(Chương này ngắn quá, còn chưa tới 1000 chữ. Mọi người nghĩ có nên viết ngoại truyện về mấy nhân vật phụ sau nữ chính chết ko?)
Ngoài trời mưa rất lớn, mưa lại càng ngày càng nặng hạt, đau khổ hơn là mắt của cô đang mờ dần, tâm trí cứ lơ mơ.
Thậm chí suýt nữa tông vào cột điện, may mà đường nó rộng, nếu không có đã sớm nằm chỏng vó rồi. Đấy lại suy nghĩ miên man rồi, sao bữa nay mình cứ hay thất thần không tập trung thế nhỉ?
Cả một đoàn oto dày đặc đuổi theo cô đằng sau, trời ơi khổ thân tôi. Có cục đá kìa…cục đá… Chết mịa có cú cục đá RẦM “KÉTTTTT” chiếc xe đang chạy với tốc độ cao gặp vật cản + người lái đang mất tập trung = ngã.
Ngã một cách oanh liệt luôn, ngã chỏng vó, ngã sml.
Cả phần người bên trái của cô đập mạnh vào đất, cơ thể bị văng ra xa, lăn mấy vòng rồi mới dừng. Những chiếc xe oto nhạnh chóng dừng lại.
Có 2 người bước ra từ chiếc xe dẫn đầu, không ai khác là vợ chồng Ledwin.
Cô cố nâng thân thể tàn tạ đứng dậy, giờ thì xác định rồi, gãy tay trái, vai trái trầy thấy xương luôn rồi, gãy ngón áp út tay phải, chân trái bị trật, gãy 3 đốt xương sống, còn đầu thì chảy máu ào ào.(nghe như suối)
Nói chung nhìn cô thì chỉ có thể miêu tả 1 chữ thảm, 2 chữ thê thảm, 3 chữ là thảm của thảm.
Ngoài vợ chồng Ledwin ra thì còn thấy nhiều người khác. Tại sao họ ở đây? Tất nhiên là để xem kịch vui rồi.
Cô thấy Hàn phong và Nguyệt đúng cách đó không xa. Trong đôi mắt của Hàn Phong là sự khinh bỉ và xem thường.
Còn Nguyệt rưng rưng nước mắt, cơ thể nhỏ nhắn khẽ run rẩy, lung lay sắp ngã khiến người ta thương tâm muốn bảo hộ trong lòng.
Bộ dáng tiểu bạch thỏ đáng thương đã thành công làm hắn ( Hàn Phong) động lòng, không nhịn đc ôm mỹ nhân vào lòng an ủi.
Chỉ có cô mới thấy đc nụ cười đắc ý của Nguyệt.
[Cảm giác như mình vừa thấy đc bí mật động trời ấy] (Iris)
Có lẽ là IMW-093 (Impaired memory, wisdom).
Cô thở dài, từ trước cô đã mờ mờ đoán ra. Ban đầu cô không hề phát hiện ra, nhưng về sau hiệu lực của thuốc bắt đầu rõ ràng. Cô thường xuyên quên những điều nhỏ nhặt.
Từ trước tới nay Nguyệt luôn luôn là người chuẩn bị thức ăn cho cô. Việc bỏ thuốc vào đó là một việc dễ dàng.
Nước mưa lạnh lẽo làm cô trở nên tỉnh táo hơn. Cô không hiểu tại sao dù biết nhưng bản thân lại không phản ứng gì? Cô cũng không hiểu bản thân nghĩ gì, dù sỡ hữu IQ cao ngất nhưng cô lại người làm việc theo cảm tính.
Cô dễ dàng tha thứ việc bị người yêu phản bội vì nghĩ rằng mình không còn yêu hắn.
Có lẽ mọi thứ đã được lên kế hoạch từ lâu rồi để tiêu diệt cô. Cô biết những giá trị cũng như nguy hiểm mà bản thân mang lại.
“Phụt! Hahahaha.”Tiếng cười của cô phá vỡ bầu không khí nặng nề.
Tiếng cười của cô như chuông bạc vang vọng trong không gian. Nụ cười cô rạng rỡ như ánh mặt trời như soi sáng linh hồn đen tối, như tẩy rửa cặn bã của tâm hồn.
Cô cười rất vui vẻ, mọi người ngây ngẩn không hiểu tại sao cô lại vui vẻ.
Cô đưa khẩu lên, nhắm ngay đầu mình, thân hình màu bạc tráng của khẩu loè loè dưới ánh đèn pha của oto.
Cô từng có một tình bạn đẹp, bọn cô cùng nhau trải qua khó khăn, luôn gắn bó với nhau như hình với bóng. Tình bạn của bọn cô được xây dựng bằng xương máu, được thử thách bởi những nguy hiểm và nghi ngờ.
Cô đã luôn tin…tin rằng tình bạn của cô là bất diệt và cô chính là người may mắn nhất trên đời mới được sở hữu tình bạn này.
Có lẽ cô sai rồi…
Nhưng dù thời gian đã làm họ biến chất nhưng họ mãi là bạn cô.
“Vì KING!!!”
ĐOÀNG
Khôngggg
(Cuối cùng nữ chính cũng chết. Dán mác là xuyên không mà lê lết đến chương thứ 4 mới chịu chết.)