Nàng nhìn xung quanh vẫn một mảnh trắng xóa không có người, kì lạ vậy âm thanh phát ra từ đâu,
- Ai, ra đây đừng ở đó giả thần giả quỷ!
Mộng Yên tâm trạng không tốt nói.
- Ha ha bản tôn ở ngay trước mặt ngươi.
- Vậy vì sao ta không thấy ngươi!
Nàng cố gắng nhìn thật kĩ cũng không thấy.
- Vì bản tôn chính là ngươi, ngươi chính là bản tôn.
- Cái gì ngươi là ta, ta là ngươi ta chính là ta không phải ai hết!
Nàng cao ngạo nói, nghe nàng nói tiếng cười càng ngày càng gần nàng.
- Ngươi vẫn cao ngạo như vậy ngươi có biết vì ngươi hắn trả giá bao nhiêu không!
Tiếng nói của một nữ tử có phần ưu thương nói.
- Ta không hiểu ngươi nói cái gì!
Hắn trong miệng nàng ta là ai vì sao phải trả giá vì nàng, nàng cảm thấy mờ mịt khó hiểu.
- Ngươi quyên mất rồi còn hắn phải đau khổ suốt mấy vạn năm, người đó nói đúng ngươi là Băng Tâm làm sao biết yêu, ha ha ngươi đã không yêu hắn ngươi còn quay trở lại làm gì!
Nàng ta phẫn nộ nói.
- Ta không biết ngươi là ai còn hắn ngươi nói ta cũng không biết!
- Vậy để ta cho ngươi biết!
Dứt lời một mảnh trắng xóa bao xung quanh Mộng Yên, nàng hoảng hốt không biết làm thế nào lúc này nàng lại khao khát thực lực hơn bao giờ hết, không có thực lực là cảm giác thế này sao không nàng không muốn nàng phải cường đại để không một ai có thể uy hiếp tính mạng của nàng, còn bây giờ nàng như con cá chờ làm thịt vậy, cảm giác thật bất lực.
- A a aaa.. vì sao, vì sao ngươi vẫn còn bảo vệ nàng!
Mọi thứ biến mất Mộng Yên tỉnh lại nàng vẫn ở ôn tuyền mọi chuyện xảy ra như mơ vậy, lúc nàng sắp bị xương trắng bắt lấy thì không biết tại sao mọi thứ lại biến mất, những lời người đó là sao, a a thật khó hiểu. Nàng cũng không muốn biết nữa thật mệt mỏi.
- Hương nhi mặc đồ cho ta, ta muốn nghỉ ngơi!
- Dạ, công chúa! Hương nhi đi vào mặc đồ cho nàng,
- Công chúa sao vai người có một vết bớt vậy, hình thù thật kì quái!
Nàng hầu hạ Công chúa từ nhỏ đến lớn rõ ràng là chiếc kia không có cái bớt này, với lại công chúa không thể là giả được vì nàng luôn ở cạnh công chúa nửa bước không rời mà.
- Bớt!
Mộng Yên nhìn vai của mình đúng là có một chiếc bớt, rất giống chiếc bút nàng nhìn thấy trong hộp nàng nhìn thấy ở thư phòng, rõ ràng lúc đó nàng mở ra thấy ở bên trong có một chiếc bút lúc nàng định lấy bút ra để xem thì có một thứ gì đó rất sắc làm đứt tay máu chảy xuống chiếc hộp nhưng lúc nàng lấy chiếc hộp nên xem thì không thấy vết máu, chiếc bút cũng biến mất, chẳng lẽ chiếc bút chạy nên vai nàng, không phải chứ cái này cũng quá huyền huyễn đi.
- Hương nhi này, chuyện ta có chiếc bớt này ngươi đừng nói cho ai biết!
Mộng Yên nghiêm túc nói, thấy công chúa nghiêm túc dặn Hương nhi ngật đầu cho dù có đánh chết nàng cũng không nói.
Hương nhi cầm đồ mặc cho nàng là một chiếc xiêm y màu đỏ mặc vào rất thoải mái.
- Hết màu rồi sao!
Mộng Yên hỏi, từ lúc nàng tỉnh dậy đến giờ toàn mặc xiêm y màu đỏ, vị công chúa này cuồng đỏ căn phòng được trang trí toàn màu đỏ nói chung tất cả đều là màu đỏ.
- Ách công chúa người nói chỉ có màu đỏ mới xứng với người không phải sao!
Hương nhi kì quái hỏi?
- Um à chỉ có màu đỏ mới xứng với ta!
Trong lòng nàng lại không ngừng đổ mồ hôi, nàng lại không thích màu đỏ vì nàng mặc màu đỏ nhìn rất mị hoặc, Ngự Mộng Yên chỉ có mười ba, mười bốn tuổi đã xinh đẹp như vậy lớn nên không biết sẽ như thế nào, lúc đầu nàng nhìn thấy nhan sắc của mình cũng phải kinh ngạc, thật đẹp, nhưng lại có chút phiền vì xinh đẹp mà không có thực lực cường đại càng khó sống, nàng cũng hiểu cho thân chủ lúc nào ra đường cũng phải trét phấn như bà thím rồi, ra ngoài cường giả rất nhiều nếu đợi người khác bảo vệ, trước tiên mình phải tự bảo vệ mình trước.
Chiếc giường của nàng màu đỏ trông rất chói mắt nhưng nằm rất thoải mái, nàng sờ bớt trên vai mình vì sao rõ ràng là vật, làm sao lại biến trở thành chiếc bớt trên vai mình được. Chẳng lẽ giống pháp bảo ở trong tiểu thuyết có thể biến hóa sao, không gian là nàng điều khiển bằng tinh thần để lấy đồ cất đồ, chẳng lẽ.
Mộng Yên ngồi dậy, tinh thần lực tập trung vào chiếc bớt trên vai không lâu cả người biến mất, nếu có người nhìn thấy chắc chắn sẽ kinh ngạc làm sao một người đang sống lại biến mất được, Mộng Yên mở mắt ra nàng đã một không gian khác, nơi này rất đẹp rộng giống như một tiểu thế giới vậy nàng lại có liên kết với tiểu thế giới này:
- Nơi này là đâu?
- Nơi này là không gian phù bút!
Một giọng nữ trong trẻo nói, nàng khoảng mười, mười một tuổi khuôn mặt bánh bao, mặc xiêm y màu hồng phấn, trông rất đáng yêu.
- Vậy tiểu bánh bao em là ai?
- Ta là không gian khí linh, còn nữa ta không phải tiểu bánh bao ta tên là Phù Linh Nhi!
Phù Linh Nhi bĩu môi chống nạnh nói. Đang yêu quá đi Mộng Yên không nhịn được chà đạp Phù Linh Nhi.
- Á ngươi làm gì vậy, ngươi không được khi lễ khí linh, nói cho ngươi biết là ta có quyền ở đây nhất đó!
Phù Linh Nhi vừa không ngừng tránh móng vuốt của Mộng Yên vừa nói.
- À được rồi ngươi là có quyền nhất ha ha.
Mộng Yên luyến tiếc thu tay lại.