Bang Tan Và Cô Gái Nhỏ

Chương 23: Anh đi rồi... Đi thật rồi!




Đến cuối cùng anh vẫn không thể gặp em.

Đến cuối cùng thì ta vẫn không thể thấy nhau nơi chốn đong người này.

Từ bỏ em.

Từ bỏ em hay giữ chặt em?

Cuối cùng anh đã có câu trả lời.

-------

Suga nhếch mép cười kéo va li tiến vào cửa check-in. Cũng phải thôi, đi mà không thèm nói một lời với cô, anh đang mong chờ cái gì đây cơ chứ.

Ha Ram đã tới được sân bay. Cô nhanh chóng chạy ngay vào trong tìm anh. Nhưng biển người này rộng lớn quá, cô biết tìm ở đâu bây giờ? Ngay lúc này cô cũng không biết cảm xúc của mình là sao nữa. Tại sao thế này? Tại sao cô lại muốn gặp anh đến mức này? Cô vừa chạy vừa khóc, cô hoảng sợ, hoảng sợ với chính những thứ đang xảy ra và sẽ xảy ra với cuộc sống của mình.

- Xin thông báo lại, những hành khách cuối cùng lên chuyến bay ****** từ Seoul đi Daegu lập tức ra cửa số 4 để làm thủ tục check-in. Xin cảm ơn!

Thông báo từ sân bay vang lên như cứu vớt cô khỏi tuyệt vọng.

"Phải rồi!Anh Daegu, anh đang ở cửa số 4!"

- Yoongi! Min Yoongi!

Cô hát to đến mức chỉ mong anh quay lại, anh quay lại đây một chút thôi cũng được! Cô nhất định phải hỏi tội anh, tại sao lại đi vội như vậy? Tại sao lại không cho biết?

- Min Yoongi!!!!

Cô hét tên anh một lần nữa, nước mắt cô lã chã rơi, mặc cho người ngoài đang nhìn cô:

- Anh mà không quay lại nhìn em thì đừng bao giờ về đây nữa!!!

Cối cùng thì anh cũng quay lại. Nhưng muộn rồi, anh không thể chạy ra ngoài đó ôm cô chào tạm biệt cô nữa rồi.

Hàng người luân chuyển dần về phía trước. Trước khi đi vào trong anh mỉm cười nhìn cô. Một nụ cười đầy bất ổn. Giống như là đã ở tận cùng của mất mát, không thể rơi nước mắt nữa thì người ta chỉ còn cảm xúc duy nhất là cười nhẹ thôi... Ngay lúc đó anh muốn... Ôm cô nhưng anh sợ cái ôm đó sẽ là cái ôm cuối cùng anh dành cho cô... Vì vậy một nụ cười thôi cũng đủ khiến anh vui vì... Cô đã đến.

Anh muốn dành cho cô một cái ôm tạm biệt nhưng anh sợ đó sẽ là cái ôm cuối cùng anh dành cho cô...

- Min Yoongi! Anh là đồ tồi! Tại sao anh lại đối xử như vậy với em? Tại sao... Tại sao...?

Cô ngồi thụp xuống nền đá như người mất hồn. Những hành khách cuối cùng cũng đã đi vào trong. Lúc này sảnh chỉ còn rất ít người, cô vừa khóc vừa nắm chiếc vòng cổ anh tặng cho cô và cô ngồi đó, vô lực đến mức không đứng dậy nổi, "Đây là món quà cuối cùng... Anh dành tặng em ư? Anh có quay trở về không? Anh có tìm em không? Tại sao... Tại sao...?

Một chiếc áo khoác được khoác lên người cô. Cô quay lại, người con trai ấy đang cười với cô, nụ cười đẹp lắm, nhưng không thể làm trái tim cô bớt đau được.

- Cô bé ngốc sao lại mặc đồ ngủ ra đây thế này. Đứng lên đi, về thôi, anh đưa em về!

Ha Ram nhìn JK chăm chú. Trong phút giây nào đó nước mắt nhoè đi làm cô tưởng tượng đó là Suga. Nhưng làm sao có thể chứ? Anh đi rồi, đi thật rồi.

JK dắt cô ra xe. Nhìn cô thế này anh rất đau lòng. Nếu cứ tình trạng như vậy làm sao anh an tâm mà ra đi bây giờ? Hết kì này anh cũng phải đi khỏi đây mất rồi....

Cả buổi cô chỉ ngồi yên lặng nhìn ra cửa sổ, đôi mắt cô ráo hoảnh, khuôn mặt đã sớm mất hết sức sống. Cứ vậy rồi cô cũng thiếp đi lúc nào không biết.

Đã về đến nhà, JK lây nhẹ cô dậy.

- A! YOONGI!

Cô choàng tỉnh, ngồi bật dậy như vừa gặp ác mộng.

- Không phải Suga hyung, là anh. Đến nơi rồi chúng ta vào thôi.