tanh.

Một cuộc trường chiến dự đoán sẽ kéo dài 10 năm.

.

Hàn Băng Băng thoải mái ngồi trên chiếc ghế mây dưới bóng cây hoa đào, trên đùi cái tổ nhỏ xù xì rung động không chịu yên một chỗ, con chim nhỏ bên trong không ngừng náo loạn ngửa cổ lên đòi ăn.

– Đói rồi sao? – Nàng mỉm cười, lấy một mẩu thức ăn mềm đưa tới miệng nó. Con chim nhỏ hấp tấp ngậm lấy, nóng lòng nuốt xuống.

Một tháng trôi qua, con chim non mà nàng cứu về hôm ấy cũng đã cứng cáp đẫy đà hơn trước.

Trên bầu trời cao có đàn chim bay qua, mỗi còn đều sải dài đôi cánh rộng tung hoành trên bầu trời. Con chim nhỏ trong ổ rơm ngước đầu nhìn theo, đôi mắt đen ngơ ngác nhìn lên bầu trời rồi nhìn về phía nàng như muốn hỏi điều gì đó.

Hàn Băng Băng giống như hiểu rõ ý nghĩ trong đôi mắt ấy.

Đã một tháng rồi, nhưng nó không bay được.

Mỗi ngày con chim nhỏ này đều nằm im trong ổ. Mặc dù thân hình đã lớn dần lên nhưng vẫn rất gầy gò, cho dù nàng cho nó ăn bao nhiêu, thân hình nó cũng không thể to lớn phổng phao như những con chim khác, càng không nói là con Bạch Điểu to lớn khi đó nàng nhìn thấy.

Nhưng vấn đề quan trọng chính là, cho dù đã một tháng trôi qua, nó vẫn không thể bay được. Hay là do nàng sai sót, giống loài của nó so với những con chim bình thường tiến trình trưởng thành sẽ đặc biệt dài hay sao?

– Không sao, rồi em sẽ bay được thôi. – Nàng mở miệng trấn an, vẫn cẩn thận đút cho nó ăn, ngón tay xoa xoa cái đầu nhỏ đang ngúc ngoắc qua lại.

Đột nhiên từ phía sau có tiếng nói bực dọc quen thuộc – Nó suốt ngày ăn với ngủ, hết ngủ rồi lại ăn, làm sao mà bay được chứ?

Hàn Băng Băng kinh ngạc quay lưng lại – Bà bà ! Bà về nhà sớm vậy?

– Ngươi muốn ta không về à? – Âu bà bà chống gậy bước gần đến, lấy trong người bình rượu rỗng đặt lên chiếc bàn đá. – Về lấy rượu đi.

Chiếc bình đã sớm rỗng không. Hàn Băng Băng lắc nhẹ bình rượu trong tay, không khỏi cau chặt đôi mày liễu – Bà bà, bà bà uống nhiều rượu quá sẽ không tốt cho sức khỏe.

Mỗi ngày bà bà đều uống hơn một bình. Nổng độ của rượu này lại cao như vậy, chắc chắn sẽ say.

– Chuyện của ta không khiến ngươi quản. – Âu bà bà cau mày nói lớn lên. Nha đầu này đúng là càng ngày càng không biết phép tắc, bây giờ lại còn dám giáo huấn bà nữa sao?

– Bà bà, cháu là lo cho bà…

– Nhiều lời quá. – Âu bà bà bắt đầu quát mắng. Thân mình còn chưa lo được, còn muốn lo cho bà sao, thật không biết tự lượng sức mình. – Còn không mau đi lấy rượu đi.

Biết rõ nói thêm cũng không được, Hàn Băng Băng thở dài đặt cái tổ chim xuống đi về phía nhà trúc. Âu bà bà ngồi xuống chiếc ghế mây, lại không nhịn được mà mở miệng mắng.

– Thực là một con nha đầu miệng lưỡi trơn tru.

Mỗi lần con bé đó mở miệng là lại một tràng triết lý khuyên ngăn nhảm nhí.

Con chim nhỏ nằm trong ổ vẫn như cũ ngước đầu ra, đôi mắt hổ phách ngu ngốc nhìn lão bà bà ngồi trên ghế đang không ngừng lẩm bẩm những ngôn từ mà nó nghe không hiểu.

– Ngươi đừng có nhìn ta – Bà mắng lớn, nhìn thân hình gầy gò của nó cảm thấy thật không vừa mắt. Mặt nhăn mày nhíu lấy trong mình một viên linh đơn rồi đưa trước miệng nó. Cho dù thế nào cũng không quên cằn nhằn. – Ngươi đúng là cái thùng không đáy, ăn mãi cũng không lớn được.

” Bà bà, cháu là lo cho bà”

– Lo với chả lắng.

Thật phiền phức.

Hàn Băng băng từ gian nhà trúc cầm theo bình rượu đi tới. Âu bà bà nhìn bình sứ trong tay nàng, không khỏi nhíu mày– Cái bình của ta đâu?

Cái này rõ ràng không phải cái bình vừa nãy bà đưa cho nha đầu này.

Còn nữa, cái bình của bà không có nhỏ như vậy.

– Vừa nãy khi lấy rượu cho bà bà, cháu vô ý làm vỡ mất – Hàn Băng Băng cúi đầu hối lỗi, giọng nói mềm mại rõ ràng là rất ngoan ngoãn, nhưng lại không nhìn ra được một điểm hối hận trong giọng nói của nàng. – Bà bà, bà bà tạm thời dùng cái này nhé.

– Nha đầu ngươi…- Rõ ràng là nó cố ý.

– Bà bà! Tửu lượng của cháu rất kém – Nàng quả nhiên không chút sợ hãi tiếp tục giải thích – Mỗi ngày cháu chỉ có thể pha chừng đó rượu cho bà bà thôi. Nếu bà bà muốn uống thêm thì hãy xuống hầm nhé.

Cơn giận dữ tràn lên giống như muốn đem đỉnh đầu của bà bốc hơi từng đợt. Âu bà bà tức đến mức mắt muốn nổ đom đóm, nhưng lại không thể nói được gì. Con nha đầu này… rõ ràng là cố tình muốn ép bà vào khuôn khổ. Suốt một tháng nay bà đều uống rượu do nha đầu này đích thân pha chế, lâu dần sinh quen, sớm đã không thể uống rượu dưới hầm được nữa. Bây giờ, thứ rượu có hương vị bình thường đó sớm đã không thể làm hài lòng cảm giác của bà.

Sớm biết con nha đầu này không ngoan hiền như vẻ bề ngoài. Nhưng bà chắc chắn sẽ sớm bị nó làm cho tức chết.

Giận đến khô cả họng, bà mở nắp bình rượu uống một ngụm lớn. Lại lập tức phát hiện, rượu hôm nay tuy hương vị vẫn như cũ, nhưng rõ ràng trong rượu có một thứ không bình thường.

Nha đầu này dám pha loãng rượu.

Đây là nó cố ý muốn bà tức chết có phải không?

Âu bà bà tức giận đứng dậy toan ném vỡ bình sứ, cái miệng mở ra hít thở dồn dập muốn chửi mắng một hồi. Tay vừa đưa lên, Hàn Băng Băng đã vội vã ngăn lại. – Bà bà, một ngày chỉ có một bình đó thôi, nếu làm vỡ rồi sẽ không còn nữa đâu.

Bàn tay của bà cứng đờ giữa không trung.

Tức chết lão rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Cơn giận trong ngực giống như quả bóng đang bị thổi đầy hơi, áp lực cùng đè nén khiến bà càng thêm bực bội, thực không biết phải xả đi đâu.

Không nghĩ muốn tiếp tục nhìn con nha đầu hở tý là chọc giận bà nữa. Âu bà bà tức tối xoay người phi thân qua vườn đào, khi rời đi vẫn còn có thể nghe thấy tiếng gọi quan tâm của nha đầu kia.

– Bà bà, bà bà uống ít một chút nhé.

– Phiền hà! – Bà nhăn mặt cằn nhằn, trên mặt chỉ có biểu cảm chán ghét bực bôi. Nhưng sâu trong đôi mắt kia, nơi trái tim mềm mại vẫn còn đang đập đều đặn đang dần chảy qua một một dòng nước nóng ấm mà suốt bao nhiêu năm qua khi một mình tồn tại ở dưới u cốc này bà không thể nào cảm nhận được.

.

– Tiểu thư! Bà bà quay về lấy rượu rồi lại đi ngay sao?

– Phải! – Hàn Băng Băng gật đầu, đôi tay khéo léo khuấy đều nồi canh hầm nghi ngút hương thơm đang sôi trên bếp.

Liễu Nhi nhón chân sắp xếp lại tủ bếp gọn gàng trở lại. Âu bà bà lại đi vắng, nhưng bà lại không nói gì trước với nàng. Thật là, uống công nàng nấu nhiều cơm như vậy, bây giờ lại để thừa lương thực nữa rồi.

Lại nói, mấy ngày hôm nay bà bà suốt ngày xuất cốc ra ngoài. Mỗi lần đi đều hùng hùng hổ hổ bắt tiểu thư nàng pha rượu rồi mới rời đi. Nhưng rốt cuộc là bà đang làm gì?

Mùi canh hầm thơm nức lan tỏa trong gian bếp nhỏ, đánh thức con chim non đang thiu thiu ngủ từ bao giờ. Thân mình của nó nó động đậu trong ổ rơm, ngóc đầu lên nhìn Hàn Băng Băng chăm chú.

Hàn Băng Băng trao cái thìa cho Liễu Nhi, bản thân đi dến bên cửa sổ ôm lấy cái tổ rơm, cầm lấy một chiếc gói nhỏ treo trên tường lấy lương thực đút cho con chim non đang đói bụng.

– Tiểu thư! – Liễu Nhi nhìn cái tổ rơm trong lòng tiểu thư cười cười– Nó quả thực là ăn rất nhiều.

– Phải! – Hàn Băng Băng cười nhẹ, lấy một miếng lương khô bỏ vào miệng con chim nhỏ. – Liễu Nhi! Em có biết mấy hôm nay bà bà đi đâu không?

– Em cũng không biết – Liễu Nhi thật thà lắc đầu. Tung tích của bà bà vẫn luôn thần bí nha – Em thấy gần đây bà bà có vẻ xuất cốc nhiều hơn trước đây, nhưng tối vẫn quay về ăn cơm.

– Xuất cốc sao? – Nghe cũng có lý lắm.

Bên ngoài nổi lên trận gió mạnh mẽ, cuổn tung cánh hoa đào khiến bầu trời như biến thành một đải lụa hồng phây phất, uyển chuyển xoay tròn . Gió bay thổi nhẹ mái tóc đen mượt của nàng, con chim nhỏ bé kêu lên khe khẽ, rúc mình thêm sâu vào cái ổ rơm. Hàn Băng Băng nhìn theo cánh đào rơi, làn nước hồ thu lay động. Trong lòng dâng lên một nỗi xao xuyến khó nói rõ.

Chợt nàng hướng mắt đến căn phòng trúc phía xa.

Nơi đó, từ ngày nàng tỉnh lại ở Đào Hoa Cốc đến này vẫn chưa từng bước vào. Nó luôn luôn bị đóng kín, giống như đang sở hữu một thứ bí mật lẳng lặng che giấu ở nơi u cốc thâm sâu này.

Nàng hiếu kỳ bước lại gần, lần đầu tiên bước lên bậc cửa của căn phòng này. Đôi mắt nàng theo khe hở của ánh cửa nhìn vào bên trong, kinh ngạc phát hiện ra bên trong tất cả đều là những kệ sách lớn.

Từng chồng từng chồng được sắp đặt song song với nhau..

Ở đây có sách? Lại còn rất nhiều.

Nàng bước đến bên cửa, đưa tay lên toan mở ra cánh cửa đang đóng kín kia.

– Không được vào! – Một tiếng thét hăm dọa vang lên chói tai, nguồn nội lực mạnh mẽ không rõ từ đâu lao thẳng về phía Hàn Băng Băng, đánh ngã nàng ra ngoài. Sức lực cùng động tác đều không có một chút nương tay, vừa mạnh vừa chuẩn.