Băng Tuyết Hoa

Chương 56: Rượu say loạn tính




Một lần nữa nghiệm chứng, giác quan của vị Đoàn tướng quân nào đó là vô cùng chính xác.

Vị Bắc Thành Vương sau khi biết tin bọn họ tới phủ liền đích thân ra cửa môn. Khi giáp mặt một lời cũng chưa kịp nói, vội vàng dỡ lấy thiếu nữ đã mềm nhũn trong tay Bạch Diễm Tuyết. Hắn ngạc nhiên phát hiện tình trạng của nàng có chút kỳ quái, lo lắng vỗ vỗ má nàng. Ai ngờ Hàn Băng Băng nặng nề mở ra cặp mắt mơ màng nhìn thấy hắn liền yên tâm cười ngây ngô, sau đó vươn tay ôm chặt lấy người hắn… hoàn toàn bám dính lấy.

Tần Viễn Kỳ nhìn kỹ biểu tình của nàng, liền mơ hồ hiểu ra.

Sau đó, lập tức trở nên tức giận.

– Bạch Diễm Tuyết! Muội dám chuốc Băng Nhi uống rượu?

Bạch Diễm Tuyết bị Tần Viễn Kỳ mắng một tiếng liền sợ hãi co rúm người. Sự to gan lớn mật bình thường tất cả đều bị dọa chạy mất. Nàng bất an ấp úng – Muội… muội cũng không ngờ tửu lượng của Băng Băng lại thấp như vậy

Thực sự là thấp đến mức khiến nàng trở tay không kịp.

Với vị tiểu muội tính tình nghịch ngợm trời đất không sợ này của mình, Tần Viễn Kỳ đúng là không còn gì để nói. Nhưng còn nam nhân kia thì sao?

– Đoàn Hắc Huân! Ngươi đừng nói với ta chuyện này là do ngươi mặc kệ cho muội ấy làm loạn.

Chẳng lẽ Bạch Diễm Tuyết muốn nổi loạn, hắn cũng như vậy mặc kệ cho muội ấy làm gì thì làm? Quậy phá đến mức vô pháp vô thiên?

Đoàn Hắc Huân hít sâu một hơi, hắn có phần chột dạ vuốt nhẹ sống mũi thờ ơ đáp lại – Chuyện này… mạt tướng cũng không có biện pháp.

.

Hoàn toàn là một bộ dáng phủi hết trách nhiệm.

.

Tần Viễn Kỳ thật sự là tức đến nghiến răng nghiến lợi.

.

Tửu lượng của Băng Nhi kém như vậy, nhưng không có nghĩa là không ý thực được bản thân mình đang làm gì. Lý trí của nàng rất mạnh, chính hắn cũng đã từng chứng kiến qua. Cho dù thế nào đi nữa cũng sẽ giữ lại một tia lý trí để quay về phủ, chứ không phải đến mức say không rõ gì cả như bây giờ.

Hắn ôm Hàn Băng Băng lên, nghi ngờ chất vấn – Muội bắt nàng uống bao nhiêu?

Bạch Diễm Tuyết cắn chặt cánh môi đỏ mọng. dưới ánh mắt chằm chằm của biểu ca rốt cuộc không dám dấu diếm, cúi đầu lắp bắp trả lời – Chỉ… chỉ hơn một ly Nữ Nhi Hồng.

.

Chỉ hơn một ly?!!!

.

Tần Viễn Kỳ nheo lại con ngươi thâm trầm.

Bảo bối của hắn chỉ cần ngửi thấy mùi rượu hơi nặng một chút cũng sẽ đỏ mặt. Mao Đài nàng chỉ cần một ngụm nhỏ cũng đủ để trở nên thần trí mơ hồ. Tiểu a đầu này lại chuốc nàng hơn một ly Nữ Nhi Hồng, khó trách…

– Ưm… – Người trong ngực hắn kêu khẽ một tiếng, đôi tay trắng nõn vòng quanh bờ vai của Tần Viễn Kỳ bám thật chật, cái đầu nhỏ dụi dụi trên lồng ngực ấm áp – Viễn Kỳ…Em muốn ngủ…

Tần Viễn Kỳ nén lại tức giận, cẩn thận bế nàng lên – Ngoan! Ta đưa nàng về phòng rồi mới ngủ có được không?

Ánh mắt sắc bén của hắn liếc qua tiểu muội đang hối lỗi cúi gằm mặt xuống kia. Bực bội nhìn nam nhân điềm tĩnh đứng phía sau, hừ một tiếng khiến Bạch Diễm Tuyết nghe thấy sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

– Hắc Huân! Chuyện còn lại ngươi tự mình xử lý đi.

Đoàn Hắc Huân đơn giản gật đầu.

Tần Viễn Kỳ nhẹ nhàng bế nữ nhân trong ngực quay người rời đi. Chuyện ngày hôm nay, cứ để nàng tỉnh lại rồi sẽ nói sau.

.

Đoàn Hắc Huân nhìn nam nhân cao ngạo kia khuất bóng rồi quay trở về nữ nhân ủy khuất cúi đầu trước cửa môn. Bộ dạng đáng thương của nàng khiến hắn không khỏi mềm lòng, đành thở dài đến gần ôm lấy vai nàng, thấp giọng dỗ. – Đi! Chúng ta quay về.

Bạch Diễm Tuyết đi theo hắn bước lên kiệu, nỗi uất ức dồn nén cuối cùng cũng chỉ có thể trút sang nam nhân bên cạnh. Nàng túm lấy vạt áo của hắn làm khăn tay lau nước mắt, chẳng thèm để ý giá trị của lớp cẩm y quý giá trong tay làm bằng chất liệu gì.

– Biểu ca thật quá đáng, sao có thể hung dữ như vậy? Băng Băng trước khi trở thành vị hôn thê của huynh ấy còn là tiểu muội ngoan của ta.

Vậy mà bây giờ nỡ lòng nào mắng nàng như thế.

.

– Oa… Biểu ca thật đáng ghét, là đồ trọng sắc khinh muội.

Nam nhân ngồi bên cạnh vỗ nhẹ bờ vai thanh mảnh của nàng tỏ vẻ am hiểu, tùy ý để nàng trút giận lên tay áo. Tuyệt không vì việc nàng lấy tay áo của mình lau nước mắt hay giằng xé mà nhíu chân mày lấy một chút.

– Đừng khóc! Nàng cũng không phải là không có cách trả thù.

Hắn như cố ý mà vô tình gợi ý cho nàng.

Bạch Diễm Tuyết ngước gương mặt xinh đẹp long lanh nước mắt kia, trí tuệ vốn dĩ khá nhanh nhạy trong lúc này cũng bị nam nhân quỷ kế đa đoan này làm cho trì trệ trong phút chốc, thật ngây ngốc hỏi – Có cách gì?

Nụ cười trên môi hắn rất đẹp, rất… thiện ý. – Vương gia không phải sẽ cử hành hôn lễ vào ngày 10/10 năm nay sao? Cũng là thành thân trước nàng đi.

– Đúng. – Nàng không hiểu gật đầu, mớ hỗn độn trong đầu khiến nàng hoàn toàn bị lạc trong ý tứ của hắn.

– Nàng cũng sắp tổ chức hôn lễ không phải sao? – Biểu hiện trên gương mặt hắn thập phần thành thực, không lộ đến nửa điểm sơ hở. Lời nói cũng mang đậm thành ý mang nàng lạc vào mê võng – Ta nghĩ… nếu trước khi vương gia tổ chức hôn lễ một ngày, Xuất hiện một lễ cưới so với vương gia long trọng bề thế hoàn toàn không kém cạnh.. Lúc đó… vẻ mặt của vương gia hẳn sẽ vô cũng không tốt.

.

Cũng không sai.

.

Biểu ca nếu biết người ta tính kế trước hôn lễ của mình… tâm tình chắc chắn sẽ vô cùng không tốt.

.

Bạch Diễm Tuyết cắn môi, hồ nghi suy nghĩ. Hắn nói mọi chuyện đều rất có lý, nhưng sao nàng nghĩ thế nào cũng có điểm không đúng lắm. Giống như bản thân mình đang bị người ta bày kế chờ mình nhảy vào. Nhưng rốt cuộc cái hố đấy là cái gì nàng lại nhìn không ra.

Thật hiếm khi vị tiểu thư của Bạch Tướng Quân Phủ lại trì độn ngước mặt lên, đôi môi đỏ mọng bật ra một câu hỏi vô cùng… vô cùng thuần khiết.

– Nhưng mà phải là đám cưới của ai?

.

Tướng quân của triều đình Đoàn tướng gia trẻ tuổi tài cao vô cùng chiều chuộng vuốt ve đỉnh đầu của nàng, nụ cười của hắn năm phần ôn nhu, năm phần yêu kế đem nàng nửa thật nửa gạt ôm vào lòng mình.

– Đừng lo lắng, mọi việc ta sẽ thu xếp cho nàng.

Cả Bắc Thành này, hôn lễ duy nhất có thể sánh ngang về tầm ảnh hưởng cũng như bề thế với hôn lễ của Bắc Thành Vương chỉ có một. Ngoài liên hôn của tướng gia hai nhà Đoàn Bạch, hôn lễ của hắn và nàng ra… còn có thế lực khác có đủ can đảm hay nhân lực thể làm cái chuyện hoang đường cũng như lớn mật này hay sao?

.

.

.

Tần Viễn Kỳ ôm theo Hàn Băng Băng trở về Huyền Lâm Viện, hắn giữ lấy nàng đứng trên tấm thảm lông thú, nghĩ muốn giúp nàng tháo giày. Nhưng thiếu nữ này lần này khi say rượu lại giống như keo dán bám dính lấy người hắn, dù thế nào cũng không buông. Tần Viễn Kỳ khom người quỳ xuống thảm lông, đặt nàng ngồi trên đùi mình, thật dịu dàng vuốt ve gò má đỏ hồng của nàng ôn tồn dỗ dành – Băng Nhi! Nhấc chân lên một chút, ta tháo giày giúp nàng.

Hàn Băng Băng mờ mịt mở ra cặp mắt mơ màng nhìn hắn, dường như vẫn không hiểu được hắn đang yêu cầu cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhấc chân lên.

– Ngoan lắm! – Hắn cưng chiều hôn lên mặt nàng một cái.

Dường như nàng rất vui vẻ, đôi tay trắng nõn như tuyết ôm chặt lấy cổ hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn dụi nhẹ trên cổ hắn, ánh mắt của nàng mơ màng lưu chuyển trên đường nét anh tuấn trên gương mặt yêu nghiệt kia, cười khúc khích.

– Viễn Kỳ! Em đã bao giờ nói chàng rất đẹp chưa?

– Đẹp sao? – Cách dung từ của nàng khiến hắn vô thức nhíu mày. Là nam nhân, đương nhiên hắn cũng không muốn nàng dùng những từ nói về nét đẹp của nữ nhân dùng trên người mình. Nhưng nàng trong lúc này, khiến hắn không khỏi nhớ đến một hình ảnh mơ hồ nào đó trong quá khứ. Mỹ nhân mê người này cũng tương tự như lúc này dựa sát vào người hắn, trong cơn say mơ hồ hỏi rằng.

“ Nhìn gần như vậy, gương mặt của ngươi cũng không tệ.”

“ Nhưng bất quá… kỹ thuật hôn của ngươi thật không tồi.”

– Hình như… nàng không chỉ khen ta đẹp đâu.

– Thật không tốt chút nào – Nàng nghiêng đầu, ngón tay vòng ra trước xoa lung tung trên mặt hắn – Rõ rang là nam nhân, sao bề ngoài lại yêu nghiệt như vậy?

Hắn bật tiếng cười khẽ, vòng tay ôm lấy eo nàng thật chặt – Nàng không thích?

Nàng không trả lời, nụ cười trên môi càng thêm ngây ngô mà dụi đầu trên người hắn díp mắt lại, hơi thở thật nhẹ nhàng như lông vũ phả xuống cổ hắn.

.

Nàng thật sự là say quá rồi.

.

Tần Viễn Kỳ thở dài đứng dậy nghĩ muốn bế nàng về phía giường ngủ. Bỗng nhiên tiểu nữ nhân trong ngực hắn tưởng rằng đã thiếp đi lại yêu cầu một việc rất động trời.

– Giúp em cởi áo đi.

– Sao?

Hắn sợ rằng chính mình nghe nhầm mà hỏi lại. Nhưng nàng lại không yên trực tiếp vùng vằng vươn tay kéo lung tung thắt lưng bằng vải lụa, thực sự muốn trước mặt hắn mà thoát y phục.

– Từ từ đã! – Tần Viễn Kỳ vội vã giữ lấy tay nàng, không cho phép tiếp tục làm loạn. Ánh mắt của nàng ngơ ngác không hiểu chuyện khiến lần đầu tiên hắn rơi vào tình thế bất ngờ này không khỏi bối rối. Hắn vẫn biết khi say tính cách của nàng rất khác thường, còn đặc biệt lớn mật. Nhưng nếu nàng cứ tiếp tục kích thích hắn thế này, chính hắn cũng sẽ không dám đảm bảo được bản thân mình trong lúc nàng thần trí mơ hồ thế này mà lảm ra chuyện gì vượt quá giới hạn đâu.

.

Từ trước đến nay, Tần Viễn Kỳ hắn vỗn dĩ đã không phải là quân tử.

.

Nghĩ lại nghĩ, kẻ không phải quân tử là hắn không còn cách nào khác trong hoàn cảnh rối rắm hiện tại liên tục hít sâu, kiên nhẫn dỗ dành thiếu nữ trong ngực– Ngoan! Mặc y phục chỉnh tề một chút rồi đi ngủ.

– Nhưng mặc nhiều như vậy sẽ rất khó chịu. – Hàn Băng Băng bất mãn kháng nghị.

– Được! – Tần Viễn Kỳ đành thỏa hiệp, giúp nàng tháo xuống lớp vải lụa màu trắng tinh khiết. Không còn cách nào, hắn không thể để nàng trong tình thế nhạy cảm thế này làm loạn được, lúc đó chỉ e mọi chuyện sẽ không như ý hắn mà trệch ra khỏi tầm kiểm soát.

.

.

Da thịt của nàng ẩn hiện mơ hồ dưới lớp trung y mỏng manh khiến cổ họng của hắn không khỏi thắt lại. Cố gắng đem lực chú ý của bản thân mình rời khỏi thân người chuyển đến gương mặt nàng, liền phát hiện hành động này còn thất sách hơn.

.

Làn da nàng đỏ bừng như táo đỏ, cặp mắt mơ màng chất chứa sóng tình rung chuyển nhìn hắn không rời mắt. Cánh môi đỏ mọng ẩm ướt kia hơi hé mở, tỏa ra hơi thở mềm mại cùng hương rượu mê say khiến người ta muốn chìm đắm.

– Băng Nhi.

Nụ cười của nàng càng thêm mê ly, đôi môi mềm mại như cánh sen thơm ngát ghé sát trên môi hắn. Thần thái yêu mị giống như yêu tinh vừa thức giấc muốn câu dẫn nam nhân, khiến bất cứ nam nhân nào cũng vì nàng đem lòng si mê cùng thuần phục.

Cũng đồng thời khiến nam nhân bên cạnh nàng là hắn dâng lên khát khao chiếm đoạt tội lỗi.

.

.

Cơ thể nam tính xôn xao cảm xúc, thân thể khô nóng nhen nhóm dục vọng khiến Tần Viễn Kỳ nghĩ muốn đem nữ nhân không biết thế nào là nguy hiểm này nhấn lên giường, để bản thân mình đắm đuối trong vòng tay của nàng, mặc kệ nàng đồng ý hay kháng nghị mặc sức chiếm đoạt nghiền nát lấy.

.

Một lần lại một lần cố gắng giữ lấy tự chủ của bản thân, hắn tuy không phải quân tử, nhưng cũng không cầm thú tới mức có thể ép buộc nàng trở thành của mình.

.

Có lẽ đêm nay hắn nên ở lại Thiên Phong Cơ đọc sách cả đêm thật tốt lắm.

.

Hàn Băng Băng cách theo tầng lớp y phục dường như cảm giác được dục vọng của hắn. Nàng cười mị hoặc, nhón chân kéo thân người cao lớn của hắn xuống cắn nhẹ lên bờ môi dưới của hắn, đôi tay mềm mại vuốt ve cơ bắp tráng kiện dưới lớp cẩm y quý giá.

– Có nghĩ… muốn ôm em không?

.

Cố gắng sắt đá phải mất biết bao kiên trì mới có thể gây dựng lên, lại dưới một hành động của nàng giống như băng mỏng trên sông tan biến trong chốc lát.

.

Chết tiệt!!!

.

Tần Viễn Kỳ mắng nhẹ trong lòng, vòng tay đem thân thể mềm mại của nàng ôm sát vào lòng mình. Bờ môi không đợi nàng nói thêm một lời nào mạnh mẽ hôn xuống, đem đôi môi ngọt ngào dụ dỗ kia không ngừng cướp đoạt. Đầu lưỡi hắn tham lam len lỏi vào miệng nàng, nhanh chóng ôm trọn lấy chiếc lưỡi nhỏ trơn mềm ướt át, kịch liệt triền miên.

Trong cơn say, phản ứng của nàng phi thường phối hợp khiến Tần Viễn Kỳ kinh diễm. Bàn tay bé nhỏ của nàng trượt theo vai hắn đi xuống, vuốt ve bờ ngực rắn chắc của hắn. Thân thể mềm mại kề sát hơi dịch chuyển, trúc trắc cọ xát trên thân thể nam nhân. Tần Viễn Kỳ rốt cuộc bị nàng khiêu khích đến mức không thể đợi được, dứt khoát đem nàng bế bổng lên đi về phía giường ngủ.

Nhìn nàng yêu kiều nằm trên giường đệm màu tím nhạt, bộ dáng mê người hấp dẫn vươn tay mời gọi. Tần Viễn Kỳ hai mắt đỏ lên, thoát xuống ngoại bào trên người rồi tựa như dã thú nhào lên người nàng. Động tác của hắn lúc này mang theo vài phần thô bạo xé rách trung y trắng muốt trên tấm thân ngọc ngà kia, cuồng bạo chiếm lấy. Cơ thể cả hai lún xuống đệm giường mềm mại bằng được lót bằng lông mịn, hắn khóa chặt nàng trong không gian nhỏ bé mà nóng bỏng, từng đợt hôn cắn cùng ve vuốt khiến nữ nhân dưới thân huyết mạch nóng bừng như lửa.

Hơi thở mềm mại như lan của nàng mỗi lúc một gấp gáp. Hàn Băng Băng gắt gao ôm lấy thân thể mạnh mẽ nam tính trên người mình, từng trận xôn xao như sóng triều mãnh liệt được hắn mang đến khiến nàng khó nhịn xoay động thân mình, giống như một ngọn lửa nhỏ xinh đẹp hấp dẫn khiến nam nhân toàn thân hỏa khí trên người nàng càng thêm khó nhịn.

– Yêu tinh. – Tần Viễn Kỳ gầm nhẹ một tiếng, đem lớp y phục mỏng manh trên người nàng một đường xé bỏ. Nhìn nàng chỉ còn lưu lại trên thân người một mảng yếm trắng xinh đẹp. khó khăn che giấu đôi nhũ phong mê người khiến cổ họng của hắn càng thêm khô rát, khí huyết sôi sục. Cánh tay cường tráng đem thân người của nàng nâng lên. Hắn cúi đầu, cách một lớp vải yếm hung hăng hôn xuống, một tay luồn vào lớp vải lụa như tơ ôm lấy ngực nàng.

Hàn Băng Băng kiều nhược rên lên một tiếng. Nàng cong mình dưới thân hắn, ngón tay thon dài ôm lấy gáy hắn hơi siết lại, đôi chân trắng ngần co lên cọ xát thắt lưng của hắn. Hành động trong cơn mê man vô thức này khiến Tần Viễn Kỳ gấp gáp giữ lấy chân nàng. Hắn vùi mặt thật sâu vào hõm cổ nàng, gần như phải kiềm nén đến mức trên trán lấm tấm mồ hôi, thanh âm khàn đặc cùng trở nên khó khăn ngắt quãng trong nhịp thở nặng nề.

– Bảo bối! Chậm một chút. Ta sẽ không khống chế được…

.

Nàng là xử nữ, đêm đầu nhát định phải chịu lấy cơn đau đớn phải có. Hắn nhất định phải nhẹ nhàng một chút, ôn nhu một chút. Nhưng lúc này chính hắn cũng không dám đảm bảo nếu tiểu yêu tinh này còn tiếp tục lớn mật khiêu khích tự chủ của hắn như vậy, bản thân mình còn có thể dịu dàng được nữa hay không. Hay là đem đêm hoan lạc đáng lẽ đầy tốt đẹp này hoàn toàn trở thành cưỡng chế cùng tàn bạo.

Trong khi hiện tại khi sa vào mớ dục vọng hỗn loạn này hắn đã nghĩ đến mạnh bạo khống chế nàng dưới thân, từng đợt một chiếm hữu khóa chặt tấm thân thanh khiết thơm ngát của nàng vào ngực mình, dù thế nào cũng không thả ra.

.

Đôi tay trắng nõn của nàng ôm lấy gương mặt tuấn tú trước mặt, không gian mơ hồ mông lung nàng có thể nhìn thấy chỉ có duy nhất mình hắn. Nàng nâng cằm tự nguyện dâng lên đôi môi đỏ mọng, ngay lập tức bị hắn mãnh liệt chiếm lấy. Hôn đến khi lý trí mỏng manh còn lại toàn bộ đều bỏ hắn mà đi, Tần Viễn Kỳ hung hăng áp xuống người nàng, bờ môi nóng rực mơn trớn lên làn da ửng hồng của nàng, lưu lại ở những nơi đi qua bao nhiêu dấu hôn chói mắt.

Những nụ hôn ướt át cứ như vậy thay nhau rơi xuống, sự mơn trớn vuốt ve cũng càng lúc càng gợi tình, nhiệt độ cơ thể dán lên nhau cũng mỗi lúc một tăng lên. Tất thảy, đem không gian nóng bỏng ban đầu toàn bộ cháy rụi.

Bên ngoài… trăng đã lên cao.

Gió… vẫn thổi.

Đêm… rất dài.